Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 30




Buổi tối mùa hè ở thành thị ồn ào náo nhiệt, xe đi qua để lại những vệt sáng trên đường cái, Ninh Nhi ngồi trong xe nghe nhạc ầm ĩ để bình tĩnh trở lại. Tịnh Tề vừa lên xe liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lúc chờ đèn đỏ, Ninh Nhi không nhịn được khẽ hôn lên gương mặt có vẻ tái nhợt gầy gò của anh một cái.

Về đến nhà, dừng xe ở trước cổng, Ninh Nhi nhẹ nhàng lay tỉnh Tịnh Tề, “Tịnh Tề, về đến nhà rồi!” Cô nhỏ giọng kêu lên.

Tịnh Tề tỉnh lại, anh có chút ngượng ngùng nhìn Ninh Nhi, xoa xoa thái dương nói: “Thật là, anh thế nhưng lại ngủ quên mất.”

“Anh quá mệt mỏi thôi!” Ninh Nhi đau lòng nói, “Ngốc, lát nữa ngủ một giấc thật ngon, sắc mặt của anh thật là kém quá!”

“Anh không sao!” Tịnh Tề nhăn mũi nhéo nhéo khuôn mặt của Ninh Nhi, đứng ở một bên chờ cô đem xe đi đỗ.

“Tịnh Tề, anh đi nằm nghỉ trước đi, em đi chuẩn bị nước tắm.” Vừa vào phòng, Ninh Nhi liền đem Tịnh Tề ấn xuống giường, còn bản thân mình thì chạy tới phòng tắm đi mở nước.

Không khí mờ mịt ở phòng tắm tràn ngập ra ngoài, Ninh Nhi đổi áo sơ mi rộng thùng thình, chân trần chạy lại bên giường. Tịnh Tề vừa nằm xuống, ống quần bên hông không biết từ lúc này đã rơi ra, nằm nghiêng ngã trên mặt giường, hàng lông mi đen nhánh yên tĩnh khép lại trên mí mắt tái nhợt, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta thương tâm. Ninh Nhi ở trên mặt của Tịnh Tề hôn một chút, nháy mắt anh lập tức tỉnh lại, ôn nhu nhìn cô cười.

“Đi tắm trước đã, sau đó ngủ một giấc thật ngon, có được không?” Ngữ điệu của Ninh Nhi khó có được ôn nhu, tựa hồ như con sóng nhảy trên mặt nước.

Tịnh Tề ôm lấy Ninh Nhi, ở trên môi của cô hôn một cái, đầu lưỡi không an phận của Ninh Nhi lập tức thăm dò vào khoang miệng của Tịnh Tề, mãi đến khi hai người đều có chút hít thở không thông, mới buông đối phương ra.

Ninh Nhi kéo Tịnh Tề đứng dậy rồi đỡ anh đi đến phòng tắm, còn mình thì mở máy tính xách tay, xem hòm thư điện tử, sau đó trả lời thư gửi tới BBS, ánh mắt cô nhìn chằm chằm máy tính, tai lại dựng thẳng lên để chú ý động tĩnh trong phòng tắm.

Nghe tiếng nước ào ào Ninh Nhi mới hài lòng, dứt khoát tắt máy tính, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng tắm, hơi nước tràn ngập, Tịnh Tề nhắm mắt nằm ở trong bồn tắm, dường như thuần khiết tới mức không chân thực. Vòi sen trên đỉnh đầu vẫn đang ào ào xả nước khiến nước tràn ra khỏi bên ngoài bồn tắm, Ninh Nhi nhón chân đi tới, hơi ấm làm cho cô cảm thấy chân thật hơn.

Ninh Nhi cởi bỏ quần áo, chân dài một bước liền tiến vào bồn tắm. Tịnh Tề có chút kinh hoàng mở mắt ra, còn chưa có kịp phản ứng, cô đã dán thân thể của mình vào người anh làm cho mặt nước một trận nhấp nhô.

Ninh Nhi ôm lấy thân thể bóng loáng, mịn màng của Tịnh Tề, bộ ngực no đủ của cô cọ xát ở trên người Tịnh Tề, không khí ấm áp ẩm ướt càng làm cho toàn thân bọn họ trở mềm yếu, thân thể trẻ tuổi ở trong bồn tắm nhỏ hẹp trên dưới kết hợp cuồn cuộn, văng lên tầng tầng bọt nước.

Sau khi một màn trêu chọc qua đi, Ninh Nhi thở hồng hộc nằm bò ở trên người Tịnh Tề, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị hơi nước làm cho đỏ bừng, Tịnh Tề nhịn không được nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng hôn một cái.

Ninh Nhi mê muội nhìn Tịnh Tề, anh vốn là nhìn rất đẹp mắt, cô nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, lông mi thật dài khẽ chớp, một nửa là say mê, một nửa là xấu hổ, thật là khiến cô muốn trực tiếp cắn anh một ngụm.

Ninh Nhi đột nhiên cảm giác mình trở nên giống với động vật ăn tạp, chỉ mới nhìn thấy một chút mà đã có ý muốn cắn người, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cô an tâm, biết rằng bảo bối đã thuộc về mình. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được cắn trước Tịnh Tề một ngụm, Tịnh Tề a một tiếng kêu lên, vốn hiểu rõ là trò đùa dai của Ninh Nhi, nhưng lại không thể tránh được cười cười, nhắm mắt nằm trở lại.

Ninh Nhi thấy Tịnh Tề đã cực kỳ mệt mỏi, cũng không dám càn quấy nữa, mềm giọng chống đỡ hắn. Tịnh Tề ngồi ở trên thành bồn tắm, Ninh Nhi ở dưới nâng đỡ thân thể của anh, giúp anh đem chân ra khỏi bồn tắm đặt trên mặt sàn trơn bóng. Ninh Nhi dùng khăn tắm  giúp Tịnh Tề lau khô thân thể, chiếc khăn mịn màng quấn lấy da thịt trơn bóng của anh, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước đang chảy xuống.

Ninh Nhi đem cánh tay của Tề Thịnh vòng ở trên cổ mình, dìu anh đứng lên. Sàn nhà trong phòng tắm vì dính nước mà trở nên trơn trượt, Tịnh Tề buộc phải dùng một tay khác đỡ lấy tường, mới có thể miễn cưỡng giữ thăng bằng.

Ninh Nhi đỡ Tịnh Tề lên giường, giúp anh đắp chăn lên. Tịnh Tề một bên kéo lấy tay Ninh Nhi, một bên thì đem gò má vùi vào gối đầu mềm mại, sau đó rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Ninh Nhi cẩn thận xoa xoa tóc của Tịnh Tề, anh siết chặt tay cô, cô cũng tự nhiên nằm bò ở bên cạnh anh, hai chân nhỏ không an phận cọ cọ vài cái, sau đó lại nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của Tịnh Tề. Hóa ra yêu một người thực sự không cần quá nhiều lý do, chỉ bằng gương mặt như thiên sứ tĩnh lặng lúc này của Tịnh Tề cũng đủ cô trở nên mê say.

Hô hấp đều đều của Tịnh Tề làm cho Ninh Nhi cũng cảm thấy buồn ngủ lây, cô nhỏ giọng ngáp một cái, chui vào trong chăn cùng Tịnh Tề, thân thể cô kề sát thân thể gầy gò của anh, tay của cô và tay của anh vẫn đang ở nắm cùng một chỗ. Ninh Nhi xoay người tắt đèn bàn, hít lấy hương vị tươi mát trên người Tịnh Tề, ý nghĩ bắt đầu mơ hồ, không biết đã ngủ say tự bao giờ.