Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 40: Có con mèo đại gia tên là Thũng Gia




Sáng ngày thứ hai, bảy giờ rưỡi đã có người nhấn chuông cửa, Đường Kiều khổ sở từ trên giường bò dậy đi mở cửa, bởi vì cô biết nếu muốn Chu Chú đi mở cửa, chỉ sợ người ngoài cửa phải nhấn nát chuông cửa.

Bởi vì Chu Chú có tật xấu ngủ nhiều cho nên Đường Kiều đã dưỡng thành thói quen dù là đang ngủ ở nhà cũng mặc quần áo chỉnh tề, tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng ít nhất vẫn có thể gặp người.

"Ai vậy?"

"Đưa mèo tới."

Ngoài cửa là một giọng nữ nhẹ nhàng, chẳng qua, lời nói của cô rất có lực sát thương.

Rất. . . . . . sát thương.

"Trong nhà không có ai. . . . . ."

Gần như theo bản năng, Đường Kiều nói ra những lời này, thậm chí cô có thể nghe được người ngoài cửa ‘phụt’ một cái cười ra tiếng, trên mặt Đường Kiều trợt xuống ba vạch đen, chẳng qua vẫn núp ở bên trong cửa giả chết, cô không có ở đây, cô thật không có ở đây.

"Chị Chu nói, nếu như trong nhà không có ai thì em phải gọi điện thoại báo cảnh sát."

Mẹ nó! Thật là ác độc!

Đường Kiều vô cùng miễn cưỡng mở cửa ra, đứng ngoài cửa một cô bé rất đáng yêu, không sai, rất đáng yêu, nhìn dáng dấp dường như là một nữ sinh. Tại sao một nữ sinh đáng yêu như vậy, trong tay phải xách theo con quái vật như vậy?

"Hắc hắc, bạn học nhỏ, có phải em đưa sai địa chỉ hay không, nhà chúng tôi không muốn nuôi mèo."

Đường Kiều nhìn về phía người tới, cười gượng hai tiếng, tiếp tục vùng vẫy giãy chết.

Người tới còn bình tĩnh hơn so với cô tưởng, nhìn về phía gương mặt như nịnh nọt của Đường Kiều, hoàn toàn không một chút dao động.

"Chị Chu nói, nếu như Đường tiểu thư giả bộ không biết thì lập tức đem thư tình của Đường tiểu thư viết cho nam sinh lúc học trường cấp 3 đưa lên internet, thuận tiện kèm theo ảnh của Đường tiểu thư, để cho Đường tiểu thư sau này ra cửa giống như minh tinh."

Mẹ nó! Không phải hung ác bình thường!

"A, thì ra là mèo nhà chị Chu sao, ai da, thật là thất lễ, thất lễ."

Đường Kiều làm bộ như nhớ ra, đôi tay nhận lấy chiếc lồng mèo, Thũng Gia ở trong lồng mở đôi mắt to vô hồn nhìn cô, há to miệng. Đường Kiều thấy thế, vẻ mặt hoảng sợ đem lồng tre nhét trở lại trong tay người tới, lui về sau một bước, ai ngờ Thũng Gia chỉ há miệng ngáp một cái rồi ngậm miệng lại.

Đường Kiều: . . . . . .

Cô khóc a, ngay cả con mèo cũng chơi cô như vậy, cuộc sống này làm sao sống đây. . . . . .

"Chị Chu nói, Thũng Gia không cắn người, chỉ cần Đường tiểu thư không bỏ đói nó, nó cũng sẽ không cào cấu người."

Này, bạn học, Chu Du cho cô bao nhiêu tiền a, sai khiến em làm cái chuyện tổn hại như vậy?

Đường Kiều cố gắng bình tĩnh, nhận lấy Thũng Gia nhà Chu Du, mới sáng sớm đã bị giảm thọ a, cô sống được bao nhiêu năm đâu.

Đường Kiều cầm lấy lồng tre, muốn đi vào nhà, cũng không nói cám ơn người ta một tiếng nào, không phải cô quên mà cô căn bản không muốn cám ơn người ta. Cám ơn cái gì a! Cô không có đem máu chó hất vào cô bé kia coi như là tốt rồi, không cần biết cô bé đáng yêu thế nào.

Cô bé giúp Chu Du đưa mèo tới cũng không so đo, chẳng qua lúc Đường Kiều xoay người đi vào cửa lại nói một câu.

"Chị Chu còn nói, Đường tiểu thư phải nuôi nấng, không thể để cho Thũng Gia mất một lạng thịt." Nói xong đem túi đồ thật to trên tay giao cho Đường Kiều, sau đó xoay người đi.

Tốt. . . . . . Một cô bé có cá tính a.

Đường Kiều một tay dùng sức xách theo chiếc lồng mèo, một tay xách theo túi vào cửa, sau đó đá lên cửa một cái. Đem lồng mèo đặt xuống đất, Đường Kiều nhìn một chút đồ trong túi, đều là thức ăn của mèo, còn có hai cuộn len và một con chuột vải. Đường Kiều đen mặt, mèo bây giờ, aiz. . . . . . Sống còn sung sướng hơn so với cô, không chỉ có ăn, còn có món đồ chơi của mình. . Ngoài ra còn có một tờ thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Thũng Gia, đại ý là buổi sáng Thũng Gia mấy giờ phải ăn sáng, mấy giờ phải tản bộ, mấy giờ ăn trưa, mấy giờ phải chơi đồ chơi, mấy giờ ăn buổi chiều, sau đó bữa ăn tối và ăn bữa khuya. . . . . .

Cuộc sống này, chính là một cuộc sống đại gia a.

Aiz, Đường Kiều lắc đầu, đi vào toilet rửa tay đi ra ngoài ngồi ở trên ghế sa lon, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thũng Gia trong lồng tre.

Trong lồng tre, Thũng Gia cũng nhìn cô, đôi mắt vô hồn giống như Garfield, dường như khinh thường Đường Kiều.

Đường Kiều khổ sở rên rỉ lên một tiếng, cô không thích, thật lòng không thích a, cô thật không thích ánh mắt như cá chết của nó.

"Meo meo."

Thũng Gia chợt phát ra một tiếng kêu, Đường Kiều lập tức từ đầu này ghế sa lon nhảy tới đầu kia ghế sa lon.

Nó muốn làm gì?

"Meo meo!"

Thũng Gia kêu một tiếng, nếu như trên mặt biểu đạt được lời nói, đây tuyệt đối là một vẻ mặt khinh thường.

Được rồi, Đường Kiều nhìn một chút đồng hồ trên tường, lúc này là giờ Thũng Gia ăn bữa sáng.

Đường Kiều từ phòng bếp cầm một cái đĩa, là cái đĩa sứ thanh hoa do Chu Chú mua, bình thường cũng rất yêu thích, mỗi lần Đường Kiều rửa xong, anh còn phải cầm khăn lông lau khô một lần nữa.

Đem cái đĩa đặt trên đất ở trước mặt Thũng Gia, Đường Kiều lại từ trong cái túi to mà lúc nảy nhận từ tay cô bé kia, lấy ra túi thức ăn của mèo, đủ mọi màu sắc, nhìn qua dường như là loại đậu gì đó, sau đó đổ một chút vào trong dĩa. Trong thời gian này, Thũng Gia vẫn mở to cặp mắt vô hồn nhìn cô, khi Đường Kiều xé chiếc túi, có hai viên đậu lăn ra đất thì con mèo không vui kêu lên hai tiếng. Đường Kiều luống cuống tay chân, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho Thũng Gia, người đã mệt mỏi toát mồ hôi.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề, con mèo ở trong lồng tre, thức ăn ở trong đĩa, cái đĩa không ở trong lồng tre. . . . . .

A! Chẳng lẽ cô phải thả con mèo ra hay sao?

Đường Kiều rối rắm, nhăn mày, trái tim bắt đầu quặn đau rồi.

"Nếu không, mày nghỉ ăn một bữa được không?"

Đừng nói con mèo không đồng ý, Đường Kiều không nhịn được nghĩ đến câu nói lúc nảy của cô bé kia.

Rơi lệ đầy mặt a, chị Chu nói rồi, không thể để cho nó mất một lạng thịt.

Vì vậy Đường Kiều rơi vào trong rối rắm không thể thoát ra được, suy nghĩ xem không ăn một bữa có thể mất một lạng thịt hay không.

Trong lồng tre, Thũng Gia không chịu để cho cô có thời gian suy nghĩ, cuồng loạn kêu to.

"Meo meo, meo meo, meo meo meo meo. . . . . ."

Meo meo em gái mày chứ meo meo, thật là khốn kiếp.

Đường Kiều rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Chu Chú ra tay. . Dù sao cậu ta đã hứa với Chu Du, muốn chăm sóc con mèo thì để cậu ta chăm sóc đi, tại sao sáng sớm cô phải ở nơi này nghe con mèo kêu loạn a, thật là khó nghe muốn chết.

Đúng như Chu Chú nói, anh không ngại để Đường Kiều xem tin nhắn của anh, thu điện thoại của anh, sử dụng phòng tắm của anh, vào phòng của anh. . . . . . Cho nên, cửa phòng của anh luôn không có đóng, chẳng qua chỉ khép hờ.

Đường Kiều vừa nhấc tay đẩy nhẹ, cửa liền mở ra, đập vào mắt là một người đàn ông đẹp trai đang ngủ khỏa thân, dĩ nhiên, nếu như quần lót trên người Chu Chú được xem là quần áo, vậy thì anh vẫn có mặc quần áo.

Mặc dù đã thấy qua vô số lần như thế này nhưng mặt của Đường Kiều vẫn không nhịn được đỏ lên.

Sửa sang lại sắc mặt, trước tiên Đường Kiều đem rèm cửa sổ “soạt” một tiếng, toàn bộ kéo ra, hôm nay là ngày nắng ấm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong gian phòng, rất tốt, Đường Kiều rất hài lòng hiệu quả này.