Chí Tôn Vô Lại

Chương 111: Phát hiện của đội leo núi ngày thứ tám





Tiểu Lôi dùng hết khí lực toàn thân mới có thể mở to mắt, nhìn rõ ràng cô gái có tên "Nguyệt Hoa"
trước mặt
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt trong vắt như thu thuỷ, ánh mắt vui vẻ nhưng vẫn ẩn chứa chút u buồn, như vậy cũng đủ để làm rung động trái tim rồi. Mái tóc dài óng ả của nàng, buộc đơn giản hình đuôi ngựa. Nàng mặc một bộ y phục leo núi khá dầy, nhưng nụ cười vẫn tươi như đoá hoa xuân động lòng người! Mặc dù dung mạo của nàng không phải là tuyệt sắc nhân gian, nhưng khí chất kín đáo ôn nhu, tựa một đoá u lan trong không cốc, không cô gái bình thường nào so sánh được.
Tiểu Lôi đương nhiên là chỉ nhìn một lần đã nhận ra nàng!
Đôi má nàng hình trái lê, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi kia…
Rõ ràng nàng chính là người hắn đã từng xem qua ảnh, mẫu thân của Bảo Nhi, Nguyệt Hoa! Đại tiểu thư của Minh Nguyệt gia, Nguyệt Hoa!
"Loạn rồi, loạn rồi… tất cả loạn hết rồi!" Tiểu Lôi nhắm mắt bất lực, không khỏi thầm rên rĩ.
Sự tình này, đến mẹ hắn cũng không biết gọi là gì? Tự mình nhảy xuống nước, tự dưng trở về thời gian mấy năm trước? Nào biết cái cửa dưới nước lại là "Thời Không Chi Môn"?
Gặp quỷ mẹ! Gặp con quỷ mẹ to đầu rồi!
Tiểu Lôi trong lòng cảm thấy rất hoang mang, vừa muốn khóc vừa muốn cười, hoặc là muốn nhảy dựng lên kêu vài ba tiếng, chỉ ước trước mặt có tên hỗn đản nào đó để trút giận một trận…
Nguyệt Hoa thấy toàn thân Tiểu Lôi trở nên căng thẳng, thân hình hơi run rẩy, gương mặt vốn tái nhợt đột nhiên đỏ lên, nàng tưởng Tiểu Lôi có gì đó không ổn bèn thấp người hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Thanh âm Tiểu Lôi khô khốc, dường như phát ra từ cổ họng, hắn nói: "Ta muốn đập đầu…"
Tam thanh đạo tôn, Vô lượng thọ phật, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nương nương, thần phật khắp trời, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ…và các vị thần tiên khác, các người muốn chơi ta phải không?
Chuyển dịch thời không? Ông trời ạ, sao ngươi còn chưa đưa ta về năm trăm năm trước đây! Hay là tiểu gia phải đi tìm người cho ta ba nốt ruồi đây? Hay là phải gặp Thanh Hà Tử Hà gì đó? Hay là Tề Thiên Đại Thánh? Năm trăm năm trước? Bàn tơ đại tiên? Nguyệt quang bảo hạp? Ba nhược ba nhược mật?
Cút hết cho ta!
Thúi lắm thúi lắm! Thúi như con heo ôn dịch nhà nó!!.....
Đầu óc Tiểu Lôi rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ, cái loại băng qua thời không này trong tiểu thuyết điện ảnh thì vô cùng bất tận, nhưng thực sự nếu rơi vào ai đó thì lại giống như khoãnh khắc trời long đất lỡ …
Tiểu Lôi nằm dài ở đó, vận ý niệm trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, thân thể hoàn toàn thả lỏng… đột nhiên hắn ngồi hẳn dậy
Dường như động tác mãnh liệt này làm cơ bắp của hắn đau đớn, khuôn mặt hắn nhăn nhó dữ tợn, Nguyệt Hoa ngồi cạnh thấy bộ dạng nhe răng nhếch miệng của hắn lại càng hoảng sợ, rụt về phía sau, Tiểu Lôi không để ý đến đau nhức trong người, nhanh chóng tự mình xoa bóp trước ngực.
Lúc này hắn đang nằm trong chiếc túi ngủ, do Nguyệt Hoa sợ hắn chết cóng nên dùng nó để làm ấm cơ thể cho hắn. Tiểu Lôi lấy tay kiểm tra, không khỏi tái mặt thất thanh hỏi: "Túi Càn khôn của ta…. Túi của ta đâu rồi?"
Nguyệt Hoa thấy bộ dáng đáng sợ của hắn, sợ hãi nói "Trên, trên đỉnh đầu của anh…"
Tiểu Lôi lập tức quơ tay trở lại, quả nhiên nắm được cái túi Càn Khôn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn dường như là một người rơi xuống nước, các pháp bảo linh đan diệu dược trong túi Càn Khôn, chính là chỗ dựa của hắn lúc này, nó chính là cọng rơm cứu mạng của hắn trong lúc tối hậu.
Anh, anh yên tâm đi, những đồ đạc của anh, chưa có ai mở ra…cái túi đó rất kỳ quái, ta từng định tìm thứ gì đó chứng minh thân phận của anh, nhưng không thể mở túi…
Tiểu Lôi nghe Nguyệt Hoa nói vậy gật đầu, đau đớn trên người giảm vài phần, hắn thở dài: "Cô đúng là không mở được"
Túi Càn Khôn này là bảo vật tiên gia, không có khẩu quyết của Tiểu Lôi, trừ phi gặp người khác pháp lực cao cường hơn hắn, tuyệt đối không thể mở ra.
Tiểu Lôi lôi ra một cái bình sứ, lấy một dược hoàn, nuốt xuống. Loại thuốc này là thánh dược của Tiêu Dao phái, mặc dù không bằng Sinh Sinh Tạo Hoá Đan nhưng tác dụng liệu thương thì rất tốt. Hắn thở một hơi dài, nhìn vẻ mặt kỳ dị của Nguyệt Hoa, nghiêm nghị hỏi: "Cô vừa nói..cô tên là Nguyệt Hoa?"
Ánh mắt Nguyệt Hoa lộ vẻ cảnh giác nói: "Anh nuốt cái gì vậy? Anh không phải …dùng ma túy đấy chứ?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Là đông dược, ta từng học qua nghề dược"
Nguyệt Hoa thở dại nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: "Cho dù thế nào, anh cũng không được uống lung tung"
Tiểu Lôi lắc đầu "Những chuyện đó không cần nói, cô thực sự tên là Nguyệt Hoa?"
"Có chuyện gì vậy?"
"À… không có", Tiểu Lôi gắng gượng một chút, tìm cách chầm chậm ngồi lên, Nguyệt Hoa liền nhanh chóng đỡ hắn. Tiểu Lôi mỉm cười với nàng: "Bây giờ cô có thể cho ta biết, cô làm sao tìm ra ta? Chúng ta đang ở đâu?"
"Chúng ta đang ở trên đỉnh thứ tư của núi Pyrenees, à, quá trình tìm ra anh…. Nói ra dài lắm… nói chính xác là ta phát hiện ra anh nửa ngày trước, trong một cái động rất lớn tên là St.Pierre"
Ngày leo núi thứ tám. Trời trong, có gió.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, đội trưởng nói rằng có lẽ đây là lần thời tiết đẹp cuối cùng của lần thám hiểm này. Bởi vì trạm khí tượng dưới chân núi nói, trong hai ngày tới trên đỉnh núi sẽ có một cơn lốc lớn, trước mắt nó đang hình thành, họ đề nghị chúng ta nhanh chóng trở về.
Mọi người thương lượng một lát, cho rằng nếu hôm nay có thể đến được động St.Pierre, nếu tìm được động khẩu thì chúng ta đã mang lại vinh quang lớn lao cho câu lạc bộ của mình.
St.Pierre là huyệt động lớn nhất trên núi Pyrenees, cũng là huyệt động sâu nhất trên địa cầu này, tới một ngàn ba trăm mét, hơn nữa chỉ là độ sâu thăm dò thôi. Nhìn từ mặt cắt ngang, sơn động giống như hình một cái mạng nhện lớn, ở dưới huyệt động lớn có một động khẩu cỡ trung bình, hiện nay đã khám phá ra bảy động khảu, nếu chúng ta có thể tìm ra động khẩu mới, có thể tìm ra một thứ ở rất sâu, lúc đó câu lạc bộ của chúng ta sẽ trở nên rất nổi tiếng.
Trên đỉnh núi tuyết dày, lại đang là mùa đông nên rất lạnh. Dù tuyết rơi rất nhiều nhưng chí ít cũng không phải lo phát sinh tuyết lở, nhưng do đã đi cả nửa ngày nên mọi người đều mệt mỏi, máy thăm dò có vấn đề nên chúng ta khá chậm chạp trong việc tìm ra huyệt động.
Lúc xế chiều, ta là người phát hiện ra đầu tiên, ta rất may mắn, hoặc cũng có thể nói là không may.
Chúng ta ở trên sườn phía nam của đỉnh núi, một tiếng đồng hồ chỉ leo được không quá ba trăm mét, chỗ này độ dốc rất cao, đội trưởng cảnh tỉnh chúng ta phải cẩn thận.
Mặc dù dưới chân là tuyết đọng, nhưng ở bên dưới tuyết lại là một con sông băng!
Trên mặt sông băng có vô số khe nứt, nếu vô ý rơi xuống sợ rằng mạng sống sẽ chấm dứt tại đỉnh núi này.
Mà bất hạnh, ta lại rơi vào một khe nứt này.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy dưới chân rung động, sau đó toàn bộ tuyết dưới chân sụp xuống, thân thể rơi vào khoảng không.
May mà đội leo núi chúng ta năm người chia thành hình rẽ quạt, dùng dây thừng buộc mọi người lại, khi ta ngã mọi người đều níu ta lại. Rìu phá băng của ta rơi vào khe băng, thân người treo giữa không trung, lúc ấy trong lòng ta có chút sợ hãi nhưng kinh nghiệm mách bảo không được loạn động, chờ người tới kéo lên.
Quả nhiên ta lập tức nghe thấy đội trưởng lớn tiếng gọi tên ta, ta bảo hắn chưa việc gì, hắn nói ta không được loạn động, bọn họ lập tức kéo ta lên.
Ta nhìn xuống dưới chân…phải thừa nhận rằng sông băng đích thị là một cảnh vật mỹ lệ phi thường. Trải qua vạn năm lịch sử khiến sông băng hiện ra màu xanh biếc nhàn nhạt, ta biết đó là do kết quả của vật chất bị khoáng hoá trong lòng sông băng. Dưới chân kỳ thực là vực sâu vạn trượng, hai chân không có chút cảm giác nhưng lại thấy có chút điên rồ, chính vào lúc đó ta phát hiện thấy một thứ.
Ta không tin vào chúa, nhưng trong khoảnh khắc đó ta ngừng thở, trong lòng không ngừng kêu tên chúa trời.
Ngay dưới chân ta có thể nhìn thấy một cái bóng đang nằm dài trên mặt băng nham.
Đội trưởng và mọi người kéo ta lên, ta lập tức nói cho họ biết phía dưới có khả năng có người, họ thương lượng một chút, đoán là có thể là di thể của người thám hiểm gặp nạn từ trước. Nhưng cảm giác của ta lại báo không phải như thế! Do ta cương quyết yêu cầu, họ đồng ý thả một người xuống xem.
Bởi vì cái khe nứt quá nhỏ, bọn họ đều là nam nhân, chỉ có mình ta là thân thế yếu nhược nhất, thể trọng cũng nhẹ nhất nên họ quyết định để ta xuống.
Ruben hơi lo lắng, ta biết gã này đối với ta rất tốt, ta từ chối hảo ý của hắn, quyết định tự mình đi xem sao…
"Đây có phải là nhật ký leo núi của cô không?" Tiểu Lôi cầm lên một cuốn sổ tay.
"Đúng rồi, chuyện anh muốn biết, trong này đều ghi rõ", Nguyệt Hoa đột nhiên nhíu mày, trong ánh mắt có chút mơ hồ: "Hai ngày nay gặp nhiều sự việc kỳ quái, ta cũng không biết là tốt hay không tốt, nhưng bây giờ tâm tình mọi người đều có chút cổ quái… đúng vậy… cổ quái…"
Tim Tiểu Lôi lại đập thình thịch.
Nguyên là lúc đầu khi cùng bọn Diệp Bất Quần nói chuyện, bọn họ đều cho rằng nếu tìm thấy cuốn nhật ký là có thể giải đáp được thắc mắc của lần leo núi này. Nhưng không thể nghĩ ra không đến hai mươi bốn giờ sau, mình không ngờ lại may mắn cầm được cuốn nhật ký của Nguyệt Hoa mà đọc.
Tiếp tục… trong nhật ký của Nguyệt Hoa
"Ta đi xuống,
Từ trên khe nứt, ta ước đoán phải sâu cỡ năm mươi thước, nhưng sau khi xuống rồi mới biết độ sâu ở nơi này không chỉ có năm mươi thước.
Ta tưởng rằng nơi đó đã là đáy rồi, nhưng chỉ là một tầng băng nham mà thôi, vẫn còn một tầng nữa, từ đó nhìn xuống thôi đã thấy rất sâu rồi, sâu không nhìn thấy đáy, chỉ có thể nhìn thấy màu xanh biếc của sông băng phản chiếu trên tầng tầng lớp lớp băng giá.
Những cái đó không đáng nói bởi vì ta đã phát hiện ra một người ở chỗ này, mà người đó không ngờ lại còn sống!
Người này xem ra còn trẻ, cùng độ tuổi với ta, có gương mặt phương Đông. Điều làm ta rất ngạc nhiên là hắn mặc quần áo rất giản đơn, chỉ có một cái quần jeans thông thường và áo T-shirt màu đen…. Chúa ơi, nơi này là đỉnh Pyrenees, cao bốn ngàn mét so với mặt biển, bao quanh là băng thiên tuyết địa, nhiệt độ khoảng mười lăm độ đến hai mươi lăm độ âm!
Tình trạng của hắn xem ra không tốt, quần áo toàn thân rách nát… nếu không phải là trên đỉnh núi thì ta đã nghĩ rằng hắn đã gặp một bầy sói… đúng rồi, quần áo hắn tả tơi như vậy giống như bị cái gì đó xé nát vậy.
Tình trạng của hắn rất xấu, cho dù ta không biết hắn là người thế nào, cũng không biết làm sao hắn xuất hiện trên đỉnh băng sơn, lại xuất hiện trong một khe nứt…..ngay dưới chỗ ta té xuống nơi đó trên bề mặt phủ một lớp tuyết dày!
Ta nghĩ, chỉ có một cách giải thích hợp lý: Hắn đã ở đó trước khi ta rơi xuống,.. rất lâu trước đó, từ bên trên rơi vào trong khe nứt, bởi vì ngay trước khi ta rơi xuống, tuyết đã rất dày, sợ rằng trong một tuần không thể dày được như thế.
Nhưng nếu là một người, làm sao có thể ăn mặc giống như đang ở trong thành thị, chạy đến đỉnh tuyết sơn cao mấy ngàn mét, rồi lại rơi xuống một khe nứt trong sông băng, ở đó hơn một tuần mà không chết?
Quanh người hắn không có đồ đạc gì, không có bất kỳ vật phẩm cần thiết nào để sinh tồn khi leo núi.
Khi ấy ta không có nhiều biện pháp, bởi vì hô hấp của hắn rất kỳ quái, ta nghĩ hắn có khả năng bị hội chứng sau khi leo núi
Không khí trong khe nứt này tràn ngập những mảnh vỡ của băng, nếu hít thở trong khoảng thời gian dài sẽ tạo thành nước trong phổi, nếu không có biện pháp cứu chữa sẽ chết, mà còn chết rất thảm, nghe nói niêm mạc phổi còn tróc ra.
May là trên người ta mang theo một hộp Dexamethasone, là dược vật chữa trị nước trong phổi, là vật phẩm cứu mạng khi leo núi. Nhưng tại sao thanh niên này không mang theo đồ vật gì?
Mặc kệ, ta liền tiêm cho hắn một mũi Dexamethasone trước.
Ta luôn không tin vào số mệnh, nhưng lần này ta thực sự hãi. Ta cảm thấy sợ hãi bởi chính phát hiện của mình.
Lúc đó ta quỳ bên thanh niên xa lạ đang hôn mê, nếu lúc đó ta không tò mò nhìn lại một lần vào bên cạnh khe nứt, ta đã không phát hiện ra một thứ đáng sợ… thật đáng sợ!
Ta nhẹ nhàng kiểm tra hô hấp của người này, hơi thở của hắn không được tốt, nhưng ta nghĩ do thuốc tiêm đã có tác dụng. Ta đặt người hắn cố định trên dây, sau đó ta quay lại nhìn một lần nữa vào trong khe nứt.
Chúa ơi, ta nhìn thấy cái gì đó!
Ta nhìn thấy một cặp mắt, vào vị trí khoảng bốn lăm độ bên dưới tầng băng, mặc dù có chút mơ hồ, mặc dù ánh sáng xanh trên mặt băng nham có chút chói mắt, trong nháy mắt ta tưởng rằng tự mình sinh ra ảo giác, nhưng tiếc là không phải!
Ta đã thấy một đôi mắt! Đó là một đôi mắt màu vàng rất lớn… vô cùng lớn, dường như là con mắt của một loại sinh vật vô cùng lớn. Đôi mắt cứng đờ, hình như là cách một tầng băng tuyết… ta nghĩ có khả năng là sinh vật tiền sử bị chôn trong lớp băng.
Lòng hiếu kỳ khiến ta nhìn thêm một lần nữa.
Đội trưởng ở phía trên hỏi tình hình của ta, ta nói đợi một chút, ta phát hiện ra thứ gì đó. Bọn họ yêu cầu ta không được cử động, ta nói không, ta muốn xem.
Lòng hiếu kỳ đôi khi lại là một việc tốt!
Đội trưởng thấy ta kiên trì như thế, chẳng có biện pháp nào, nhưng Ruben, cái gã tiểu tử người Pháp vốn thích ta, động tác rất nhanh, hắn dùng rìu bắt đầu khoét băng, sau đó bọn họ chuẩn bị leo xuống.
Lúc đó ta không biết chuyện đó, chỉ tập trung vào việc của mình. Ta mang thanh niên đang hôn mê đặt sang một bên, tự mình kéo dây và móc cố định lại, sau đó thả một sợi dây xuống dưới khe nứt.
Ta nghĩ lúc đó mình điên rồi, nhất định là điên rồi. Nếu không tại sao lại có lại có quyết định điên cuồng và mạo hiểm như thế?
Được rồi, tiếp tục nói….
Ta theo sợi dây từ từ leo xuống, sợi dây dài hai mươi mét. Nhưng rõ ràng là cái tầng băng này sâu hơn hai mươi mét, ta đã xuống đến cuối sợi dây rồi mà hai chân vẫn nằm lơ lửng trong không trng, ta lấy ra rìu phá băng bổ vào băng nham, sau đó từ khoảng cách gần ta nhìn thấy thân hình to lớn đó đằng sau lớp băng!
Quả thực là một thân hình to lớn! Rất to lớn! Không biết nó đã chết bao nhiêu năm tháng rồi, nên bị đóng băng ở đây…nhưng cơ thể to lớn như thế, thảo nào ta cách đó hai mươi mét trên không, vẫn nhìn thấy con mắt màu vàng của nó.
Bây giờ ta ngồi trong lều, khi viết những dòng này, toàn thân còn run rẩy, nửa kích động nửa sợ hãi, đều là do vật thể đáng sợ kia… bởi vì ta biết nếu sự phát hiện này truyền ra ngoài sẽ xảy ra một trận náo loạn!
Cuối cùng ta đã nhìn thấy gì sau lớp băng? Giả dụ, giả dụ ta nhìn thấy một con mamút đã chết, hoặc một con khủng long thời tiền sử, ta cũng không kinh ngạc đến mức như vậy.
Bởi vì thứ ta nhìn thấy là một con rồng!
Đúng vậy, là một con rồng! Một con rồng hoàn chỉnh, đã chết không biết bao lâu rồi, đông cứng trong một khối băng.
Ngày 8/1/1999, Nguyệt Hoa.