Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 34: Wallace




Trong khi Hắc Dạ đang dung dăng dung dẻ với Alexandra tại Argentina, thì Vạn Tình bên kia còn đang mải miết kiếm trái hạnh đỏ vượt rào[1]Hắc Dạ, hoàn toàn không hề hay biết người mà y đang tìm căn bản nào có ở Milan, nước Ý.

Chẳng nói đến việc tìm Hắc Dạ không thấy được tí xíu tăm hơi, mà kẻ luôn đem người khác ra làm trò cười như Vạn Tình lại còn bị chọc tức, chọc tức đến lộn tiết lên rồi.

Trời bao la đất mênh mông, đại thiếu gia họ Vạn luôn thọc ngoáy người khác ấy vậy mà tại đất khách quê người lại bị người ta trêu tức đến thảm hại. Vạn Tình vạn thế phong tình y trời không sợ, đất không sợ, chỉ thấy hãi mỗi cái gã kia __ ___

“Tình Nhi —— ” Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền! Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ kẻ có thể trêu tức Đại thiếu gia họ Vạn được có mấy người. Gã tráng sĩ trước mặt này, chả hiểu chui từ đâu ra, tay ôm một bó hồng xanh to bự, chân nhẹ bước theo điệu Waltz tha thướt, hiếm có là cái thân hình của Kim Cang lực sĩ không thể hủy hoại trong truyền thuyết, thiên lôi bổ xuống cũng không chết, mặt đất bị thiêu rụi cũng ngó lơ, nước sông Hoàng Hà có ầm ập ồ tới cũng chẳng mảy may suy suyển, chính là tên háo sắc khiến Vạn Tình phát hãi chứ còn ai vào đây nữa.

“Ái chà chà! Thì ra là Wallace à, tiếng Trung tiến bộ cũng không tồi nhỉ, nhưng ngữ pháp thì sai bét bè be rồi. Trời long đất lở! Thôi thì tôi cứ coi như ngài Wallace đây chẳng may sơ sẩy uống lộn thuốc, nhìn lầm người, nên kêu sai tên rồi nhớ.” Đối với cái tay đồng bóng đang vác bó hoa hồng xanh, mặt mũi đều bị che khuất chỉ thấy có mỗi bộ tóc vàng óng này, Vạn Tình phải né trái trốn phải, uyển chuyển như đánh Thái Cực Quyền mới mong trốn thoát cho kịp.

“Cậu lại lừa tôi!” Tiếng tủi hờn đinh tai nhức óc này thực sự như vô hình cầm một con dao cào xé cái mặt dày có trình độ nhất định của Vạn Tình tan nát tơi bời.

Wallace ơi Wallace, giáo viên tiếng Trung của ông là ai thế? Rốt cuộc dạy dỗ ông thành ra cái thứ giống dở này hả.

“Tôi có lừa gì đâu. Làm sao tôi phải phỉnh ngài cơ chứ? Đất khách quê người lại được hội ngộ, ngài Wallace à, chúng ta có duyên phết nhỉ?” Sao cái thằng cha háo sắc biến thái này lại xuất hiện trước mặt y cơ chứ! Chẳng phải Wallace theo ông già của ổng đi làm ăn rồi sao? Thế nào mà từ quê hương Anh quốc đến cái nước Ý này, đều vừa vặt đụng mặt nhau vậy nè.

Phỉnh ư? Ôi Tình Nhi à, cậu nói gì tôi không hiểu (có lẽ ý ở đây là Wallace chưa biết từ “phỉnh” trong tiếng Trung Quốc) . Nhưng tôi tin tưởng chiều cao không phải khoảng cách, giới tính không thành vấn đề, giao tiếp là vô hạn! Đợi khi về rồi tôi sẽ tức tốc đi hỏi gia sư coi phỉnh là thần thánh phương nào! Cam đoan rằng trong tương lai, nhất định sẽ được chứng kiến cảnh đôi ta nắm tay nhau thẳng tiến vào giáo đường cử hành hôn lễ!” Giọng nói trong trẻo cao vun vút của Wallace cứ như tiếng ma quỷ lởn vởn quanh tai Vạn Tình.

Chỉ có thể trách… Chỉ có thể trách…

Ái dồi ơi…

Biết vậy đã chẳng làm rồi!

Vạn Tình thực sự đau đớn vô bờ. Nếu như trước đây không phải bởi y chủ động dụ dỗ chòng ghẹo Wallace, thì giờ đây đâu có rước phải cái cục nợ này. Nhưng làm sao mà y ngờ được Wallace bề ngoài điềm tĩnh nhã nhặn lúc ấy lại là một tên háo sắc ngu có hệ thống không gì sánh được cơ chứ?

Cha ơi …mẹ ơi…

Các vị hãy cho Vạn Tình biết tại sao lại thành ra thế này? Sao các vị lại sinh hạ một chàng trai hoàn mỹ toàn vẹn như con, để biết bao kẻ phải đắm đuối đeo đuổi? Khiến Vạn Tình thực sự mệt mỏi quá trời, không chịu đựng nổi.

“Ai…” Trăm ngàn lời nói, sau chót hóa thành một tiếng thở dài của đại mỹ nhân Vạn Tình: “Chỉ có thể trách, nghiêng nước nghiêng thành! Vạn Tình ơi Vạn Tình, mi làm bao kẻ đắm say như thế là vì nhẽ gì, là vì nhẽ gì!”

“Tình Nhi, nếu như thượng đế đã an bài cho chúng ta gặp nhau nơi đây, chẳng bằng hãy nắm tay nhau thong dong trên con đường này?” Anh chàng vẫn luôn bị bó hồng xanh to tổ chảng che khuất rốt cuộc cùng lộ diện khuôn mặt như núi Lư Sơn. Đôi mắt màu xanh nước biển dạt dào hơi thở cháy bỏng nhìn Vạn Tình say đắm, thứ tình ý nồng nàn xoáy chặt vào chàng trai phương Đông xinh đẹp ở trước mặt.

Nhất là mái tóc đen nhánh buông dài xuống thắt lưng tựa như dòng thác đang đổ xuống càng khiến cho đôi mắt Wallace chẳng thể rời ra được. Trên gương mặt anh tuấn với nét đẹp cổ điển kiểu Âu thắm đượm vẻ mê say đắm đuối. Mà kì lạ thay, Wallace là một người ngoại quốc lại khoác trên mình bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn[3].

“Thong dong? Thong dong nơi nào?” Vạn Tình hừ một tiếng. Y còn tâm tình đâu mà lằng nhằng với cái thằng cha mê Trung Quốc này, vợ y còn đang bỏ trốn theo tên giai người Ý kia kìa!

Khi Vạn Tình đang toan tính tống khứ Wallace thế nào, chàng ta chợt nhớ ra Wallace còn am tường về nước ngoài hơn cả mình, dẫu rằng ổng là kẻ say đắm Trung Quốc đến mù quáng.

Ngày xưa Wallace mê mẩn y, ngoài vì y cố tình dụ dỗ ra thì còn một phần bởi bản thân y là người Trung Quốc. Trước đây Vạn Tình từng nghĩ nếu muốn thoát được Wallace, phương án tốt nhất chính là dùng một cái kéo cắt phăng mái tóc mình luôn, thế nhưng Vạn Tình lại quý trọng mái tóc của mình vô cùng, bắt y cắt tóc, chẳng thà cứ đâm y phập một nhát còn thống khoái hơn.

“Cậu đi đến đâu, tôi theo tới đó.” Wallace vẫn nói cả quyết.

Vạn Tình cười khì khì: “Wallace à, không phải anh thích Trung Quốc lắm sao? Tôi quen một người, hắn tường tận về mấy thứ lịch sử Trung Quốc cổ đại lắm á. Anh muốn quen không?

“Không!” Wallace kiên định đáp. “Tôi chỉ yêu mỗi cậu thôi, Tình Nhi!” Thế nhưng trong ngần mắt xanh biển hiện lên một chấn động nho nhỏ.

Vạn Tình cau mày, nhưng không đợi y mở miệng, Wallace đã tiếp thêm luôn: “Nhưng nếu cậu muốn tìm ai đó thì tôi sẽ giúp cậu.”

Lại nói, Hắc Dạ ở Argentina không biết mình bị vừa Vạn Tình bán đứng đang bò lồm ngồm khỏi nhà vệ sinh, có phần yếu ớt rũ rượi trên đường qua về. Xem ra chưa thể thích ứng với khí hậu, cơ thể thấy hơi hơi khó chịu.

Việc Hắc Dạ muốn làm nhất bây giờ, chính là văng mình lên một chiếc giường ấm áp mền mại tha hồ mà lăn lộn, đánh một giấc vĩnh viễn sánh ngang với trời đất…

Đi được một quãng, từ nơi xa xuyên qua đám khách hàng và nhân viên phục vụ, Hắc Dạ có thể nhìn thấy tấm lưng dày rộng của Alexandra. Chẳng qua chỗ ngồi vốn thuộc về hắn lại về tay một kẻ xa lạ khác, mà còn là một đại mỹ nhân à nha, một đại mỹ nhân cũng thuộc phái nam như hắn.

Xét qua vẻ bề ngoài, anh chàng này nhiều lắm chỉ hăm sáu hăm bảy, thoạt trông xấp xỉ tuổi Alexandra, chẳng qua một kẻ đẹp kiểu kín đáo dịu dàng, một kẻ lại kiểu anh tuấn cứng cỏi.

Bao tử đau quặn khiến Hắc Dạ chẳng có tí tâm tình tốt đẹp nào, nhất là cứ nghĩ đến kẻ mà hắn và Alexandra phải đợi lại có thể là một tên ưỡn ẹo như Vạn Tình, mà có đẹp bằng cái thằng gay bố láo đó đâu, làm sao người đàn ông ngạo mạn thấy dễ chịu cho được.

Hừ một tiếng, Hắc Dạ ưỡn thẳng sống lưng, đi về phía Alexandra và anh chàng lạ mặt kia: “Ai dà… Tôi còn tưởng kẻ khiến cho hai người đàn ông lừng lững phải chầu chực là ai, té ra là __ __ ” Chẳng đợi Hắc Dạ nói cho hết lời, người ngồi đối diện Alexandra đã nhìn về phía Hắc Dạ, lồ lộ một nụ cười đầy ẩn ý khác thường.

“Jade, quý ông đây hẳn là ngài Hắc Dạ phải không? Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi đấy, nếu như lúc trước không phải còn vướng chút việc bận, thì người đi Trung Quốc lần này phải là tôi rồi. Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá!” Mái tóc bàng bạc ơ hờ trên bờ vai chàng trai, khẽ lay động theo mỗi động tác của chàng ta. Đây là mái tóc mà bao cô gái đều phải ao ước, mà đồng thời, kẻ có mái tóc này có được dung nhan mà bao cô gái phải thèm thuồng.

Hết