Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 20




- --

"Ai nha! Má ơi, vừa rồi làm mình sợ muốn chết!".

Lạc Thanh Đồng chạy như bay, một bên vỗ vỗ ngực.

Nam nhân kia hơi thở cường đại đến đáng sợ.

Nàng còn tưởng rằng lần này chạy không thoát.

Nghĩ đến một loạt việc xấu mình làm với đối phương, Lạc Thanh đồng thở phù cảm thấy may mắn.

Con heo nhỏ ở trong tay áo nàng sợ đến mức rắm cũng không dám đánh.

Ngọa tào! Nữ nhân này cũng quá lớn mật.

"Ngươi sợ mà còn dám làm như vậy?".

Đây là cái mach não thần kỳ gì, nó không dám tin tưởng nói.

"Không như vậy chẳng lẽ chờ chết a?".

Lạc Thanh Đồng tức giận nói.

Nam nhân kia mạnh như vậy, đương nhiên phải dùng thủ đoạn hèn hạ một chút! Nhưng mà...!

"Cảm giác cũng không tệ lắm!".

Nàng cười tà tà.

Nam nhân tuấn mỹ lại có thực lực cường đại, thật sự là hợp khẩu vị của nàng a! Đáng tiếc chính là quá cường hãn mới không dễ nắm bắt.

Loại nam nhân này chóc phải chính là cái phiền toái lớn.

Lạc Thanh Đồng nghĩ tốt nhất vẫn nên sống thành thật.

"......"

Con heo nhỏ còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì, Lạc Thanh Đồng đã bóp lấy người nó thả xuống môt góc cây cổ thụ ngàn năm.

Nơi này cách chỗ kia cũng đủ xa, hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa.

"Được rồi, hiện tại nói cho tao biết, mày rốt cuộc là thứ đồ chơi gì? Hả?"

Lạc Thanh Đồng bóp cổ con heo nhỏ, đem nó để sát vào mặt mình.

"Heo yêu hả?".

Nàng duỗi tay búng búng lỗ tai con heo nhỏ.

"A!".

Con heo nhỏ dùng hai chân trước che kín lỗ tay, trừng to đôi mắt chỉ bằng hạt đậu xanh nhìn nàng.

"Ngươi mới là yêu tinh heo! Ta là Thần heo thượng cổ! Thần heo thượng cổ đó biết không?".

Nó phẫn nộ la hét.

Lạc Thanh Đồng híp mắt nhìn kỹ nó.

"Thần heo thượng cổ? Mày giống sao?"

Nàng nhìn con heo nhỏ này từ trên xuống dưới một vòng, thật sự không biết nó lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy.

Thượng cổ thần thú chân chính mà thấy nó, chắc đi tự sát tập thể.

"Ngươi đừng có khinh thường ta! Ta như vậy là do bị phong ấn mà thôi! Hừ!".

Con heo nhỏ làm ra vẻ kiêu ngạo vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình.

"Ngươi không biết trước kia ta có bao nhiêu lợi hại đâu! Được xưng là Tứ hải bát hoang Đệ nhất heo! Thanh long phượng hoàng thấy ta đều phải gọi một tiếng gia gia..."

"Ha!!!!".

Lạc Thanh Đồng nghe đến đó liền không nhịn được cười phá lên.

Tứ hải bát hoang Đệ nhất heo? Quả thực chọc nàng cười muốn chết a!

Con heo nhỏ thấy nàng như vậy tức khắc trở nên nóng nảy.

"Ta thật sự là Thần heo thượng cổ! Chỉ có thần thú thượng cổ mới có thể trực tiếp cùng con người lập khế ước thiên địa! Cái này là kiến thức thông thường không lẽ ngươi không biết?"

Lạc Thanh Đồng đúng thật là không biết mấy thứ này.

Nàng chưa kịp hiểu gì đã bị đưa đến nơi này, thế giới này rốt cuộc phát sinh chuyện gì nàng cũng còn chưa biết đến.

Còn có thân thể này, rõ ràng không phải là của nàng.

Đợi đã.

Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên động thân một cái, từ trên tán cây bay xuống, tìm được một cái hồ nước, đem vết máu trên mặt mình tẩy sạch.

"Phù! Còn may mắn, vẫn là gương mặt của mình!"

Lạc Thanh Đồng sợ nhất chính là thân thể thay đổi, mặt cũng thay đổi.

Nhưng mà hiện tại nàng yên tâm rồi, gương mặt này cùng với gương mặt của mình giống nhau như đúc.

Nhìn nhiều năm như vậy, vẫn có thói quen nhìn mặt của mình a!

Hơn nữa, Lạc Thanh Đồng trước giờ luôn là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, căn bản là không muốn lại bị đổi khuôn mặt.

Như bây giờ, nàng phi thường vừa lòng.

Chỉ là không biên thân thể này có thân thế như thế nào.

Lạc Thanh Đồng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến khi nảy mình lục soát người tên ngân y nhân kia tìm được một thứ.

Có thể có chút ít manh mối chăng, tức khắc nàng đem đồ vật giấu trong ngực ra..