Chí Tôn

Chương 154: Ý nghĩa sâu xa của Lưu Tinh Tiễn, Phi Huyền Ngự Thiên Đao (hạ)





Bởi vậy ép người khác chế luyện Thiên Linh Chân Tâm Đan, là điều hoàn toàn không thể làm được. Cho dù là đạo pháp mị hoặc cũng không thể.

Tuy rằng có được Chân Tâm Đan đan phương, chẳng qua hầu như không dùng được.

Ngược lại giá trị chân chính là hai viên thành phẩm đan có trong tay Sở Vân.

Thiên Linh Chân Tâm đan có thể khiến thân thể, hồn phách và linh quang Ngự yêu sư trực tiếp tăng lên.

Dược hiệu rất bá đạo. Du Nha ăn một viên, liền khôi phục đỉnh phong.

Chẳng qua Sở Vân cũng không vội dùng. Hắn tính giữ lại, chờ về sau khi bước vào bình cảnh mới dùng đến.

Thiên Hồ có tư chất tuyệt phẩm, Túy Tuyết Đao tư chất bán tuyệt phẩm, Định Tinh Cung tư chất thượng đẳng, Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ tư chất thượng đẳng. Bốn thứ này chính là Yêu Linh chủ lực trong tay Sở Vân.

Tuy rằng kiếp trước Sở Vân có rất nhiều yêu thú, yêu thực, yêu binh. Chẳng qua phần lớn đều là tư chất trung đẳng, hạ đẳng. Ở kiếp trước, Thiên Hồ tư có chất tuyệt phẩm bởi vì biến hóa không hoàn mỹ, nên chỉ gần tới thượng đẳng. Bởi vậy với đội hình như hiện giờ, so với kiếp trước của Sở Vân đã xa hoa hơn nhiều lắm.

Đương nhiên tư chất vĩnh viễn không có nghĩa là thực lực. Thật giống như một người rất thông minh, cũng chỉ là thiên phú mà thôi.

Với đội hình hiện giờ, chiến lực còn có không gian tăng lên rất lớn. Tỷ như Thiên Hồ, tu vi không đủ, còn thiếu công kích đạo pháp cường đại. Nếu là có đạo pháp bán tuyệt phẩm phù hợp, vậy thì hoàn mỹ rồi. Còn tư chất Túy Tuyết Đao bay lên, linh quang cũng tăng vọt, có thể cân nhắc tăng thêm một vài đao pháp.

Về phần Định Tinh Cung, có thể đào móc chiến lực thật lớn. Một khi đao pháp của Sở Vân đột nhiên xuất ra, Tiễn pháp cũng có chút lĩnh hội là chuyện rất bình thường. Kiếp này hoàn toàn có thể luyện tập một chút Tiễn pháp, bù lại sự thiếu sót của chiến đấu tầm xa.

Đương nhiên Thiên Hồ là có đạo pháp chiến đấu tầm xa, nhưng chưa phát triển hoàn toàn, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

Cuối cùng là Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, giá trị nó của không phải là lực chiến đấu, mà là lực sản xuất. Bởi vì trân quý hiếm thấy, bị thế nhân cho là "Tiểu tuyệt phẩm", là lựa chọn chế luyện đan dược thượng giai. Tu vi rất thấp, mấu chốt vẫn là phải tăng tu vi lên, vượt qua Đại Yêu kiếp, mục tiêu sắp tới là trở thành Đại yêu trăm năm.

Nếu thực hiện được mục tiêu này, tại đây một giai đoạn gần như đúng lúc. Tổng hợp lại chiến lực tuyệt đối có thể chống lại kiếp trước. Chẳng qua trong đó tiêu phí cũng không ít.

Đạo pháp của Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao, Định Tinh Cung, chính là một khoản chi rất lớn.

Tiếp theo là tập trung vào việc nâng cao tu vi của Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, phải tiêu hao một số lượng lớn địa sát thạch tệ. Lúc trước lợi dụng tiền tài của Đan kiếm thủ, cũng chỉ có thể lại duy trì một tháng...

Ngay lúc Sở Vân âm thầm lên kế hoạch, đột nhiên phát sinh một việc, quấy rầy kế hoạch của hắn.

Đôn Hoàng quốc chủ băng hà.

Tính ngày, đối chiếu với trí nhớ trong kiếp trước, Đôn Hoàng quốc chủ cũng thật sự băng hà vào lúc này.

Tất nhiên, cảm xúc của Kim Bích Hàm trở nên cực kỳ không ổn định.

Trước khi nàng đi, Đôn Hoàng quốc chủ đáp ứng vì nàng chống đỡ thêm hai năm.

Nhưng hiện giờ một năm còn chưa đến, đã qua đời. Điều này khiến người ta phải suy nghĩ lại.

Nàng đã dự đoán trước được tình hình này, nhưng không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.

Nguyên nhân nào khiến phụ hoàng chết đột ngột như vậy? Là do một thế lực ra tay?

Mình có nên bỏ qua mục tiêu ban đầu, trở về bảo vệ đại cục hay không?

Bối rối, lo lắng, hoang mang, lo lắng, trầm trọng, ưu sầu, còn có một chút sợ hãi.

Tâm trí Kim Bích Hàm thật rối loạn.

Nàng thầm rơi lệ rất nhiều lần, chẳng qua bản tính nàng kiên cường, không rơi lệ trước mặt người khác. Mặc dù là Sở Vân cũng không ngoại lệ.

- Nếu nhiệm vụ của huynh là học được Chấn Cửu Tiêu, thì cứ tiếp tục đi. Với thân phận hoàng tộc của huynh, hiện giờ chạy về, không phải sẽ bị thế lực khắp nơi giam giữ, làm con rối sao? Nhìn hoàng nữ Kim Bích Hàm cũng biến mất, hiện giờ huynh là một người bên dòng họ hoàng tộc trở về, cũng khó làm được gì.

Sở Vân nói vậy khiến Kim Bích Hàm miễn cưỡng đưa
ra quyết định ở lại Thư Viện.

- Hiện tại điều huynh cần làm nhất chính là mau chóng đạt được Chấn Cửu Tiêu. Sau đó nghiên cứu kỹ càng hơn pháp môn trong đó, hóa thành thực lực của chính mình.
Khiêu chiến ta đi, hết lần này tới lần khác ta sẽ bị bại bởi huynh. Chung kết chuỗi thắng liên tiếp của ta, sẽ thu vào một phần học phân lớn.

Lúc này nghe Sở Vân đề nghị, Kim Bích Hàm không cự tuyệt nữa.

Hai người ở giữa sân đấu diễn một tuồng kịch. Cùng ngày, tin tức Sở Vân bại liên tục dưới tay Thạch Gia Minh đã lan truyền toàn bộ Thư Viện.

- Cái gì? Đường đường Trĩ Hổ, tự nhiên bại bởi một nhân vật nhỏ chưa hề có danh tiếng sao?

Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Trong thư viện, Kim Bích Hàm không có tiếng tăm gì, lần này bỗng nhiên được nổi tiếng.

- Ngươi không thấy chứ, Thạch Gia Minh thực sự hung mãnh. Hắn có đạo pháp Kim Phấn Điệp Ảnh, thân pháp tựa như ảo mộng, Sở Vân cũng không có cách nào thắng được hắn.

Thư sinh may mắn xem cuộc chiến đó, đều phát biểu ngôn luận. Sở Vân và Kim Bích Hàm liên thủ diễn trận này, thực quá thật, Sở Vân thua mà người xem không cảm thấy nghi hoặc.

- Nói như vậy, Thạch Gia Minh mới là người đứng đầu Thư Viện?

Đám thư sinh đều kinh ngạc. Hơn nửa năm, Sở Vân ở trong lòng bọn họ, ít người địch nổi, uy mãnh như hổ, uy thế cuồn cuộn. Thật không ngờ tự nhiên bị đánh bại. Thật sự là khiến người ta kinh ngạc.

Vệ Khiếp nghe được tin tức này, rất hưng phấn.

Lúc này hắn chạy đến chỗ ở của Trữ Y Y, kích động báo cho biết Trữ Y Y biết việc này.

- Vậy à, cám ơn Vệ Công Tử thông báo, Y Y đã biết.
Biểu hiện của Trữ Y Y thật sự rất bình tĩnh. Trên thực tế nàng cũng kinh ngạc khi nghe được tin tức này, tuy nhiên vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh.

Vệ Khiếp rất vui vẻ, dây dưa với Trữ Y Y. Trong lòng không kiên nhẫn, cuối cùng Trữ Y Y mở miệng nói:
- Không ai có thể toàn thắng không bại? Mặc dù thua một trận, không chừng là bất trắc. Chẳng lẽ Vệ Công Tử cảm thấy mình có thể đánh bại Sở Vân sao?

- Ách... Truyện Sắc Hiệp
Vệ Khiếp bị ê mặt, sắc mặt ngượng ngùng, cuối cùng thối lui.

Một trận phong ba xem như bình tĩnh trở lại. Tiếp theo, Sở Vân lại bắt đầu thắng liên tiếp. Giống như lời Trữ Y Y đã nói, thỉnh thoảng bại một trận, cũng rất bình thường.

Chẳng qua, trong lòng đám thư sinh, hình tượng cao lớn vô địch của Sở Vân quả thật đã giảm đi rất nhiều. Chỉ có Nhan Khuyết biết chân tướng, hắn càng thêm kính nể Sở Vân.