Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 8: Trở Về Phủ




Hôm sau, để về Ngọc phủ trước giờ lành là giờ Tỵ, trời còn chưa sáng, đoàn xe đã lên đường. Hoa ma ma đang nằm sấp trên xe bò, cái mông bị đánh đến nở hoa, máu thịt be bét, bọn hạ nhân Ngọc gia ở bên hầu hạ. Phong Trì và Thanh Nhi nhìn lướt qua thấy vậy, cảm thấy thật hả lòng hả dạ.

Như Ca trở lại kinh thành, nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc với nàng. Quen thuộc vì đây là nơi nàng đã ở 6 năm, xa lạ, có lẽ vì 6 năm qua nàng chỉ là từ một cái lồng này chuyển qua một cái lồng khác mà thôi. 6 năm, dưới sự an bài của Lý thị và Âu Dương Thiệu, nàng l

Rốt cục xe ngựa dừng lại trước cửa chính Ngọc gia. Quản gia Lý Toàn, được Ngọc Chính Hồng an bài đứng ở cửa, thấy mẫu tử Liệt thị, liền chạy tới, kích động nói “Uyển phu nhân, tứ tiểu thư, tiểu thiếu gia, ba người tới rồi!

Lý Toàn đi theo Ngọc Chính Hồng đã nhiều năm, lúc Ngọc Chính Hồng còn ở Phiền Thành là quản gia thân tín. Lần đó tình cờ gặp được Liệt Vân Uyển, trong đầu Ngọc Chính Hồng đều là hình ảnh Liệt tiểu thư dịu dàng xinh đẹp, tìm đủ mọi cách cưới cho được Liệt thị. Lý Toàn thấy nhà họ Liệt tranh chấp nội bộ, chỉ cảm thấy cô nương hiền lành như vậy gả cho lão gia mình ít nhất cũng được cái danh là phu nhân nhà quan, sẽ không bị người khi dễ nữa, tương lai lão gia hồi kinh tất nhiên là cơm áo không lo, vinh hoa phú quý không thiếu. Thế nên mới bày cho Ngọc Chính Hồng cái biện pháp cùi bắp, rồi lại giúp gạt là chưa có thê thiếp, lão mới cưới được mỹ nhân về.

Lý Toàn này cũng coi như là người có tâm, từ lúc theo Ngọc Chính Hồng hồi kinh, thấy lão gia trái ôm phải ấp, chuyện cho Liệt thị một cái danh phận cũng quên mất, trong lòng bất an, cảm thấy một đời Liệt thị bị hủy trong tay mình rồi. Cho nên lúc các thê thiếp trong Ngọc phủ đấu đá kịch liệt, Lý Toàn luôn cố tình nhắc tới mẫu tử Liệt thị với Lý thị. Khiến cho Lý thị, kẻ luôn phản đối mẫu tử Liệt thị vào phủ, phải động lòng. Chỉ cần vào được Ngọc phủ, ít nhất mẫu tử ba người cũng có được cái danh phận.

“Lưu quản gia, Liệt thị có chút xúc động, đã 4 năm không gặp rồi.

Lý Toàn thấy Liệt thị mắt hơi ướt, nhớ lại khi còn ở Phàn Thành, lúc thê tử của mình sinh, Liệt thị đã tự mình hầm canh bổ cho, càng thêm cảm thấy mình đúng là đồ khốn kiếp. Vội cho người xách hành lý, dẫn ba người vào trong.

“Xin đi theo nô tài, lão phu nhân đã chờ từ lâu rồi.”

Liệt thị mang theo Như Ca và Vân Kiệt đi vào, thấy tường nhà lát đá cẩm thạch, trong viện có hồ nhỏ, trên hành lang treo đầy lồng đèn bát giác vẽ mỹ nhân hoặc phong cảnh xinh đẹp. Cột trụ được làm từ gỗ trắc, gỗ lim khảm ngà voi, gia cụ đều là gỗ lê nguyên chất, chạm trổ hoa rất đẹp.

Lý Toàn vừa dẫn đường vừa quan sát mẫu tử ba người, không khỏi thầm cảm thán, Uyển phu nhân dạy con thật tốt, mặc dù nghe nói dung mạo tứ tiểu thư bị hỏng, nhưng khí độ thì đúng là hơn người. Thấy những thứ sang quý thế này mà chưa từng dừng chân, không giống những kẻ tầm thường khác luôn lộ ra vẻ thèm thuồng khi tới phủ nhà quan. Tu dưỡng thật tốt.

Lý Toàn nào biết, tỷ đệ Như Ca hôm nay đã không giống ba năm trước là con nít không biết gì, chưa từng thấy qua nhà cao cửa rộng. Đừng nói là trang trí thế này, những thứ trân quý hơn nữa như trong nhà quan nhất phẩm, thì những căn nhà ở Phàn Thành của Như Ca cũng không thiếu.

Tới Tây viện, trên hành lang treo đầy lồng chim, có họa mi, bách linh, hoàng tước và rất nhiều giống chim quý từ nước khác tới, thật giống như trăm loại chim tề tựu, tiếng hót rất êm tai, Như Ca liếc mắt thấy một con chim tước trị giá cả mấy trăm lượng, nhàn nhạt liếc mắt sang chỗ khác, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai. Nhớ tới nhi tử của Giang thị, Ngọc Như Long, giờ đã 14 tuổi, mà cả ngày chỉ biết chơi chim, đấu gà, đùa giỡn cô nương nhà lành. Kiếp trước, Ngọc Như Long đã gây rất nhiều chuyện hoang đường, nhìn lại Ngọc Vân Kiệt, Như Ca thấy thật may mắn đệ đệ của mình không phải là nó, nếu không thật đáng sợ.

Bên ngoài Ninh Phúc Đường, một tiểu nha hoàn mặc váy xanh nhạt thấy đám người Như Ca tới vội khom người hành lễ. Tất cả, giống hệt kiếp trước.

Kiếp trước, lúc này nàng đi sau Lưu quản gia, sợ sệt nắm chặt tay Liệt thị, chân tay luống cuống, thế nên bọn hạ nhân mới truyền ra ngoài, tứ tiểu thư Ngọc phủ chỉ là một nha đầu quê mùa, rất dễ bắt nạt. Giờ nghĩ lại quả là mất mặt vô cùng. Như Ca khẽ mỉm cười, không dừng lại nhìn bọn nha hoàn hành lễ, mà đi thẳng theo Lý Toàn. Có tấm gương là Như Ca, Vân Kiệt tự nhiên cũng không thua kém. Một đường đi như vậy, khiến không ít người trong phủ biết, thiếu gia và tiểu thư mới tới là có “Giáo dưỡng”.

“Đó là tứ tiểu thư sao? Không phải nói là một đứa bé nhà buôn sao? Thật không giống, nhìn chẳng khác gì con chính thê cả.”

“Tứ tiểu thư mặc dù mang sa mặt, không thấy rõ dung mạo, nhưng làm người ta có cảm giác hết sức cao quý.”

“Còn tiểu thiếu gia, thật sự là hơn người.” Nói tới đây, tiểu nha hoàn canh cửa không khỏi nhớ tới Ngọc Như Long, cả ngày chơi bời, không chuyện xấu gì là không dám làm, hôm trước còn dám trộm ngọc như ý của lão thái thái đi cầm để vào thanh lâu chơi. Trở về còn đổ tội cho một gã sai vặt trộm, kết quả gã sai vặt bị đánh chết rồi. Bọn hạ nhân biết được đều sợ hãi không yên, không biết ngày nào thì tai họa đột nhiên giáng xuống đầu mình....

Nghĩ đến đây, tâm tư bọn nha hoàn bắt đầu lung lay. Chỉ hi vọng lão thái thái thấy vị tiểu thiếu gia này thì sẽ lập tức đuổi bọn Ngọc Như Long và Giang thị, cả ngày chỉ biết vu cáo hãm hại người, ra khỏi Tây viện cho rồi.

Lý Toàn nghe bọn nha hoàn nghị luận cũng không cản, trong phủ này, bọn hạ nhân cũng thấy ngươi tốt, thì mới đối tốt với ngươi. Lý Toàn chỉ mong mẫu tử Liệt thị có thể sống an ổn ở đây, nếu không lão chính là tội nhân!

Nhất cử nhất động của Lý Toàn Như Ca đều thấy, kiếp trước, cũng chỉ có người này là quan tâm giúp đỡ bọn họ, phần ân tình này Như Ca vẫn ghi tạc trong lòng.

Vào nội thất, Trịnh lão phu nhân, mặc y phục xanh ngọc thêu ngũ phúc, và Ngọc Chính Hồng đang ngồi ở ghế trên giữa nhà, theo thân phận, tiếp theo là trưởng tôn Lưu thị, rồi đến Lý thị, Triệu thị, Hoàng thị, ngồi ở hai bên.

“Thiếp thân Liệt thị ra mắt lão phu nhân, lão gia và các vị tỷ tỷ” Liệt thị quỳ xuống hành lễ.

Như Ca cũng kéo Ngọc Vân Kiệt quỳ xuống hành lễ, “Như Ca ra mắt tổ mẫu, phụ thân, phu nhân, các thím.”

“Vân Kiệt ra mắt tổ mẫu , phụ thân, phu nhân, các thím.”