Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 32: Chuyến đi




“Cái gì, Hắc Dạ đi Ý cùng thằng Tây kia rồi á?” Vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ kẻm nhà kẻm nhèm, mái tóc xoã tung trông đến là phong tình, Vạn Tình vận bộ đồ ngủ màu trắng tựa như vị thánh giáng trần. Vạn đại thiếu gia cầm một tách sữa, đang ngồi hóng những tin tức mà chú Trương kiếm được.

“Sáng sớm nay đã bay từ Lệ Giang đến Thượng Hải, rồi lát sau đón luôn máy bay rời Thượng Hải qua Ý rồi ạ.” Quấn quanh thắt lưng một chiếc tạp dề in hoa, dao nĩa trong tay thoăn thoắt biểu diễn tuyệt kĩ thần diệu, cắt khối thịt bò mền vừa mới ra lò thành những lát mỏng rồi tô điểm thêm vài đóa súp lơ, chú Trương cầm đĩa thịt đặt trước mặt Vạn Tình: “Thiếu gia, mời cậu dùng.”

“Ưm…cái con … heo kia….” Miệng vẫn nhóp nhép, Vạn Tình lúng ba lúng búng: “Có phải…Chú Trương….sẽ bỏ nhà theo thằng cha ấy luôn không?”

“Thiếu gia, tôi đâu có bỏ nhà theo thằng cha nào đâu.” Đem hai quả trứng luộc tái lên, chú Trương cười phì phì đáp lại.

Khó khăn lắm mới nuốt miếng thịt bò xuống được, uống một hớp sữa để nhuận cổ họng, Vạn Tình vừa dùng nĩa xiên trứng gà, vừa cười thâm hiểm: “Ta biết rồi, chắc chắn là Hắc Dạ đang nhăm nhe cái hầu bao của thằng cha ngoại quốc kia, không thì cũng nhắm vào thằng em bự tổ chảng của gã chứ gì. Chú Trương à, chú nói có phải không?”

“Tôi nghĩ khả năng thứ nhất là khá lớn ạ.” Chú Trương đáp. Còn cái sau …coi như không nghe thấy đi.

“Xí! Hắc Dạ chết toi kia đúng là không có mắt. Vạn Tình vạn thế phong tình ta dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vóc dáng cao ráo thuôn thả mới là đệ nhất thiên hạ. Thằng em cũng vô địch thế giới luôn nhá. Mà cho dù không phải đệ nhất đi chăng nữa, cũng là thượng đẳng giữa bao cực phẩm, là kết tinh cho những gì tinh hoa nhất. Hắc Dạ kia không chịu mở mắt ra nhìn, đúng là cái đồ đui mà.”

“Thiếu gia nói quá chuẩn! Thực sự quá chuẩn! Hắc Dạ kia đúng là có mắt mà chẳng có tròng, không biết thiếu gia là kết tinh cho những gì tinh hoa nhất, là thượng đẳng giữa bao máy bay chiến đấu!” Chú Trương bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Dù thiếu gia nhà lão nói gì, lão cũng đồng ý đấy, mọi người có thể làm gì nào? Con người sẽ có đôi lúc không bình thường ư? Hừ, vậy đó chắc chắn là các người, không phải là thiếu gia thông minh, dễ thương, lanh lợi nhà lão nhá.

“Lại còn dám chạy theo thằng cha người Ý kia. Chẳng nhẽ hắn không biết bọn đàn ông Ý sau này đều là mấy lão hói cả à?” Nghiêm khắc lên án Hắc Dạ “không tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ” bỏ nhà theo tên giai người Ý, Vạn Tình khịt một hơi, nhẹ nhàng vuốt chải những lọn tóc dày óng ả của mình “Hãy nhìn ta đi, tóc dài và dày thế cơ mà, quả là một mỹ nam trác tuyệt phương Đông, tuyệt đối không có nguy cơ bị hói đầu. Cứ từ việc này mà ra, Hắc Dạ phóng đãng kia đúng là cái đồ sính ngoại!”

Sau một hồi sục sôi hờn căm, Vạn Tình siết chặt chiếc nĩa, nói với chú Trương: “Chú Trương, chú nói xem ta có nên thay mặt ánh trăng nghiêm khắc trừng trị Hắc Dạ phóng đãng ăn cây táo rào cây sung, đứng núi này trông núi nọ, nhố nhăng hư hỏng dám chèo tường bỏ nhà theo giai kia không?”

“Hẳn nên thế ạ, Thiếu gia!” Chú Trương tiếp tục tỏ vẻ đồng ý “Phải mau đi thôi, chứ chậm là nàng dâu của Vạn gia ta sẽ bỏ đi theo tên trai ngoại quốc kia mất. Thế chẳng phải trên đầu cậu rành rành bị cắm hai cái sừng à.”

“Chú Trương, chú nói phải lắm, vì thể diện của Vạn gia chúng ta, Vạn Tình này nhất định phải bắt Hắc Dạ bé bỏng không chịu tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ kia về giáo dục cho cẩn thận mới được, để từ sáng đến tối hắn đều phải biết đường mà vâng vâng dạ dạ! Hừm! Đã đến lúc cho anh biết sự lợi hại của kẻ làm chồng này rồi đấy!” Dứt lời, Vạn Tình hất tóc, văng dép lê, giữa cơn gió xuân lồng lộng đương thổi tung chiếc áo ngủ trắng bằng tơ tằm của mình mà lao xồng xộc lên gác, rồi huỳnh huỵch chạy xuống.

Chỉ thấy tại ngôi nhà có thể sánh ngang với hoàng cung của Vạn Tình xuất hiện tầng tầng lớp lớp người, cả đám đeo kinh râm mặc đồ đen đang khênh vác va li, vây quanh một chàng trai nền nã trong bộ trang phục màu trắng duy nhất nơi đó, chạy về phía sân bay nhà mình, lao thẳng tới nước Ý, bắt đầu cuộc hành trình tìm vợ.

“Ách xì! Ách xì!” Ngồi trên máy bay, người đàn ông mặc bộ trang phục đen liên tục hắt hơi mấy cái, người cách hắn không xa có thể nghe rành rọt tiếng hắn lẩm bẩm: “Mẹ cái thằng khốn nào đang chửi đểu sau lưng ông đấy?”

“Có phải khuya hôm qua gió rét, cảm lạnh rồi không?” Ở gần hắn đương nhiên chỉ có mình Alexandra, Jade quan tâm hỏi han: “Muốn tôi ôm anh một lát không? Ngực tôi là ấm áp lắm ý.”

“Mi cút đi.” Trừng cho Alexandra một cái, Hắc Dạ nhìn ra cửa sổ, có thể thấy thấp thoáng một mảng cát bụi mịt mùng. Là sa mạc chăng?

“Sao lại đến Argentina? Chẳng phải hôm ấy mi bảo ta sẽ đi Ý hay sao?” Hắc Dạ nhìn Alexandra với vẻ nghi ngờ “Hẳn mi không phải là tên siêu bịp bợm chứ?”

“Làm thế nào mà anh lại nghĩ thế hả, Hắc Dạ.” Alexandra cúi đầu, cười đen tối “Không tin lời tôi thì xin hãy dùng con dao xé rách lồng ngực này ra mà nhìn con tim chân thành của tôi xem, nó vì sự ngờ vực của anh mà đau đớn đến rớm lệ rồi này.”

“Hừ! Ta thật sự muốn làm vậy lắm.” Thế nhưng giết chết mi rồi thì ta đếch lấy được tiền…

“Nếu đã không tin tôi, vậy thì sao còn cùng tôi bước lên chiếc máy bay này rời khỏi đất nước mình làm chi?” Alexandra chống cằm, liếc đôi mắt cười nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Vì tiền.” Ai bảo tên khốn nhà mi trước khi lên máy bay đã chuyển khoản cho hắn hai trăm triệu nào. Món ngon tới rồi, Hắc Dạ đương nhiên phải liều lĩnh lao vào đống tiền ở trước mặt.

“Hơn nữa ——” Hắc Dạ lộ nụ cười sẽ quỷ quyệt. “Mi chính là cái tay thần bí kia mà. Một kẻ là Alexandra, một kẻ là Jade, chẳng lẽ mi nghĩ ta ngu tiếng Anh đến nỗi không biết hai cái tên này thực chất là một hả? Mà cho dù chả biết tên, chỉ cần từ giọng điệu khi nói chuyện cũng có thể suy ra các người là một chứ sao.”

“Ồ?” Alexandra lộ chút vẻ kinh ngạc “Giọng điệu khi nói chuyện của tôi thế nào vậy?”

“Giống hệt bây giờ này, rất xứng đáng được ăn đập.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Cho nên, Alexandra chính là Jade, Jade chính là Alexandra, căn bản là cùng một người.” Hắc Dạ túm lại “Lúc đó mi có ý đồ nào đó với ta phải không, bảo ta cái gì mà trong lúc hợp tác không được tách khỏi mi. Đấy xem nhé, không phải ta đang thoải mái ngồi bên mi đến Argentina hay sao? Ai ôi… Ở nơi đó một người tôi cũng chẳng biết, ngài Alexandra à, ngàn vạn lần ngài đừng có nảy sinh những suy nghĩa méo mó với tôi nhá. Tôi sợ lắm.”

Nhìn Hắc Dạ khuôn mặt tột đỉnh đứng đắn, miệng toàn nói những điều vô nghĩa không thôi, thực khiến cho Alexandra muốn bật cười.

“Anh là một người đàn ông thật đặc biệt.” Càng ngày càng khiến tôi thích thú…

Hết