Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 86-3: Sau hôn nhân - làm lưu manh biến thành một loại thái độ cuộc sống 3




Đường Kiều tâm tình tốt lắm, vô cùng tốt. Mỗi khi cô chiếm được tiện nghi, lúc phản kích ai thành công, tâm tình của cô có vẻ đặc biệt tốt, ngẫu nhiên báo đáp ân tình không tự kìm chế được ngâm nga hát lại còn sai nhịp, nói ví dụ như hiện tại.

"Cô gái A Lý Sơn đẹp như nước nha, thiếu niên A Lý Sơn khỏe như trâu oa. . . . . ."

Đường Kiều ngâm nga hát vui vẻ, Chu Chú cũng không biết lời bài hát này có đúng hay không nữa, dù sao lời bài hát này giọng điệu phía sau thật sự là quỷ dị.

Đây cũng không phải trọng điểm, cô vui vẻ là tốt rồi. Chu Chú cũng thích nhìn dáng vẻ cô tâm tình tốt, tùy cô ở trong phòng làm việc lộn xộn, bản thân thì ngồi vào trước bàn làm việc, rút một phần văn kiện ra xem.

Hôm nay là ngày nghiệm thu hạng mục, Chu Chú nói Chu Du sẽ đến, Đường Kiều mới cùng đi theo, kết quả ngồi ở trong văn phòng Chu Chú đợi nửa ngày cũng không thấy người đến, đợi đến bánh bao chiên cùng trà sữa của cô đều đã trở về rồi, đừng nói là Chu Du, mà ngay cả những người khác đến nghiệm thu cũng không thấy được.

"Chu phu nhân, bánh bao chiên vẫn còn nóng , cô tranh thủ ăn đi."

Đứa nhỏ đáng thương, mồ hôi đầy đầu, cô cũng có chút không đành lòng rồi.

"Tốt, cô đi ra ngoài đi."

Như được đại xá, lập tức bàn chân Ngô Hiểu như bôi dầu chạy vội đi.

"Lần sau phát ra thiệp mới nói với tôi một tiếng, tôi cho người đi cổ vũ."

Phạch một tiếng, toàn bộ công ty đều nghe được một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy đồng chí Ngô Hiểu quang vinh ngã ở cửa, hơn nữa thành công tạo thành bộ dạng vô cùng khó coi.

Vì thế mọi người lại là một hồi lúng túng đi đỡ cô từ trên cửa xuống dưới, quấy rầy nhiều đến vợ chồng son ông chủ nói chuyện yêu đương là không tốt, đứa nhỏ này, ngã không tốt, ngã nghiêng về phía trên cửa.

Phốc!

Ha ha, đứa nhỏ này, thật buồn cười.

Đường Kiều nở nụ cười một lúc lâu, rốt cục chờ cười đủ, mới quyết định không phụ lòng này đứa nhỏ này giữa ngày hè, đi thật xa mua bánh bao chiên cho cô, cô ăn trước đã rồi nói sau.

"Anh muốn ăn không?"

Mĩ vị ôi mĩ vị.

Chu Chú nghe vậy, từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu, cười cười, lông mày giơ lên, rõ ràng tâm tình không tồi chút nào.

Mở miệng, ý Chu Chú bảo cô đút cho anh.

Đường Kiều cầm bánh bao chiên chạy chậm hai bước, đứng ở trước bàn làm việc, xiên cho Chu Chú một cái, nhìn anh ăn xong, sau đó vẻ mặt chăm chú chờ anh tán thưởng.

"Ăn ngon không."

"Ừ, cũng không tệ."

Đường Kiều vừa lòng lại xiên một chiếc nữa cho Chu Chú.

"Thôi, em ăn đi."

Chu Chú lắc đầu, tỏ vẻ bản thân khôg muốn ăn. Buổi sáng anh đã ăn qua cháo loãng, lúc này còn chưa kịp tiêu hóa.

"Anh ăn đi."

Một tay Đường Kiều xiên bánh bao chiên giơ trước mặt Chu Chú, không chịu buông xuống, bĩu môi, hàm ý làm nũng rất rõ ràng.

Vì thế, Chu Chú bị mỹ nhân kế mê hoặc cam tâm tình nguyện, há mồm ăn một cái, vừa ăn vừa nghĩ, dạ dày của anh, cũng đừng no đến hỏng.

Mặc dù dạ dày chống đỡ có chút khó chịu, nhưng Chu Chú cảm thấy, trong lòng thật thỏa mãn, thật sự rất thỏa mãn.

Anh cũng không dám cười lớn tiếng, sợ cười sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện đây kỳ thực là một giấc mộng.

Haizz, anh là một đại nam nhân, khi nào biến thành bộ dạng này, nếu như bị Ngu Châu biết, sẽ bị cười chết mất.

"Có phải Chu Du sẽ không đến không?"

Người đâu? Thẳng đến ăn xong bánh bao chiên, trà sữa cũng uống đến một nửa, Đường Kiều cũng không nhìn thấy bóng dáng của Chu Du.

"À, buổi chiều trễ một chút mới đến, hẹn ăn cơm cùng nhau."

"Này bọn họ đến cùng là tới nghiệm thu hạng mục hay là đến ăn cơm ?"

Chu Chú không thể không nhíu mày nói, "Kỳ thực hai việc này có thể đồng thời tiến hành."

Được rồi, cô biết, nhưng cô quan tâm không phải là cái này, cô quan tâm là, nếu muộn như thế Chu Du mói đến, cô theo anh đến sớm như thế làm gì?

"Em không đến, làm sao báo được thù lần trước?"

Chu Chú ám chỉ chính là đồng chí Ngô Hiểu.

Đường Kiều sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười gượng hai tiếng.

"Anh nhìn ra."

Anh nếu nhìn không ra chính là người mù.

"Thật mang thù như vậy?"

"Hắc hắc, cũng không có gì, em chỉ chơi đùa vậy thôi."

Hừ được rồi, chơi đùa cũng không sao, đừng làm người của anh người chạy loạn là tốt rồi, dù sao nhân viên trong công ti di chuyển quá lớn, cũng không phải chuyện tốt.

Chu Chú dừng tay lật tài liệu lại, hướng Đường Kiều vẫy vẫy.

Đường Kiều phát hiện một chuyện thập phần đáng sợ, đó chính là, bây giờ cô đối với dáng vẻ này của Chu Chú, thật sự hoàn toàn không có sức kháng cự.

Nhìn người ta vẫy tay một cái, cô liền vui vẻ vui vẻ chạy tới.

"Như thế nào?"

Nhìn ánh mắt sói con này, thật sự là đẹp mắt, nói, cô vừa mới để ý, công ty Chu Chú mĩ nữ không ít, ách, chuyện này, có nên điều chỉnh lại hay không.

Chu Chú cũng không trả lời, đứng lên, đem ghế dựa đá về phía sau, sau đó lướt qua cái bàn, một tay ôm lấy Đường Kiều, lại có thể ôm Đường Kiều vốn ở bàn làm việc bên kia đến bàn làm việc bên này.

Đường Kiều một trận kinh hãi, làm cho Chu Chú cười khẽ.

Chu Chú lập tức dùng ngay một cái ghế dựa, mình ngồi xuống dưới trước, sau đó đặt Đường Kiều lên đùi.

"Chu phu nhân, phải làm thế nào mới tốt, anh phát hiện anh một khắc cũng không muốn rời em."

Là không dứt sữa đi.

Đường Kiều hờn dỗi ngang ngược liếc Chu Chú một cái, lại làm cho anh cười khẽ.

"Không cho phép!"

Đường Kiều một tay che miệng Chu Chú, một bên đè lại ngực của anh, trên mặt nỗ lực giả bộ nghiêm trang vẻ mặt nghiêm túc.

Chu Chú kéo tay cô xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái, "Được được được, không cười."

Đường Kiều ngồi ở trên đùi Chu Chú có chút kỳ quái xoay xoay thân mình, lập tức bị Chu Chú ngăn lại.

"Chu phu nhân, ở văn phòng cũng đừng đến đây."

Phốc!

Người này, trong đầu đều là cái gì không biết.

Đợi chút, cô vừa mới bị đánh trống lảng, thiếu chút nữa thì quên.

"Công ty các anh vì sao nhiều nữ như vậy?"

"Việc này, chuyện tuyển người, anh toàn quyền cho cấp dưới đi làm, có vẻ như thông báo tuyển dụng không nói không nhận nữ."

A, đây là ghen sao?

"Nhiều nhân viên nữ không tốt nha."

Đường Kiều nỗ lực giả bộ vẻ mặt tùy tiện, cô không có tư tưởng cá nhân, hoàn toàn không có, thật sự không có.

"Thế nào cái không tốt pháp?"

Chu Chú vui vẻ, nhưng là muốn nghe một cút cách nói của cô.

"Anh xem nhân viên nữ một tháng luôn có vài ngày bất tiện, thân thể không thoải mái khiến cho trong lòng không thoải mái, gặp cái gì đều thấy phiền, thấy công việc cũng không muốn làm đúng không?"

"Ừ, chính xác."

Chu Chú gật đầu, cái dạng này của Đường kiều anh đã gặp, tại trong mấy ngày kia, cô cắn người tần suất cao hơn.

"Anh xem phụ nữ thỉnh thoảng, còn muốn về thăm, ông bà ngoại chút. . . . , anh nói có phải không?"

"Ừ, hình như là vậy."

Cũng không phải là mỗi người đều có ông bà ngoại.

"Anh xem phụ nữ còn muốn kết hôn, đến lúc đó còn phải cho các cô ấy nghỉ kết hôn, đúng không?"

"Ừ, đúng."

Nhưng mà, nhân viên nam cũng nghỉ kết hôn chứ?

"Anh xem phụ nữ còn muốn sinh con, còn phải cho nghỉ sinh, cái này phải mất mấy tháng, đúng hay không?"

"Ừ, đúng."

Đầu Chu Chú rốt cuộc không gật nổi nữa, đành phải nói ngoài miệng như vậy .

Nếu Chu phu nhân mang thai, anh sẽ cho toàn bộ mọi người trong công ty nghỉ phép, mặc kệ là nam hay là nữ.

"Nếu như nghỉ lâu như vậy, thì còn làm việc như thế nào được?"

Nghe cô nói như vậy, trong tích tắc đấy Chu Chú, bản thân có một cảm giác thật mệt mỏi.

"Anh xem bình thường mấy cái lễ tết trong năm . . . , anh lại cho các cô ấy nghỉ phép, còn phải mua một chút quà cáp, mệt quá mệt."

"Đúng, vô cùng mệt."

Anh thật tình mệt, dựa theo cách nói của Đường Kiều, công ty của anh kỳ thực chính là luôn luôn ném tiền, không ném đau anh, ném đau cô rồi.

"Vậy anh nói làm sao bây giờ đây?"

Chu Chú ra vẻ phiền não, coi như gặpvấn đề khó khăn không nhỏ trong đời, trải qua một phen suy xét, ánh mắt sáng lên.

"Nếu không anh đuổi việc tất cả các cô ấy?"

Ách. . . . . .

"Cũng không cần toàn bộ."

Nếu nói toàn bộ, phải bồi thường bao nhiêu cho những người đó, thật tính không ra rồi.

"Anh xem những người đã kết hôn, sinh con giữ lại là được rồi."

Đường Kiều vừa nói, một mặt cảm thấy kế sách của bản thân vô cùng tốt, nhịn không được đứng lên, mặt mày hớn hở tiếp tục kế hoạch "Sa thải nhân viên" của cô.

"Kết hôn, sinh con rồi sẽ không sợ lại có nghỉ sinh, kết hôn, . . . , như vậy các cô sẽ toàn tâm toàn ý công tác, như vậy công ty của anh mới phát triển."

Vỗ vỗ vai Chu Chú, Đường Kiều hi vọng Chu đại gia có thể hiểu khổ tâm tốt đẹp của cô.

Anh hiểu, anh thật sự hiểu.

"Ừ, biện pháp này, thật sự cũng tốt, nhưng mà, dường như đây là hạng mục công trình vô cùng lớn."

Trong công ty nhiều nữ như vậy, phần lớn đều chư lập gia đình, nếu đem toàn bộ thay đổi, không chừng anh cũng phải thay đổi rồi.

"Nếu không như vậy đi, trước hết anh để cho người phụ trách tuyển nhân sự đem thông báo tuyển dụng sửa lại. Đổi thành, không tuyển nữ?"

"Ừ, sửa lại!"

Đường Kiều gật đầu, cảm thấy biện pháp này cũng không tệ.

"Về phần công ty, chờ hợp đồng đến rồi nói sau? Trong lúc nhất thời muốn tìm người đảm đương nhiều vị trí như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Được rồi được rồi, vì suy nghĩ cho đại cục, cô có thể nhịn một chút.

"Vậy thì làm theo lời anh nói đi, anh làm việc đi, em chơi đùa, anh không cần để ý."

Đường Kiều rốt cục vừa lòng, vỗ vỗ tay, nhảy xuống chân Chu Chú, chuẩn bị chạy đến sofa nằm ngay đơ, chạy được một nửa quay đầu lại.

"Cho em mượn máy tính của anh chơi."

"Có thể, nhưng không được nghịch loạn lên."

Trong máy tính của anh có rất nhiều tài liệu, làm mất cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Đường Kiều vừa mới bằng lòng chỉ số thông minh của anh, cái này lại khinh thường rồi.

"Cái gì gọi là nghịch loạn lên?"

Đó là cái gì vậy? Cô chưa từng có cái này cái nọ nha.

"Ví dụ như, trong máy tính của em được gọi là, BL, cao HBL, BG, cao HBG, ngược tâm ngược tâm BGBL. . . . . . xen lẫn tài liệu."

Chu Chú tùy tiện liệt kê, đối với phương diện yêu thích của Đường Kiều, anh thật đúng là không dám khen tặng.

Đường Kiều vẻ mặt mất hứng, nhìn Chu Chú liếc mắt một cái.

"Chán ghét, ai cho anh làm loạn máy tính của em."

Đây đều là bảo bối của cô, cô vất vả lắm mới tìm được nhiều như vậy, nếu đánh mất, anh muốn bồi thường cũng không bồi thường được.

Ách, đại khái, là không biết bồi thường.

Chu Chú nhún nhún vai, đối với Đường Kiều đột nhiên biến sắc cũng không quá để ý.

"Em chơi đi, nhớ kỹ, đừng vào bên trong làm loạn gì đó."

"Biết."

Đường Kiều không cam tâm tình nguyện đáp một câu, cứ như vậy ôm máy tính liền lăn vào sofa.

Hắc hắc, cô đi xem vị “bạn tốt” kia có phát thiệp về cô hay không.

Cô là bà chủ xấu bụng, nha.

Chu Chú nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Kiều, miệng nở một nụ cười sủng nịnh, bất đắc dĩ lắc đầu, anh cảm thấy, cô cũng không phải muốn gặp Chu Du như vậy.

Thế kỷ 21, là cái thời đại gì?

Đương nhiên là thời đại sản phẩm 3C (*).

Đường Kiều đối với sản phẩm 3C, cũng không tinh tường, có thể chơi đùa, Chu Du chính là cao thủ.

Vì thế, từng bị Chu Du khinh bỉ ngay trước mặt.

Đánh zombi rất giỏi sao?

Cô không so đo cùng cô ấy

(*):sản phẩm công nghệ