Chí Tôn

Chương 764: Thiên vận chi tử





Nàng hành tẩu trong hoang dã không có bất cứ mục đích nào, phiêu bạt khắp nơi, dưới áp bách sinh tử, rèn luyện bản thân, đề thăng chiến lực của yêu vật dưới trướng. Chính là như vậy, trước sau đụng phải hai bộ hài cốt. Đều là ngự yêu sư ngộ nạn trong Âm Hủ Hoang Địa. Từ trong đống xương khô, Tiêu Yến không cần tốn nhiều sức đã thu được hai tiên nang thượng đẳng này.

Đây chính là khí vận!

Đối với điều này, Sở Vân cũng âm thầm cảm khái. Nhớ ngày đó, bản thân lấy được vài chiếc thượng đẳng tiên nang, cơ hồ đều phải tốn sức chín trâu hai hổ. Mà Tiêu Yến chỉ cần đi đến nơi cần đến, cúi người là đã lấy được rồi. Toàn bộ thiên địa Quỷ Châu đều dõi theo nàng, âm thầm mang tài nguyên đến cho nàng.

- Gì? Có khí người!

- A! Là người sống.

- Chiếm lấy thân thể nàng, đoạt xá, đoạt xá.

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, khí tức thanh xuân của Tiêu Yến thổi ra khắp bốn phương tám hướng, lập tức đưa tới vài trăm quỷ hồn. Những quỷ hồn này, một vài trong số đó là đến từ tám châu, đại đa số đều là nhân sĩ bản thổ. Bọn hắn gào thét, chen chúc xông về
phía thiếu nữ, âm phong rít gào, quỷ khiếu lang hào. Trong bóng tối, vô số nanh vuốt muốn tập kích Tiêu Yến. Thiếu nữ đối với điều này hoàn toàn thờ ơ, dưới nguy cơ sinh tử, không ngờ khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.

Trong chớp mắt, Tinh Quỷ Hồn Giới chợt lóe lên.

Sở Vân từ bên trong lao ra. Mặc dù hồn lực không khổng lồ, nhưng vạn phần tinh thuần.

Hắn tạo lên một cơn cuồng phong. Cuốn theo mây đen
trên bầu trời.

Chúng quỷ bị uy thế như vậy dọa cho đến mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán!

- Đây là đại năng, hồn phách đại năng!

- Làm sao có thể. Có thể dẫn động thiên tượng chỉ có thể là Đế Hoàng chi hồn!

- Tha mạng…

Trong lúc nhất thời thanh âm gào thét vang vọng khắp bầu trời. Chỗ bất đồng chính là, lúc trước đó là thanh âm tràn đầy hung hăng cùng đắc ý, giờ phút này lại biến thành kinh hoàng cùng sợ hãi.

- Thực quá ầm ĩ.

Sở Vân ung dung.

Vù!

Hắn cổ động hồn lực, âm phong quyển tịch, hút hết đám quỷ hồn này vào Tinh Quỷ Hồn Giới. Trong phút chốc, thế giới lại khôi phục bình tĩnh. Xung quanh Tiêu Yến, không còn bất cứ một quỷ hồn nào. Ánh lửa bập bùng, chiếu rọi lên trên khuôn mặt cô gái, khiến cho đôi mắt to tròn của thiếu nữ càng thêm rực rỡ.

Tinh Quỷ Hồn Giới lại lấp lánh vài lần u quang, sau đó trong đầu Tiêu Yến vang lên thanh âm hơi thỏa mãn của Sở Vân.

- Đúng vậy, lần này hồn phách dẫn đến có vài đầu chất lượng thượng thừa, là Quỷ Hùng cấp. Xem ra Âm Hủ Hoang Địa không hổ là gia viên du hồn. Càng xâm nhập sâu vào bên trong, hồn phách du đãng lại càng thêm cường đại.

Trên thực tế, hồn phách cũng được phân chia cảnh giới.

Quân cấp tương đương với Quân quỷ, phía trên chính là Hầu quỷ, Vương quỷ, Đế quỷ, Hoàng quỷ, Thánh hồn.

Sở Vân tồn tại dưới dạng hồn phách bên trong Tinh Quỷ Hồn Giới, đương nhiên là Hoàng quỷ, chiếm cứ vị trí đỉnh phong. Bất quá tình huống của hắn có chút đặc thù, chỉ là hồn phách cánh tay trái của bản thể tách ra. Bởi vậy, đối phó với Quỷ Châu Hoàng quỷ nguyên vẹn, Sở Vân không thể đấu lại. Xuyên qua Quỷ Châu ba cửa ải, hơn nữa trong khoảng thời gian này cắn nuốt rất nhiều hồn phách, chiến lực hiện tại của hắn có thể đối phó với hai Đế quỷ.

- Trong khoảng thời gian này ta cắn nuốt rất nhiều hồn phách, nhưng đám này đều có cấp độ quá thấp, tu vi cũng chỉ là Quỷ Hùng cấp. Nếu ta có thể liên tục thôn phệ hai Đế quỷ, ta có thể so sánh cùng hồn phách bản thể rồi. Nếu may mắn thôn phệ được một Hoàng quỷ, lập tức có thể vượt qua bản thể! Quỷ Châu đúng là một nơi tốt để tu hành.

Sở Vân trong chiếc nhẫn âm thầm cảm khái. Thôn phệ càng nhiều hồn phách, hắn càng cảm nhận được thâm ý của Quỷ Thánh.

Bình thường ngự yêu sư muốn tấn thăng đẳng cấp, cần phải bắt đầu từ ba phương diện thân thể, linh quang, hồn phách. Đề thăng từng phương diện, ngự yêu sư mới có thể đạt tới cấp độ rất cao. Nhưng hồn phách tu hành, đã vứt bỏ đi hai phương diện thân thể cùng linh quang. Cũng bởi vì đã không bị hai phương diện thân thể cùng linh quang liên lụy, tốc độ tu luyện của hồn phách mới khủng bố như thế. Đương nhiên, ngự yêu sư Đế Hoàng mà Quỷ Thánh cần, phải là nhân tài có đủ cả ba phương diện thân thể hồn phách, linh quang.

Bởi vậy hắn mới thiết lập Tửu Trì Nhục Lâm. Một vị Hoàng quỷ dưới sự giúp đỡ của Tửu Trì Nhục Lâm, có thể một lần nữa phục sinh, có được thân thể cùng linh quang Hoàng cấp, lập tức có thể tạo thành một cường giả Hoàng cấp. Mà thường thường cường giả Hoàng cấp khi còn sống có lẽ chỉ là một vị ngự yêu sư Dị Sĩ cấp. Sau khi hắn chết trở thành quỷ sĩ, thông qua không ngừng thôn phệ hồn phách tu thành Hoàng quỷ. Làm
như vậy, còn có một chỗ tốt cực lớn, đó chính là tiết kiệm tài nguyên.

Một vị ngự yêu sư Dị Sĩ cấp, muốn tấn thăng đến Hoàng cấp tài nguyên cần đến mười phần khổng lồ. Nhưng một quỷ sĩ muốn trở thành một vị Hoàng quỷ, chỉ cần đến hồn phách. Mà trong Quỷ Châu, hồn phách không những có thể tự mình sinh sản, hơn nữa từng giây từng phút đều không ngừng có hồn phách từ tám châu khác được tiếp dẫn vào.

- Hiện tại, hồn phách của ta so với Hoàng quỷ sơ đoạn kém hơn một bậc. Nhưng chỉ cần không ngừng cắn nuốt, có thể một đường tấn chức, Hoàng quỷ trung đoạn, Hoàng quỷ cao đoạn, Thánh hồn cũng có khả năng.

Tâm tư Sở Vân đã sớm không ngừng rung động. Quỷ Châu thực sự là một bảo địa, là nơi tu hành tuyệt hảo đến hồn phách có thể thăng tiến. Hiện tại, Sở Vân đã sớm có tiên thiên đạo thể. Nếu như hồn phách có thể lại có thể trở thành Thánh hồn, không thể nghi ngờ
đã hướng về Thánh cấp một bước dài. Đối với thần ma hạo kiếp chính thức trong tương lai, có tác dụng trợ giúp cực lớn. Đương nhiên, cho dù thân thể, hồn phách của hắn đều là Thánh cấp, nhưng chỉ cần linh quang của hắn vẫn là Hoàng cấp sơ đoạn, như vậy cảnh giới của hắn vẫn chỉ là Hoàng cấp sơ đoạn.

- Lại có thêm du hồn tới nữa rồi.

Sở Vân cười hắc hắc. Thường thường, cách một khoảng thời gian. Ánh lửa rực rỡ cùng khí tức thanh xuân của thiếu nữ sẽ đưa tới một đám du hồn trong Âm Hủ Hoang Địa.

Trên thực tế, những hồn phách này mới có số lượng nhiều nhất trong Âm Hủ Hoang Địa. Hơn nữa còn là uy hiếp lớn nhất cho ngự yêu sư. Ban ngày là khoảng thời gian yêu thú Âm Hủ Hoang Địa sinh hoạt. Mà đến ban đêm, đó chính là khoảng thời gian mà du hồn hoạt động, trở thành chúa tể của toàn bộ Âm Hủ Hoang Địa. Ban đêm, bọn chúng đánh nhau, thôn phệ lẫn nhau. Thậm chí một ít du hồn trong số đó còn tìm kiếm yêu vật hoang dã tiến hành đơn đả độc đấu. Bình thường mỗi khi có người sống xuất hiện, bọn chúng đều sẽ buông tha nội đấu, lập tức chen chúc đến chỗ người sống.

Đoạt xá trọng sinh đã trở thành ý nghĩ thâm căn cố đế ăn sâu vào tiềm thức bọn chúng.

Ngự yêu sư bình tường nếu như qua đêm bên trong Âm Hủ Hoang Địa, sẽ tuyệt đối thu liễm hết khí tức, cẩn thận ẩn nấp, e sợ bị du hồn phát hiện, nếu không sẽ bị
không ngừng quần công cho đến chết.

Mà Tiêu Yến qua đêm lại công khai dấy lên đống lửa, không chút nào thu liễm khí tức tính mạng của mình. Bởi vì bên cạnh nàng còn có một Hoàng quỷ Sở Vân. Chuyện ấy mang cho thiếu nữ cảm giác an toàn không gì sánh được, nghe thấy lại có một đám du hồn tập kích. Tiêu Yến bình thản, thậm chí còn ngáp một cái uể oái nói:

- Sư phụ, người ta có chút mệt mỏi, đồ nhi đi ngủ trước đây.

- Ừ, ngủ đi.

Sở Vân cười cười, thanh âm chợt dừng lại.

- Ồ... Đợi chút, có một nhóm người đang tiến đến.

Một nhóm người cười trên Khủng Cụ Ngạc, mở hết tốc lực di chuyển trong Âm Hủ Hoang Địa. Khủng Cụ Ngạc không chỉ da dày thịt béo, hơn nữa còn có sáu chiếc chân rất dài, tuy rằng sức bật không lớn, nhưng di chuyển trong đường dài lại vô cùng khá.

Điểm mấu chốt chính là chúng có thể phát ra một loại đạo pháp thiên phú, hướng bốn phía tản ra sợ hãi.

Loại sợ hãi này có thể ảnh hưởng đến du hồn. Bởi vậy có thể coi là một lợi khí khi hành tẩu trong Âm Hủ Hoang Địa. Nhưng mà Khủng Cụ Ngạc có phẩm cấp đạt đến thượng đẳng, vô cùng hiếm có. Ước chừng một ngàn ngự yêu sư mới có thể có được một đầu Khủng Cụ Ngạc. Nhưng mà hôm nay, đám người kia mỗi người đều đang cưỡi một đầu Khủng Cụ Ngạc.

Lân giáp ngạc ngư hiện lên ánh sáng âm u, hàm răng dữ tợn trắng ởn lồi ra bên ngoài.

Đám người cưỡi trên Khủng Cụ Ngạc đều là những kẻ hung mãnh, diện sắc như cương thiết, lưng hùm vai gấu, trong đôi mắt tinh nhuệ lộ ra hàn khí nhàn nhạt. Bọn hắn đều mặc hắc y, trước người sau lưng đều thêu một chữ "Tào" màu đỏ. Nếu là ngự yêu sư có kiến thức rộng rãi thấy được những người này nhất định sẽ kinh hô:

- A, là Tào gia thập bát kỵ!

Tào gia là một trong những Quỷ Châu nhất lưu gia tộc, Tào gia thập bát kỵ bình thường tuyệt đối không xuất động, chỉ khi nào hộ vệ gia chủ mới xuất hiện. Mỗi người đều trung tâm, đều là ngự yêu sư tu vi Kỳ Nhân cấp. Nhưng giờ phút này, người bọn hắn bảo hộ không phải là gia chủ Tào gia mà là một thiếu niên. Thiếu niên có dung mạo anh tuấn, khuôn mặt trắng bóc, thân mặc một bộ bạch y, dưới nền hắc y của Tào gia thập bát kỵ lại càng khiến cho người ta chú ý. Dưới háng hắn không phải là Khủng Cụ Ngạc mà là một đầu Huyền Minh Quỷ Long tuyệt phẩm.

Hắn là thiếu chủ Tào gia, họ Tào tên Hữu Đạo, một trong những thiên tài tuyệt đỉnh của Quỷ Châu. Tuy hôm nay chỉ có mười tuổi, nhưng cũng là là cường giả Hào Hùng cấp.

Hắn trời sinh vương giả, ký thác trên người toàn bộ kỳ vọng của Tào gia, mọi cử động đều được chúng nhân chú mục. Một Hào Hùng, thập bát Kỳ Nhân, đây có thể nói là một đội ngũ có thực lực vô cùng hùng hậu. Trừ phi gặp phải Quân cấp, dưới tình huống bình thường
hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc.

Nhưng giờ, tình huống của bọn hắn rất không tốt.
Thập bát kỵ mỗi người đều toàn thân đẫm máu, thương thế rất nghiêm trọng. Tuy rằng công tử Tào Hữu Đạo không bị tổn tương nhưng sắc mặt thực sự quá mỏi mệt, trong đôi mắt ẩn dấu một sự bối rối. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn lại.

- Đầu Mộng Yểm Mã kia còn tiếp tục đuổi theo không?

- Không, thiếu chủ.

Có người đáp.

Tào Hữu Đạo thở dài.

- Thật không nghĩ tới bên ngoài Âm Hủ Hoang Địa lại đụng phải một đầu Kiếp Yêu Mộng Yểm Mã có tu vi nghìn vạn năm, vận khí chúng ta thực sự quá kém rồi!

Vẻ mặt mười tám kỵ binh cũng tràn đầy may mắn.

- May mà đầu Mộng Yểm Mã kia không đuổi giết tiếp.

- Đúng vậy!

Tào Hữu Đạo cảm khái một tiếng, nhưng rất nhanh đã nhíu mày. Sâu trong nội tâm hắn có một loại cảm giác, cảm thấy đầu Mộng Yểm Mã kia có chút cổ quái. Nhất cử nhất động, tựa hồ đang bức hắn chạy về một phương đã định sẵn.

Nhưng rất nhanh hắn đã bỏ qua ý nghĩ này, trợn tròn mắt, tràn đầy không thể tin tưởng nổi. Bởi vì hắn thấy được phía xa xa đang có một đống lửa vô cùng lớn. Cho dù cách xa vài trăm mét, bọn hắn vẫn có thể thấy rõ ngọn lửa màu cam, đang ngạo nghễ thiêu đốt trong thiên địa u ám.

- Người nào ngu ngốc vậy, không ngờ lại dám nổi lửa trong Âm Hủ Hoang Địa? Chẳng phải là có chủ tâm đưa tới du hồn sao?

Thập bát kỵ cũng tràn đầy kinh ngạc.

Rất nhanh, bọn hắn lại càng thêm kinh ngạc.

- Mau nhìn, bên cạnh đống lửa có người!

Đợi khi bọn hắn đến gần, trên mặt mỗi người đều tràn ngập biểu lộ kinh nghi.

- Một thiếu nữ!

Tào Hữu Đạo nhướng mày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Thiếu chủ nên cẩn thận.

Thủ lĩnh thập bát kỵ đi tới bên cạnh Tào Hữu Đạo nhẹ nói.

Càng tiếp cận đống lửa, chúng cao thủ ngự yêu sư không khỏi thúc Khủng Cụ Ngạc dưới háng giảm dần tốc độ.

Cảnh tượng trước mặt thực sự là quá cổ quái rồi. Trong Âm Lịch Hoang Địa chợt xuất hiện một đống lửa, bên cạnh đống lửa lại là một thiếu nữ hoạt bát xinh xắn. Nếu không phải ngọn lửa bập bùng, phản chiếu cái bóng chập chờn phía sau lưng xuống mặt đất, mọi người cơ hồ đều cho rằng đây là một nữ quỷ.

Đến tột cùng nàng là ai? Sao dám to gan như vậy, trong Âm Lịch Hoang Địa giữa đêm nổi lửa!

Nàng không sợ lọt vào vây công của đại quân du hồn hay sao?

Một tiếng rồng ngâm, Tào Hữu Đạo thu hồi Huyền Minh Quỷ Long, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Yến, chắp tay nói:

- Hữu lễ, tại hạ Thiếu chủ Tào gia Tào Hữu Đạo, may mắn hạnh ngộ cô nương trong Âm Lịch Hoang Địa.

Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời, đánh giá Tào Hữu Đạo từ trên xuống dưới một phen.

- Ngươi là chính thiên tài kia của Tào gia, Tào Hữu Đạo?

Nàng đã sớm được Sở Vân cảnh báo, bởi vậy đối với việc những người này xuất hiện, cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Nhưng khi nàng biết được thân phận của Tào Hữu Đạo, cũng không khỏi cảm thấy tò mò. Tên tuổi Tào Hữu Đạo nàng đã sớm nghe nói qua.

Phàm là người gặp gỡ Tào Hữu Đạo đều khen hắn là thiên tài tuấn kiệt. Đường Vô Tâm đã từng là vị hôn phu của Tiểu Yến cũng được coi như một thiên tài tuấn kiệt. Nhưng cùng Tào Hữu Đạo so sánh chẳng khác gì khổng tước cùng phượng hoàng.

- Chính là tại hạ.

Tào Hữu Đạo mỉm cười.

- Xin hỏi cao danh quý tính của cô nương.

- A.

Tiêu Yến đĩnh đạc nói.

- Ta họ Tiêu.

- Tiêu gia?

Khuôn mặt Tào Hữu Đạo không khỏi khẽ biến sắc. Tiêu gia từng là gia tộc nhất lưu, thậm chí mấy trăm năm trước, từng lẫy lừng, là cự phách trong nhất lưu gia tộc. Nhưng sau khi Tiêu gia thái tổ biến mất, đã chậm rãi suy tàn. Tuy rằng hôm nay chỉ là gia tộc nhị lưu, nhưng nội tình vẫn còn, nhất là tòa Phương Cốt Bảo, được xưng là Quỷ Châu bất hãm chi thành. Ý chỉ tòa thành không có khả năng rơi xuống.