Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 37: Lời thật lời dối




Edit: Skye

“Cái này… Vương gia đại nhân muốn nghe lời nói dối hay là nói thật?” Nguyên Sơ Hàn mở miệng phá yên tĩnh, bầu không khí này, lại thêm ánh mắt hắn nhìn nàng khiến nàng thật sự không biết nên nói thế nào tiếp. Không có biện pháp, chỉ có thể nói gì đó lập tức điều chỉnh không khí mà thôi, nhưng có vẻ như không khí không được điều hòa hữu hiệu cho lắm.

Đôi lông mày dưới tóc mai khẽ nhếch, Phong Ly nhìn nàng, bỗng dưng mở miệng, “Nói dối bổn vương nghe một chút.”

Nàng ngửa mặt nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn âm thầm đắc ý vài phần. Hắn cố ý muốn nghe lời nói dối, có phải cho rằng lời nói dối của nàng chính là câu nói không nỡ kia với hắn sao?

Vậy hắn đoán sai rồi, nàng chắc chắn sẽ không nói câu đó, hôm nay cũng bởi vì câu nói kia mà làm hỏng việc, nàng tuyệt không nói lần thứ hai.

“Lời nói dối chính là, ta muốn ở đế đô làm chuyện xấu nha!” Mặt mày cong cong, Nguyên Sơ Hàn âm thầm reo hò mình cơ trí.

Khóe môi Phong Ly giật giật, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.

“Vương gia đại nhân đã biết thành tâm của tiểu nữ tử, vậy mấy ngày tới ta có thể đi Tế Thế Đường ngồi một chút được không? Thật lâu chưa trị bệnh cứu người, ta rất nhàm chán.” Không ngừng cố gắng, một cơ hội Nguyên Sơ Hàn cũng không buông tha.

Phong Ly không trả lời, chỉ hạ mắt nhìn nàng. Ngay sau đó vươn tay nắm cằm nàng, hơi dùng lực nâng lên, Nguyên Sơ Hàn không thể khống chế đi cà nhắc.

Kiễng chân, cách hắn vài phân, hơi thở của hắn rơi trên mặt nàng khiến Nguyên Sơ Hàn không khỏi nheo mắt lại. Hương vị của hắn như trong tưởng tượng của nàng, dễ ngửi nhưng không biết là loại hương vị gì.

“Tiếp tục giữ nguyên.” Nắm cằm nàng, Phong Ly nhàn nhạt nói một câu, giọng điệu vẫn trước sau như một, ngón cái xoa nhẹ cằm nàng.

Ngón tay hắn xoa nhẹ trên làn da, trong lúc đó, sinh ra một cảm giác khó nói nên lời.

Nguyên Sơ Hàn thẳng lưng, này…là khiêu khích nàng à?

“Được, ta sẽ tiếp tục giữ vững. Vương gia đại nhân, ngài có thể đồng ý cho ta xuất phủ đi Tế Thế Đường được không?” Nàng từ từ đưa tay, bắt lấy tay Phong Ly, đồng thời lui người về phía sau, giải cứu cằm của mình.

Cằm nàng đào thoát khỏi tay hắn, Phong Ly hạ tầm mắt nhìn về phía tay mình đang bị nàng bắt lấy.

“Có thể. Có điều cần phái người đi theo bảo hộ người.” Tầm mắt vẫn như cố định trên tay hai người, Phong Ly một bên lạnh nhạt nói.

Bảo hộ? Nguyên Sơ Hàn âm thầm trợn tròn mắt, giám thị thì cứ nói là giám thị, cần gì phải lấy lý do trong sạch như thế chứ!

“Cám ơn Vương gia đại nhân.” Giám thị thì giám thị, cũng chẳng sao.

Phong Ly cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn mặt nàng, ánh nến không thể sáng ngời bằng ánh mặt trời, khiến khuôn mặt hai người như che đậy một tầng sa mỏng.

“Đi thôi.” Ánh mắt sâu thẳm theo đôi mắt nàng trượt xuống môi nàng, Phong Ly tạm dừng hai giây, sau đó trầm giọng nói.

Sau gáy Nguyên Sơ Hàn xẹt qua một tia gió lạnh, dường như vừa được đặc xá, lập tức buông lỏng tay hắn, vòng qua hắn, đẩy cửa ra chạy như điên.

Chạy nhanh ra ngoài, Nguyên Sơ Hàn không dám quay đầu nhìn lại, dù không còn thấy thư phòng nhưng vẫn không giảm bớt nhảy nhót trong lòng nàng.

Sắc đẹp quả nhiên hại người, tim nàng vừa rồi đập quá nhanh, mà nguyên nhân khiến tim nàng đập nhanh lại chính là khuôn mặt của Phong Ly, giọng điệu nói chuyện của hắn, còn có ánh mắt kia.

Không khỏi run rẩy, Nguyên Sơ Hàn cho rằng không thể được, quá nguy hiểm rồi!

Bất quá, Phong Ly với khuôn mặt cùng đôi mắt kia, quả thật rất có lực sát thương. Nếu hắn thật sự dùng phương thức này công kích nàng, đoán chừng nàng đã sớm bị đánh bại.

Biện pháp duy nhất chính là, khi hắn bắt đầu, nàng liền cho hắn một châm, châm hắn choáng váng!

Có điều khả năng không lớn, bởi vì nàng bây giờ còn là con tin của hắn nha. Nếu thực sự châm hắn hôn mê, dự đoán từ nay về sau nàng liền thực sự ở trong phòng giam rồi.

Cho nên biện pháp an toàn nhất chính là, sau này cách xa hắn một chút. Không cần nhìn mặt hắn quá năm giây, lại càng không thể nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nguyên Sơ Hàn âm thầm lắc đầu, nàng cảm thấy tố chất tâm lý mình cực kỳ kém, bị một cổ nhân làm cho tim đập nhanh.

Bất quá, nàng ở thế giới kia chưa từng yêu đường, một chút kinh nghiệm cũng không có, bị Phong Ly cuốn hút cũng không tính là dọa người.

Một lần nữa chỉnh đốn lại tâm lý, Nguyên Sơ Hàn khôi phục nhịp tim bình thường, vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm lại không thực tế kia đi, quả nhiên đã thoải mái hơn.

Phong Ly phê chuẩn cho nàng có thể rời khỏi phủ, hôm sau liền có hộ vệ trực tiếp đi đến, hỏi Nguyên Sơ Hàn khi nào thì xuất phủ.

Tổng cộng bốn hộ vệ, đều là những gương mặt đã biết, Nguyên Sơ Hàn cùng bọn họ đều rất quen thuộc.

“Hôm nay rất nhàm chán, chúng ta lập tức đi ngay.” Mắt Nguyên Sơ Hàn rực sáng, rốt cục có thể xuất phủ rồi.

Gọi Văn Thuật, bốn hộ vệ đi theo, từ cửa sau rời khỏi vương phủ.

Bốn hộ vệ mặc thường phục, đi theo Nguyên Sơ Hàn, giống như hộ viện bảo vệ tiểu thư nhà giàu. Chỉ là không thể nhìn nhiều vào ánh mắt của bọn họ, nếu không cực kỳ dễ dàng nhận ra bọn hắn căn bản không phải hộ viện bình thường.

Văn Thuật đi theo Nguyên Sơ Hàn, đừng nhìn vào tuổi hắn còn nhỏ, trước kia lại là gã sai vặt của Trịnh vương phủ. Từ khi đi theo Nguyên Sơ Hàn học y, hơi thở hạ nhân trên người hắn hoàn toàn không tồn tại.

Y phục trên người Nguyên Sơ Hàn vốn cực kỳ bình thường, đều lấy từ Sâm Châu, trái lại không đáng chú ý.

Ra khỏi ngõ nhỏ sâu, sau đó đi lên đường lớn, người đến người đi. Nguyên Sơ Hàn thở sâu một hơi, đây mới là dành cho người sống chứ!

Bị nhốt trong phủ như chim hoàng yến khiến nàng suýt chút nữa đã quên bên ngoài là cái dạng chết tiệt gì rồi.

Cửa hàng mọc san sát nhưng hiệu thuốc không nhiều.

Đi một đoạn đường rất dài, Văn Thuật lặng lẽ đụng Nguyên Sơ Hàn, ý bảo nàng nhìn bên trái.

Liếc qua, một gian hiệu thuốc tiến vào tầm mắt, Hoài Tế Đường!

Đây là một trong những hiệu thuốc Trịnh vương mua, gian hiệu thuốc này cùng nằm trên một con đường với Tế Thế Đường.

Tiếp tục đi, đi ngang qua Mãn Nguyệt lâu ngày đó dùng cơm, đi thêm mấy chục mét liền đến Tế Thế Đường.

Nguyên Sơ Hàn trực tiếp đi vào, hương vị thảo dược đập vào mặt.

“Cô nương bốc dược hay xem bệnh?” Phía sau quầy dược, một người tuổi còn trẻ lớn tiếng thét to. Giá đựng dược phía sau hắn chiếm hai mặt tường, tên dược khắc chi chít vào ngăn tủ, thảo dược đầy đủ hết.

“Không bốc thuốc cũng không xem bệnh, tới đập bể bảng hiệu.” Nguyên Sơ Hàn cất giọng nói lớn, người trẻ tuổi giật mình run rẩy.

“Tiên sinh, tiên sinh tới nhanh, có… có…có vị cô nương tới đập bể bảng hiệu.” Lập tức hô to, người trẻ tuổi nhìn bốn hộ vệ phía sau Nguyên Sơ Hàn, thật đúng là tưởng rằng tới đập bể bảng hiệu.

Mành rèm sau quầy bị vén lên, người từng gặp qua một lần Cố Dật Sanh đi tới, nhìn lên là Nguyên Sơ Hàn, nét mặt kinh ngạc, “Tiểu thần tiên, ngài đã tới.”

“Đừng gọi ta là tiểu thần tiên, ta họ…Trịnh!” Nói họ Nguyên đúng là không được, Phong Ly đã dặn qua không thể để lộ danh tính thật.

“Vâng, vâng, Trịnh thần y, mời ngài ngồi. Các vị cũng ngồi đi, chỗ của ta hơi nhỏ, mong mấy vị đừng để ý.” Cố Dật Sanh cực kỳ nhiệt tình.

Bốn hộ vệ lạnh nhạt không nghe thấy, lập tức đi theo Nguyên Sơ Hàn, đứng sau lưng nàng.

Văn Thuật ngược lại tìm chỗ ngồi xuống, có thể thấy hắn cực kỳ lười.

Nguyên Sơ Hàn cười hì hì ngồi đối diện Cố Dật Sanh, bốn hộ vệ đứng sau lưng nàng, không nhìn thấy mặt nàng.

Kết quả là, nàng nháy mắt trái, ám chỉ rõ ràng.

Cố Dật Sanh cười gật đầu, hắn hiểu rõ!