Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 43: Cảm giác chắc bụng và tràn đầy cứt




Chu Chú ngồi ở trước bàn ăn, ăn điểm tâm, Đường Kiều lên web trộm món ăn, Thũng Gia tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi. Ba người. . . . . . Khụ, hai người, một con mèo, tất cả đều làm chuyện riêng, không liên quan tới nhau.

Ách, vốn không liên quan tới nhau nhưng một lúc sau, Đường Kiều không biết vì sao mình phát một câu nói, thành công hấp dẫn một người, một con mèo.

"Aiz, Chu Chú, tôi đã nói với cậu, trước kia tôi có viết một câu văn, đặc biệt thú vị."

"Ừ, cô nói thử."

Chu Chú vừa đưa cháo vào trong miệng, vừa không chút để ý, anh cũng không cho rằng Đường Kiều có thể nói ra câu gì hay ho.

"Đây là câu tôi viết lúc còn ở đại học, cậu hãy nghe cho kỹ a."

"Ừ, nghe đây."

Cô gái này dài dòng như vậy từ bao giờ.

"Tôi thích cảm giác chắc bụng và tràn đầy cứt, dường như cũng là một hạnh phúc trong cuộc sống. . . . . ."

Nói xong, Đường Kiều đấm ngực cười to, trên mặt đều là vẻ hả hê, Đường Kiều cảm giác mình chính là một Triết Học Gia, nói ra câu đó cũng là triết lý.

Có lẽ Thũng Gia bị Đường Kiều cười như điên làm cho sợ hãi, meo một tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, giống như chạy trốn đến cạnh bàn ăn, dựa góc bàn ngồi xổm xuống.

Lúc này, Chu Chú không có tâm trạng để ý tới nó, động tác ăn cháo ngừng lại, khẽ nhếch miệng, một hớp cháo nhỏ còn nằm ở cổ họng, trong lúc nhất thời nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được.

Đường Kiều có chút hả hê nhìn Chu Chú, thấy Chu Chú bối rối, cô vẫn tương đối hài lòng. Những lúc như vậy không có nhiều ở trong cuộc sống của cô, cô. . . . . . Thật là đắc ý.

Như cô mong muốn, hôm nay bữa ăn sáng Chu Chú ăn tương đối ít, sau khi ăn sáng xong để lại chén cho cô rửa, sau đó một mình xách theo máy vi tính đi ra cửa. Đường Kiều không hỏi anh đi đâu, trên thực tế, chuyện như vậy cô ít hỏi, bởi vì cô không muốn mình phút chốc trở thành bà mẹ già.

Đường Kiều quen với thân phận bị nô dịch và bộ dáng nô dịch. Sau khi rửa chén, từ phòng bếp ra ngoài, Thũng Gia béo mập đã rời khỏi chân bàn, đi tới đi lui trong phòng, dường như đang thăm dò lãnh địa tạm thời của nó. Đường Kiều đứng một bên yên lặng rơi lệ, tại sao mạng của cô khổ như vậy. Ở trên thế giới này có rất nhiều thịt ba chỉ ngon, áo lông đắc giá, cô không nghĩ cuộc sống của cô bị hủy vì Thũng Gia, cô không nở, cho nên …..? Cô chỉ mong Chu Du có thể nhanh chóng giải quyết tên đàn ông kia, sau đó trở về dẫn Thũng Gia nhà cô ấy đi.

Ngày tháng của một thanh niên thất nghiệp vẫn có chút nhàm chán, ngày thứ nhất sống chung với Thũng Gia, Đường Kiều vẫn không có chuyện gì làm, ngồi ở một đầu ghế sa lon tiếp tục online, đối với tờ giấy ghi tập quán sinh hoạt của Thũng Gia trong túi mà cô gái nhỏ đưa tới lúc sáng, cô lựa chọn không nhìn, muốn cô mang Thũng Gia đi tản bộ? Có lẽ cô ra khỏi cửa này không muốn trở lại nữa.

Cô vẫn còn muốn thịt ba chỉ và áo lông đắc giá.

Tựa vào trên ghế sa lon, Đường Kiều gõ ra hai bộ sơ yếu lý lịch, một bộ là trợ lý, một bộ khác cũng là trợ lý. Đường Kiều không khỏi nghĩ đến, Lỗ đại sư thật là một người đi trước thời đại a, khi đó ông ta đã biết xu hướng phát triển của thế giới này, khắp thế giới đều có máy tính Apple, aiz. Sau khi Thũng Gia thăm dò xong, nhảy lên ghế sa lon, Đường Kiều chỉ cảm thấy dưới mông máy động, có loại kích động muốn nhảy lên. Cũng may Thũng Gia chỉ xoay một vòng trên ghế sa lon, sau đó nằm khoanh một đầu khác trên ghế sa lon lim dim.

Đường Kiều thở phào một hơi, hoàn hảo Thũng Gia không có làm gì cô, có lẽ vắng Chu Du, dường như tinh thần Thũng Gia cũng không quá tốt. Đường Kiều có chút may mắn, nhờ tinh thần của nó không tốt, nếu không, có lẽ nó sẽ tra tấn cô.

Lúc trước, Đường Kiều còn ở công ty chỉ có người bạn duy nhất là Hồng Nhi, ngày đó cô rời khỏi, Hồng Nhi cũng không ở trong công ty, cũng có thể có người cố ý sai cô ấy đi. Tóm lại, ngoại trừ Đường Uyển, lần đầu tiên Đường Kiều cảm thấy rất uất ức, con mẹ nó quá uất ức trước mặt người khác, nghĩ đến, cô hận không thể nhổ hết toàn bộ củ cải, thưởng thức một lần làm ông chủ.

Thấy Hồng Nhi online, Đường Kiều gửi qua một cái mặt giả chết cứng đơ, so với nét mặt của Chu Du, Đường Kiều vẫn xem là bình thường, chẳng qua có lúc thật sự không biết phải nói gì nên ném qua nét mặt. Giống như hiện tại, cô muốn nói chuyện với Hồng Nhi nhưng lại không biết nói từ đâu, có lẽ thật sự quá nhàm chán.

Rất nhanh, Hồng Nhi trả lời tin nhắn, "Hai ngày nay có khỏe không?"

"Rất tốt, ăn được ngủ được, còn nuôi con mèo đại gia."

Dĩ nhiên, chỉ nuôi tạm thời, chờ mẹ của nó trở lại, cô sẽ được giải thoát.

"Vậy thì tốt, chỉ sợ cô nghĩ quẩn."

Phốc! Cô có yếu đuối như thế sao? Đường Kiều đen mặt, đen như con quạ đen.

"Chỉ vì một công việc như vậy mà nghĩ quẩn?" Cô có bị oan hay không a. Mặc dù ngoài mặt Đường Kiều là một người nhẫn nhục chịu đựng, nhưng muốn nói vì một công việc không ra gì mà nghĩ quẩn, cô chính là người thiếu não.

"Không có là tốt rồi, hôm nào cùng đi ăn cơm?"

Hồng Nhi nhanh chóng kết thúc đề tài này, đây chính là một cô gái thông minh, không cần cố ý làm cho người khác khó chịu, nhưng đáng tiếc a, con bé Đường Uyển kia vĩnh viễn cũng không học được, cô không thoải mái chỗ nào thì nó cố tình đạp lên chỗ đó, đó là chị em sao, đó là kẻ địch!

"Có thể, nhưng gần đây phải tìm công việc, còn phải chăm sóc Mèo đại gia, qua một thời gian ngắn rồi hãy nói."

Đây là thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời, Đường Kiều không muốn quá nhiều người nhìn thấy bộ dáng này của cô, cho nên nói lời từ chối.

Đời người chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè, mỗi người bạn trong đời cũng có vai trò khác nhau, người có thể cùng cô hưởng phúc có rất nhiều, nhưng trong lúc suy sụp người bạn có thể cùng Đường Kiều ăn cơm uống rượu, cùng cô điên cuồng cũng chỉ có một mình Chu Du. Đáng tiếc cô gái kia chạy mất bỏ rơi cô một mình!

Nghĩ đến đây, Đường Kiều không khỏi âm thầm nghiến răng.

Hồng Nhi cũng không nài nỉ, mặc dù ở trong công ty hai người là bạn bè tương đối thân thiết, nhưng ra khỏi công ty, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Trong lòng mỗi người cũng hiểu rõ, đó cũng không phải là lỗi của ai, chẳng qua xã hội này quá chạy theo vật chất.

Hai người rất nhanh rơi vào im lặng, Đường Kiều suy nghĩ miên man, sau khi không thể tìm được lời nào để nói, nản lòng gõ ra một dòng chữ. "Vậy cô làm việc đi."

"Ừ, được rồi."

Dòng chữ này chẳng ra sao, kết thúc cũng chẳng ra sao, Đường Kiều hít hơi, trong lồng ngực dâng lên bong bóng, cũng không biết là chua xót hay đắng chát.