Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 43: Chặn đường




Bởi vì một loạt chuyện xảy ra sau khi say rượu, Thương Diễm Túc cũng không có đem nguyên nhân nàng không thể xuất môn nói ra, có điều hiện tại, cho dù hắn không nói, Lãnh Thanh Nghiên dường như cũng đã hiểu một chút.

Lạnh nhạt nhìn hắc y nhân đằng đằng sát khí đang đứng chắn trước mặt nàng, hỏi: “Các ngươi là người nào? Vì sao lại cản đường đi của ta?”

Hắc y nhân cũng không có đáp lại vấn đề của nàng, tản ra hình quạt vây quanh người nàng, phòng ngừa nàng đào thoát, mà đến lúc này mới vang lên một giọng nói lạnh lùng như băng: “Có vị đại nhân muốn gặp Vương phi, Vương phi thỉnh đi!”

Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, hỏi: “Không biết là vị đại nhân nào muốn gặp ta?”

“Đợi đến lúc gặp ngươi khắc tự biết”

“Nhưng nếu ta không biết là ai muốn gặp ta, ta sẽ không theo các ngươi đi”

Hắc y nhân đứng gần Lãnh Thanh Nghiên nhất nghe thấy vậy thoáng nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Còn thỉnh Vương phi không cần phải khó xử chúng ta”

“Nhưng ta lại muốn thì sao?”

Ánh mắt hắn trầm xuống dưới, sát khí trên người không hề thu lại mà càng thêm nồng đậm, tuy rằng Lãnh Thanh Nghiên biết bọn họ hiện tại khẳng định sẽ không giết chết nàng, nhưng cũng nhịn không được mà dựng tóc gáy.

Những người này, hẳn là đã giết rất nhiều người đi? Hơn nữa, tại sao lại có cảm giác hơi thở trên người bọn họ có điểm quen thuộc đâu? Ánh mắt híp lại nhìn, tinh tế đánh giá hắc y nhân trước mắt này, đột nhiên nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Ám vệ? Không biết là của Mộc gia, hay là của hoàng thất?”

Đồng tử hắc y nhân kia đột nhiên co rút một chút, tất nhiên là đã rơi vào trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, biết mình đã đoán đúng một nửa, mà một nửa còn lại…Nếu Mộc gia thực sự tìm đến nàng, khẳng định sẽ không lấy phương thức như vậy.

“Không biết trong hoàng thất có vị đại nhân nào lại muốn gặp ta?”

Thời điểm hỏi như vậy, trong lòng nàng cũng đem những người có thể làm chuyện này dò xét qua một lần.

Mà sau khi nghe lời nói của Lãnh Thanh Nghiên, hắc y nhân kia đưa kiếm ra trước ngực, ánh mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên càng thêm không thiện chí, mà nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Lãnh Thanh Nghiên cũng thoáng cảnh giác một chút, đối phương dù sao cũng đông người hơn, cho dù nàng có công phu cũng là lực bất tòng tâm, huống chi, thân thể của nàng hiện cũng không được khỏe sẽ hạn chế hành động của nàng.

Nghĩ đến thân thể không khoẻ, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy gò má có chút nóng lên, vì sao nàng chỉ có nghĩ như vậy thôi mà lại cũng giống như những nữ tử bình thường mặt đỏ tim đập? Không phải đây cũng là chuyện mà nàng đã sớm tính toán rồi hay sao? Nếu đã thay thế Mộc Thiên Dao gả cho Thương Diễm Túc, cho tới bây giờ nàng cũng không có nghĩ sẽ toàn thân trở ra, làm Vương phi thay thế, nàng sớm đã biết sẽ mất đi tấm thân xử nữ.

Nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện gì? Nàng cũng không giống như những nữ tử thời đại này tam tòng tứ đức, lễ giáo nghiêm ngặt, thậm chí ở kiếp trước, vì nhiệm vụ mà nàng cùng với một người xa lạ làm cái chuyện tình kia cũng thực là bình thường, nhưng chỉ là nàng chưa có gặp qua loại tình huống như vậy mà thôi, nhưng bây giờ nàng lại vì một chuyện như vậy mà mất hồn mất vía? Nghiêng nghiêng đầu, đem thứ cảm xúc không rõ ràng đó ném ra ngoài, có lẽ nàng đã mơ hồ hiểu được chút gì đó, nhưng nàng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, ngược lại ngẩng đầu lên đối diện trực tiếp với sáu hắc y nhân kia.

Sáu người, vừa vặn có thể kết trận, điều này sẽ khiến cho thể lực của bọn họ tăng lên rất nhiều, bình thường sáu người Lãnh Thanh Nghiên có lẽ cũng không để vào mắt, nhưng sáu người đang đối diện với nàng lúc này, lại không thể không chống đỡ, trừ phi nàng thật sự muốn đi theo bọn họ gặp cái vị mà bọn họ gọi là đại nhân kia.

Trong hoàng thất, có thể phái ra ám vệ, nhưng không nghĩ rằng lại có thể quang minh chính đại gặp mặt nàng, sẽ là ai đây? Có lẽ nàng thật sự có thể đi theo những người này đi, xem một chút xem vị đại nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, hơn nữa đây cũng chính là tác phong từ trước tới nay của nàng, nhưng hôm nay, lại không biết vì sao, nàng lại không lựa chọn làm như vậy, có một loại cảm giác, nếu nàng thật sự theo bọn họ đi, nhất định sẽ xảy ra chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy.

Dự cảm bất an này là sao? Tuy rằng không hề có căn cứ, như vậy cũng chưa thật sự làm cho nàng chú ý.

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, lặng lẽ vận công đả thông các kinh mạch, ánh mắt nhìn sáu người kia càng ngày càng trở nên lạnh lùng, bình thản đến mức không giống người thường nữa.

“Tránh ra, hoặc là giết ta”

Đầu lĩnh đám hắc y nhân đồng tử bắt đầu co rút lại, đột nhiên theo bản năng bay vút về phía bên trái, mà ngay tại thời điểm hắn làm như vậy, có một bóng trắng ngay sát bên phải hắn sượt qua, hàn khí sắc bén khiến cho da thịt hắn một mảnh đau đớn.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, hai hắc y nhân ở phía sau hắn đã bị công kích, một tên trong đó đã bị mất mạng, tên còn lại thì cánh tay đã bị thanh kiếm sắc bén kia đâm xuyên qua.

Nghe tiếng kêu vang lên, bốn hắc y nhân còn lại cũng lui về phía sau vài bước, đồng thời cũng vây quanh Lãnh Thanh Nghiên, kẻ trúng một kiếm nhưng vẫn may mắn sống sót kia dùng tốc độ nhanh nhất cách xa nàng một khoảng cách an toàn.

Hắn rất đỗi ngạc nhiên khi Lãnh Thanh Nghiên không có chạy theo cho hắn thêm một kiếm chí mạng nữa, căn bản trên thực tế là Lãnh Thanh Nghiên hữu tâm vô lực.(muốn làm nhưng không còn sức…) Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Lãnh Thanh Nghiên ngầm bực trong lòng, không nghĩ tới nàng chỉ vừa mới vận nội công một chút, liền cảm thấy hạ thân cực kì đau đớn, gặp quỷ, chết tiệt, Thương Diễm Túc! Một cỗ thi thể nằm dưới chân, nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại làm như không thấy, đợi đến khi đau đớn dưới hạ thân dịu lại một chút mới ngẩng đầu nhìn ám vệ bên này, bị tầm mắt của nàng đảo qua, những ám vệ này cho tới bây giờ đều là giết người không chớp mắt nhưng lại bị ánh mắt này của nàng khiến cho rùng mình, giống như ánh nhìn muốn lấy mạng của Diêm La vậy.

Đầu lĩnh ám vệ nhìn đồng bạn đã chết dưới chân liếc mắt một cái, khi nhìn thấy một vết thương duy nhất trên cổ, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, thần sắc trong mắt rốt cục cũng thay đổi.

Ám vệ dù sao cũng không phải tử sĩ, so sánh với tử sĩ có sự chênh lệch rất lớn, ám vệ bồi dưỡng ra chính là để âm thầm ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ chủ nhân mà cũng không thể sẽ vì chủ nhân mà hi sinh cả tính mạng, thời điểm đối mặt với tử sĩ, xuất phát từ bản năng, bọn họ sẽ cảm thấy áp lực cùng sợ hãi.

Lãnh Thanh Nghiên chính là tử sĩ ưu tú nhất mà Mộc gia bồi dưỡng ra, có lẽ từ khi sinh ra nàng đã có suy nghĩ, nên trên người nàng cũng không có nhiều hơi thở như tử sĩ, nhưng cái này cũng chỉ là giới hạn trong một thời điểm mà thôi.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười thanh nhã, dưới tình huống như vậy, Lãnh Thanh Nghiên cười đến thực lạnh nhạt, lại khiến cho những người đối diện với nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

“Không biết là vị đại nhân nào muốn gặp ta đây? Nếu các ngươi không nói, ta làm sao có thể quyết định đi hay không?”

Giọng nói mềm nhẹ, trong giọng điệu cũng mang theo một chút thương lượng, Lãnh Thanh Nghiên khẽ cười nhìn năm ám vệ còn lại trước mặt, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đánh lén thành công, thiếu một người, cho nên bọn họ không thể lập trận, đương nhiên sẽ không thể uy hiếp đến nàng được.

Nuốt nuốt nước miếng, ngạc nhiên cũng nghi ngờ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ngươi là ai?”

Sửng sốt, khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nói: “Là đại tiểu thư Mộc gia, đừng nói với ta là ngươi không biết nha?”

Không muốn nói những lời vô nghĩa, đem kiếm chĩa về phía tên đầu lĩnh, nói, “Nói đi, là ai phái các ngươi đến?”

Bọn họ không có khả năng trả lời vấn đề của nàng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, chỉ về phía Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Thỉnh Vương phi không cần khó xử chúng ta”

Cúi đầu nhìn cỗ thi thể nằm dưới chân, từ chối cho ý kiến nhìn kẻ đứng đầu ám vệ, nói: “Cũng đã động thủ giết một người của các ngươi, ngươi cảm thấy có phải ta đang khó dễ các ngươi hay không?”

Tên đầu lĩnh kia cả người rùng mình, trong lòng lại có chút sợ hãi, vừa rồi nếu như không phải hắn tránh mau, thì giờ phút này người nằm trên mặt đất kia có lẽ là hắn rồi.

“Ta không muốn giết người, cho nên tốt nhất là nói nhanh chút đi, là ai phái các ngươi đến”

.