Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 9: Nguy cơ




Mặc Nhiên vội vàng đẩy Phượng Khuynh Ca ra, nàng lui về phía sau vài bước, nhìn con quái vật khổng lồ này.

Đó là một mãng xà khổng lồ, không biết lớn gấp bao nhiêu lần so với trên địa cầu, mà bây giờ cho dù là gặp mãng xà bình thường, bọn họ cũng chỉ có nước ăn phân! [Nguyên văn nha mọi người!:))]

Huống chi là gặp phải một phiên bản VIP thế này, thật là muốn chết mất!

"Nhiên Nhiên 一一" Phượng Khuynh Ca bò dậy, nhìn đến mãng xà khổng lồ kia cũng bị dọa ngây người.

Mặc Nhiên quát: "Tránh ra!"

Lúc này, một trận cuồng phong do cự xà công kích bay đến, Mặc Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng nàng vẫn bị mãng xà làm cho bị thương.

"Hự 一一" Mặc Nhiên trúng đòn nghiêm trọng, nàng kêu lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.

Trước mặt con quái vật to lớn này, nàng trông vô cùng nhỏ bé, bất kham chịu một kích. Nhưng, nàng không thể thua, bởi vì nàng không muốn chết!

"Aaa! Nhiên Nhiên, ta..." Phượng Khuynh Ca thấy Mặc Nhiên bị thương thì lập tức muốn xông lên.

"Không muốn chết thì chớ có lại đây, chạy đi cho ta!" Thanh âm Mặc Nhiên lạnh lùng, muốn đánh bại con mãng xà này quả thực chính là người si nói mộng, trước hết nàng chỉ có thể kiềm chế mãng xà này để Phượng Khuynh Ca chạy trước.

"Ta không đi, cho dù chết ta cũng muốn chết chung với Nhiên Nhiên!" Phượng Khuynh Ca vô cùng kiên định nói.

Mặc Nhiên thật sự bất đắc dĩ, cái tên ngốc này! Không có tâm trạng để nói chuyện với hắn, Mặc Nhiên xoay người nhảy lên trên cây, đánh rắn phải đánh dập đầu, nàng bẻ một nhánh cây.

Thân hình nàng như tia chớp nhảy lên trên lưng cự xà bảy tấc, nàng lập tức đâm nhánh cây đang cầm trong tay vào lưng nó.

"Rắc 一一" Nhánh cây gãy đôi, vảy của mãng xà thật không gì phá nổi, tuy không thể gây thương tích cho cự xà, nhưng lại khiến nó nổi giận, nó điên cuồng tung cơ thể khiến Mặc Nhiên bị ném lên trời.

Cảm thấy cả người mình cách tầng mây càng lúc càng gần, Mặc Nhiên nhắm hai mắt lại, nàng rơi từ độ cao như vậy xuống cho dù không chết thì cũng tàn.

"Hự 一一" Lúc này, Mặc Nhiên lại hộc máu một lần nữa, nhưng không phải máu đỏ mà là máu màu đen.

Độc trong cơ thể nàng vẫn còn, cuối cùng Mặc Nhiên không chịu đựng nổi nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Chết tiệt 一一" Một thân ảnh màu đỏ bay vào không trung như tia chớp, tiếp lấy Mặc Nhiên, sau đó lau đi vệt máu đen trên miệng nàng, khẽ gọi: "Nhiên Nhiên 一一"

Con ngươi màu tím hiện lên một tia đau lòng, hắn nhẹ nhàng ôm nàng bay xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đại mãng xà màu đen kia: "Tự ngươi kết liễu mình hay để bổn thế tử tiễn ngươi một đoạn?"

Khóe môi hắn gợi lên nụ cười thị huyết lạnh băng làm đại mãng xà hoảng sợ không thôi. Người nam nhân này rất nguy hiểm! Nó quay đuôi, muốn nhanh chóng chạy thoát.

Lúc này, một lực lượng cường đại từ không trung bổ tới, chém nó thành hai nửa, đại mãng xà chết không nhắm mắt.

"Dám làm Nhiên Nhiên nhà ta bị thương, để ngươi chết thoải mái như vậy thật đúng là còn quá nhẹ với ngươi."

Rồi hắn ném một bao bột phấn qua, "Ta muốn ngươi chết không toàn thây." Bột phấn vừa rơi xuống, mãng xà lập tức ngay cả xương cốt cũng không còn.

Phượng Khuynh Ca ôm Mặc Nhiên vào lòng, đưa huyền lực vào điều trị thân thể nàng, con ngươi màu tím thâm trầm không thôi.

Rốt cuộc Nhiên Nhiên trúng loại độc gì? Ngay cả đan dược của lão nhân kia cũng chỉ có thể tạm thời áp chế, không thể giải được độc.

Thật ra trên người hắn vẫn còn không ít đan dược, nhưng dưới tình huống nguy hiểm thế này, hắn không dám tùy tiện cho Nhiên Nhiên dùng, chỉ có thể chờ đợi.

Hắn lấy đạn tín hiệu ra thả lên trời, ôm chặt Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, ta nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"

"Ưm..." Mặc Nhiên tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, nàng lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Khuynh Ca.

Mặc Nhiên nhéo nhéo mặt hắn, cảm giác có chút ấm, mới phát hiện hắn còn sống.

Nàng vừa chuẩn bị rút tay lại đã bị Phượng Khuynh Ca bắt được, hắn ngượng ngùng nói: "Nhiên Nhiên, nàng muốn sờ thì cứ sờ đi. Chỉ cần nàng thích thì sờ ở đâu cũng được!"

Mặc Nhiên nhìn xung quanh, hỏi: "Sao chúng ta lại không bị gì? Đại mãng xà kia đâu?"

Phượng Khuynh Ca đáp: "Mãng xà không hiểu sao đã đi rồi, mà ta thì vừa lúc tiếp được nàng."

Đại mãng xà không hiểu sao đã bỏ đi? Nhìn nơi này ngoại trừ dấu vết đánh nhau thì không còn gì khác nên Mặc Nhiên tin lời hắn.

"Ngươi tiếp được ta? Làm sao ngươi tiếp được ta?" Nàng rơi từ trên cao xuống, phế vật hắn có thể tiếp được nàng chứng tỏ hắn cũng không hẳn là vô dụng.

"Nhiên Nhiên, nàng cũng không nên xem thường thực lực Hoàng huyền nhất phẩm của ta nha! Hơn nữa nàng rất nhẹ, tiếp được nàng chỉ là chuyện nhỏ."

"Nhưng tay của người ta sưng lên mất rồi, nàng thổi thổi nó có được không?" Phượng Khuynh Ca vươn tay tới, bàn tay trắng nõn đã sưng đỏ không thôi, Mặc Nhiên vừa nhìn đã biết là bị gãy xương nghiêm trọng.

Chẳng qua dưới tình huống cứu nàng như vậy mà chỉ bị gãy xương thôi là đã may mắn lắm rồi, xem ra huyền lực vẫn có chút tác dụng.

Mặc Nhiên cầm cổ tay hắn, nói: "Ta giúp ngươi bẻ lại, ngươi nhất định phải kiên nhẫn một chút."

"Không cần, Nhiên Nhiên hôn một cái là được rồi."

"Ngươi đừng có quậy nữa có được hay không?" Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, nếu không xử lý, tay hắn sẽ bị phế mất.

"Nhiên Nhiên không hôn thì ta không cho nàng bẻ, Nhiên Nhiên nàng hôn một cái bộ không được sao!" Phượng Khuynh Ca đưa cổ tay trắng nõn tới trước mặt Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên bất đắc dĩ, nhìn cánh tay đã sưng đỏ kia rồi nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó "Rắc 一一", nhanh chóng bẻ lại xương đã bị lệch của hắn.

Phượng Khuynh Ca giống như hoàn toàn không biết đau, cười: "Nhiên Nhiên hôn quả nhiên là kỳ hiệu, ta không thấy đau một chút nào hết."

Sau đó lại còn vươn bàn tay khác ra, nói: "Còn cả này nữa!"

Có thể được Nhiên Nhiên hôn những hai lần, thật không uổng công hắn tự gây ra thương tích như vậy.

Mặc Nhiên bất đắc dĩ, tiếp tục hôn cổ tay hắn, ngay lúc hắn thất thần, lại "Rắc 一一" thêm một tiếng.

Xử lý xong Phượng Khuynh Ca, Mặc Nhiên liền kiểm tra độc trên người mình, sau khi được kế thừa Vô thượng dược điển, hiểu biết của nàng về dược lý ngày càng nhiều, vì thế khi kiểm tra thân thể mình, nàng hoàn toàn ngẩn cả người.

Thân thể của nàng trúng độc, hoàn toàn không chỉ có độc Lạc Vương hạ, mà còn một loại độc dược mãn tính từ mười mấy năm trước.

Hiện giờ hai loại này đều bị thôi tình hương làm cho trở nên gay gắt, biến thành một loại độc khác, ngay cả đan dược của Phượng Khuynh Ca cũng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn.

Thấy sắc mặt Mặc Nhiên cực kỳ khó coi, Phượng Khuynh Ca lo lắng hỏi: "Nhiên Nhiên, nàng không thoải mái ở đâu ư? Nàng đừng làm ta sợ!"

Mặc Nhiên nhìn về phía hắn, đáp: "Phượng yêu nghiệt, ta trúng độc, còn sống không quá hai ngày." May mà đan dược hắn cho nàng ăn có hiệu quả, bằng không chỉ sợ nàng còn chưa được kế thừa Vô thượng dược điển thì đã chết rồi.

Phượng Khuynh Ca ôm nàng, khuyên nhủ: "Sẽ không đâu. Chờ phụ vương tìm được chúng ta rồi, ta nhất định sẽ bảo người mời dược sư tốt nhất giải độc cho Nhiên Nhiên."

Mặc Nhiên dựa vào người hắn, tìm kiếm trong Vô thượng dược điển, hy vọng có thể tìm thấy đan dược giải được loại độc trên người nàng

Chợt hai mắt nàng lóe sáng...

Tìm thấy rồi!