Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 13




Quả Quả đang dụi mắt được Mạnh Nịnh bế lên đùi, mấy người phụ nữ mới biết thì ra con trai của người ta đã lớn như vậy rồi!

Chưa từng trông thấy đứa bé nào dễ thương như thế bao giờ! Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, một đôi mắt long lanh vừa đen vừa to, sống mũi cao, miệng nhỏ hồng, quả, thật là từ một khuôn mẫu khắc ra cùng với Thi Vinh.

“Đây là con của bạn?”

Mạnh Nịnh gật đầu: “Quả Quả, chào các dì đi con.”

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn nói: “Chào các dì.”

Quả thật là khiến người ta không thể không đố kỵ. Chồng thì hoàn mỹ dịu dàng, con trai thì xinh xắn lanh lợi, có tiền có thế, lại là giảng viên đại học… Tại sao chuyện tốt trên đời này đều dành cho Mạnh Nịnh hết vậy?

Nhưng Mạnh Nịnh lại không thích người khác nhìn cô như thế. Trong mắt người khác, cô là gặp may mắn, tất cả mọi người đều nói cô có thể gả cho Thi Vinh, đó là kiếp trước tích đức bao nhiêu, nói Thi Vinh đối xử tốt với cô lại thương cô, hai người đã có con, cô may mắn đến chừng nào làm người khác đố kỵ đến nhường nào… Đây là điều Mạnh Nịnh không thích nghe nhất. Trong miệng người khác, cô dường như không phải là cô, mà là thuộc về Thi Vinh, là vật sở hữu của anh, mà không phải là một người sống có suy nghĩ độc lập.

Nhìn thấy Mạnh Nịnh khó chịu, Thi Vinh nhanh chóng tiễn khách. Anh có ngoại hình anh tuấn, giọng nói lại êm tai, khí chất lại càng bất phàm, dù có bà lão 70, 80 tuổi cũng vô thức muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt anh.

Cho nên mấy người phụ nữ cứ thế lui ra, sau khi mọi người đi khỏi, Mạnh Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ghét nhất là những chuyện kiểu đó, trước kia đi học cũng vậy. Chỉ có điều trước kia thì là thi học kỳ ra sao, định thi đại học nào, hằng năm xếp thứ mấy trong lớp.... Bây giờ biến thành chồng đang làm gì, nhà có bao nhiêu xe, con bao nhiêu tuổi, học lớp mấy rồi…. Nếu như các bậc trưởng bối ân cần hỏi han những điều này thì cũng đành chịu, hết lần này tới lần khác vẫn là một đám người không quen biết. Mạnh Nịnh đặt Quả Quả lên giường, sau đó hỏi Thi Vinh: “Anh vừa nói muốn làm tiệc cưới bổ sung sao?”

Thi Vinh nói đương nhiên: “Đúng vậy.”

“Tại sao?” Mạnh Nịnh giật mình khi thấy mình hỏi hơi quá, vội vàng nói: “Ý em là, chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, đâu cần thiết làm tiệc cưới bổ sung nữa?”

“Sao lại không cần thiết? Ít nhất phải để cho bọn họ biết là em đã thực sự lập gia đình rồi chứ.” Thi Vinh nheo mắt lại. “Anh không thích có người nói xấu sau lưng em. Hơn nữa, chỉ có bổ sung tiệc cưới, mọi người mới biết em đã là người của anh.”

Dựa theo tính tình của anh, ngay từ lúc nghe có người nói xấu Mạnh Nịnh sau lưng mình liền tiến lên đánh người, đâu có thể chịu đựng tới bây giờ. Thi Vinh cũng không phải người hiền lành, ai dám chọc giận anh, vậy thì phải chuẩn bị tốt tinh thần cả nhà chết hết đi đã.

Mạnh Nịnh không còn lời nào để nói.

Một khi Thi Vinh đã quyết định chuyện gì, cô không có cách nào lay chuyển được.

Lúc ăn cơm tối, Thi Vinh nói chuyện này với ba Mạnh, Mạnh Nịnh vốn nghĩ ba sẽ không đồng ý, ai ngờ ba Mạnh suy nghĩ xong lại đồng ý, còn bảo Thi Vinh nói đúng, trong thôn luôn có lời đồn không hay, đây là cơ hội tốt. Còn bảo Mạnh Nịnh mời bạn học thời cao trung (tương đương cấp THPT) đến uống rượu mừng, không bỏ qua một ai. Nghe giọng điệu ba Mạnh, dường như ông đã bỏ qua hết những chuyện trước kia.

Nhưng Mạnh Nịnh không buông qua được. Cô không muốn gặp bạn học cao trung tí nào, cô không muốn nghe thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cô từ trong miệng bọn họ, nếu có thể, cả đời không gặp là tốt nhất. Nhưng ba cùng chồng, kể cả con trai cũng đã đồng ý bổ sung tiệc cưới, một mình cô cố chấp cunhx không thắng được ba người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Bát đũa do Thi Vinh rửa, tuy anh luôn bảo cô nấu cơm, nhưng lại không thích cô rửa chén, bởi vì như vậy sẽ hại đến da tay mềm mại của cô. Trong khi Thi Vinh rửa chén, Mạnh Nịnh tắm rửa sạch sẽ cho Quả Quả, cậu nhóc này đặc biệt thích ông ngoại, nằng nặc đòi tối nay ngủ cùng ông ngoại. Ba Mạnh cũng muốn bù đắp tình cảm bỏ lỡ mấy năm nay với cháu ngoại, vì vậy sau khi tắm xong, Quả Quả tự động chạy một mạch tới phòng ba Mạnh, bỏ Mạnh Nịnh lại phòng tắm một mình.

Bởi vì đây là nhà ba mẹ, ba ngủ ở bên cạnh, lại chỉ có một nhà vệ sinh, vì vậy Mạnh Nịnh hoàn toàn không nghĩ tới Thi Vinh to gan không thèm mặc gì mà đi vào.

May mắn cô đã tắm xong, nếu không sẽ bị Thi Vinh dồn ép đến không có chỗ trốn. Nhưng mà cho dù vậy, cô vẫn bị Thi Vinh nửa ép nửa dụ dỗ tắm cho anh – giống như tắm rửa cho Quả Quả, lau toàn thân kỹ càng, xoa sữa tắm, dội nước sạch sẽ. Trong lúc đó ông chủ Thi Vinh nhắm mắt hưởng thụ, anh chỉ thích hành động thân mật như vậy, nếu như đây không phải nhà ba vợ, anh nhất định sẽ cùng cô vợ nhỏ tắm uyên ương luôn.

Buổi tối không có Quả Quả quấy rầy, Thi Vinh có thể tha hồ làm chuyện xấu. Giường của Mạnh Nịnh là một cái giường đơn bình thường, hai người ngủ có hơi chật, nhưng Thi Vinh rất thích, bởi vì giường nhỏ, Mạnh Nịnh buộc phải nằm sát vào anh. Điều hòa thổi gió lạnh, chỉ có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ trên bàn sách đầu giường, có loại mỹ cảm thâm u không nói không nên lời.

Anh nhớ có một đêm, ba Mạnh đang chấm bài ở một phòng khác, anh lén lút lẻn vào, cách một bức tường, khiến cho Mạnh Nịnh đạt đến tận cùng khoái hoạt, khi đó cô bụm miệng nhỏ không dám lên tiếng, nước mắt đầy mặt, cái miệng nhỏ phía trên im lặng, cái miệng nhỏ phía dưới lại cực kỳ chặt chẽ, cảm giác này rất kích thích, ký ức tới giờ Thi Vinh hồi tưởng lại vẫn còn thấy mới mẻ. Vì vậy anh bắt đầu cúi xuống cắn vào cổ Mạnh Nịnh, phóng ra dục vọng tích tụ đã lâu trong lồng ngực từng chút một.

Mạnh Nịnh nháy mắt, vội vàng muốn nói gì đó để ngăn anh lại, nhưng cô chưa kịp nói gì, Thi Vinh đã hỏi: “Còn nhớ lần đầu tiên anh tới tìm em không?”

Thân thể Mạnh Nịnh cứng đờ.

Cả đời này cô cũng không thể quên được!

Sống gần 30 tuổi, tất cả sự nhục nhã đều là Thi Vinh ban tặng cho cô, chỉ cần nghĩ tới mình từng không biết liêm sỉ mà mềm nhũn như một vũng nước ở dưới người anh, Mạnh Nịnh liền xấu hổ và giận dữ muốn chết. Bây giờ đã làm vợ anh rồi, hai người làm chuyện kia là bình thường, nhưng lúc trước, vào lúc cô ở độ tuổi vừa hiểu cái gì là nam nữ khác biệt, đã bị Thi Vinh chiếm đoạt thân trong trắng, trong lòng sợ hãi vô cùng. Khi đó cô không hiểu chuyện, lại còn nhỏ, không biết dùng thuốc tránh thai, lo lắng sợ hãi suốt một tháng, sợ mình mang thai, cũng may một tháng sau, kỳ nghỉ ễ của cô tới, Mạnh Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Lúc Thi Vinh cảm thấy hứng thú với một người, nếu không chơi đến chán, anh sẽ không buông tay. Mạnh Nịnh không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, cả ngày cô mất hồn mất vía, lại không dám nói ra, thật sự cực kỳ nhu nhược. Nếu như quay lại thời điểm đó… Mạnh Nịnh nghĩ, nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ giết Thi Vinh ngay tại lúc anh cưỡng bức cô.

Đáng tiếc tất cả không thể quay trở lại, cô bị anh buộc kết hôn, cho tới giờ cũng đã mười năm rồi, thói quen là thứ thật đáng sợ. Nó không thể thay đổi Thi Vinh, cũng không cho Thi Vinh gặp báo ứng, lại khiến cho Mạnh Nịnh từ cô gái hoạt bát sáng sủa trở thành n ười phụ nữ tao nhã thành thục.

“…Không nhớ rõ.” Cô nói.

“Nói dối.” Thi Vinh cắn xương quai xanh của cô một cái, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm. “Anh vẫn luôn nhớ, em thì sao? Em có nhớ hay không?”

Mạnh Nịnh lắc đầu.

“Không cho nói dối.” Lúc này anh dùng thêm chút sức để cắn.

Chỉ cần không phải đáp án anh muốn, thì đều là Mạnh Nịnh nói dối cả. “…Nhớ.”

“Anh biết em nhớ mà.” Thi Vinh có được đáp án như mong muốn, thì nở nụ cười, anh cười rộ lên thật sự vô cùng vô cùng đẹp, anh tuấn làm người ta hít thở không thông, nếu không phải có gương mặt vô cùng khôi ngô, anh làm sao làm cho người khác tin tưởng anh đơn giản đến vậy? Nhìn xem, bạn học thân thiết của Mạnh Nịnh, chỉ nhìn mặt anh đã bị anh mê hoặc đến không biết năm nay là năm nào rồi, càng đừng nói đi nghiên cứu nội tâm ẩn giấu sâu bên trong.

Bọn họ chỉ cần biết Mạnh Nịnh gả vào chỗ tốt, chồng Mạnh Nịnh có tiền, hơn nữa đối với Mạnh Nịnh rất tốt, ngày nào đó lúc vợ chồng cãi nhau mà đem ra so sánh một lần, kích thích nửa kia của mình, hoặc là ban đêm yên tĩnh len lén ghen tỵ, thế là đủ rồi.

Về phần bên trong thương tích đầy mình, mục nát ra sao, bọn họ không muốn biết.