Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Chương 13




Anh sẽ ăn cô à?

Bách Nghiêu Tân đẩy ghế ra sau, hất cằm ra hiệu cho cô, ý bảo cô đến cạnh anh, "Đến đây."

"À..." Nhậm Quả Quả đi tiếp về phía trước, vòng qua bàn làm việc của anh, chậm rì rì đi tới bên cạnh Bách Nghiêu Tân, nhưng cách anh ba bước thì lại từ từ dừng lại.

Bách Nghiêu Tân mất kiên nhẫn, kéo cô qua.

"A!" Sức của Bách Nghiêu Tân rất lớn khiến cô bị kéo về phía trước, ngã thẳng lên người anh, bàn tay dán lên lồng ngực ấm áp của anh qua lớp áo sơ mi. Cô có thể ngửi được mùi thơm của nước hoa trên người anh.

Tư thế vô cùng thân mật như vậy khiến Nhậm Quả Quả bị dọa sợ. Cô cuống quýt xin lỗi: "Á, thực xin lỗi...!" Cô vội vàng muốn nhảy ra xa.

Nhưng Bách Nghiêu Tân lại ôm chặt eo cô, "Đừng nhúc nhích." Anh trầm giọng quát.

Thân thể Nhậm Quả Quả lập tức cứng lại, ngoan ngoãn ghé vào lòng Bách Nghiêu Tân. Thậm chí tai cô có thể nghe được tiếng tim anh đập. Nhiệt độ cơ thể anh nóng tới mức khiến trái tim cô đang nhảy loạn lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Bách Nghiêu Tân nâng cằm cô lên, mặt hai người chỉ cách nhau một cm. Nhậm Quả Quả khôn kềm được mà ưỡn thẳng lưng, nhìn anh đầy căng thẳng, ấp úng nói: "Bách Nghiêu Tân, anh muốn làm gì..."

"Sao lại thích tôi?" Bỗng Bách Nghiêu Tân hỏi cô. Không còn cặp kính ngăn cách nên cô có thể thấy rõ đôi mắt màu lam thâm thúy mê hoặc người khác của anh. Nhậm Quả Quả cơ hồ nhìn mà mê muội.

Ánh mắt không biết cách che giấy sự say đắm này hoàn toàn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông. Đôi mắt Bách Nghiêu Tân không khỏi càng trở nên trầm hơn, "Bởi vì tôi rất hoàn mỹ trong mắt cô?"

Nếu cô phát hiện ra anh không hoàn mỹ thì sao? Có phải sẽ rời đi không chút lưu luyến, tìm một người hoàn mỹ có thể khiến cô say đắm khác không?

Nhậm Quả Quả rũ mi mắt, thu hết lời anh nói vào tai, gật đầu không chút nghĩ ngợi, "Đúng vậy...Ặc, thực ra cũng không thực hoàn mỹ." Sợ anh nghe xong sẽ tức giận, cô nói câu cuối rất nhỏ, cẩn thận nhìn vào mắt anh.

Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại ngay lập tức, "Ý là sao?" Cho nên cô đã tiêu tan ảo tưởng với anh rồi à?

Nhậm Quả Quả rụt vai lại ngay, khẽ nói: "Thì...Rắc rối, chuyên chế, hay tức giận..." Mỗi một từ được nói ra, cô có cảm giác bàn tay nắm cằm của mình càng chặt hơn. Cô nghĩ chắc chắn cằm mình đỏ lên rồi.

"Đau đấy!" Cô nhíu mày, cũng giận, hất tay anh ra đầy bực tức, "Đã nói là sẽ đau rồi mà!"

Xoa cằm, Nhậm Quả Quả tức tối trừng anh, "Tôi nói sự thật thôi! Anh dám nói anh không rắc rối, không chuyên chế, không thường tức giận không? À...Bây giờ còn bạo lực nữa!" Cằm cô đau quá.

Bách Nghiêu Tân cũng thấy mình quá dùng sức, thấy cằm cô đỏ lên, trong lòng cũng áy náy nhưng thái độ của cô lại khiến anh nổi nóng. Bây giờ cô nhóc này dám dùng thái độ này với anh, chắc là do thấy an không như cô nghĩ nên tan vỡ ảo tưởng rồi chứ gì!

"Bây giờ cô mới thấy rõ tôi? Tôi không hề hoàn mỹ như tưởng tượng của cô nên tan vỡ ảo tưởng, không thích tôi nữa, đúng không?" Cho nên cô muốn đi tìm một người hoàn mỹ khác mà mình thích. Chắc là vậy rồi!

Hả? Nhậm Quả Quả nghe mà sửng sốt, "Anh đang nói gì vậy! Anh không hoàn mỹ nhưng anh vẫn là Bách Nghiêu Tân! Bách Nghiêu Tân mà tôi biết là thế này!"

Trước kia cô chỉ đứng từ xa nhìn anh. Anh là giấc mơ đẹp của cô. Mà khi cô đến gần giấc mơ đẹp này thì mới phát hiện ra nó không giống như cô tưởng tượng. Nhưng càng chân thật thì lại càng không xa tầm với nữa.

"Anh rắc rối, chuyên chế, hay tức giận là sự thật! Như vậy mới đúng là anh!" Biết những khuyết điểm này khiến cô cảm thấy Bách Nghiêu Tân thật đáng yêu. Thậm chí bởi vậy mà lòng cô càng rộng mở hơn. Bởi vì cô biết anh chân chính chứ không phải là Bách Nghiêu Tân cao cao tại thượng, vô cùng hoàn mỹ.

Cho nên cô không hiểu tại sao Bách Nghiêu Tân lại để ý như vậy...

Nghĩ hồi lâu, Nhậm Quả Quả nhíu mày, đầu óc luôn nghĩ theo một đường thẳng bỗng lóe lên, lập tức trợn tròn mắt, nhìn Bách Nghiêu Tân đầy ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ anh tự ti bởi khuyết điểm của mình hả?" Cho nên mới hỏi cô có tan vỡ ảo tưởng với mình không, có không thích anh nữa không...

Oa? Nhưng anh tự ti thì có liên quan gì tới tan vỡ ảo tưởng với anh? Có liên quan gì tới chuyện có thích anh hay không?

Bách Nghiêu Tân hoàn toàn không biết nói gì trước lời của cô. Ai tự ti chứ! Sao Bách Nghiêu Tân anh có thể tự ti! Anh...

Bách Nghiêu Tân nâng tay lên che mặt, khẽ nở nụ cười.

Cô ngốc này! Anh thật sự bại bởi cô. Cô hoàn toàn không để ý tới điểm quan trọng trong lời anh mà cứ tự lý giải, nói những lời khiến anh vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng những lời này lại rất dễ nghe.

Anh không hề hoàn mỹ nhưng đây mới là anh thật sự. Mà cô thấy nhưng vẫn cư xử theo lẽ thường, bởi gì đây chính là anh mà cô biết.

"Rõ là..." Anh lại bị đánh bại rồi.

Bộ dạng kỳ lạ của anh khiến Nhậm Quả Quả lo lắng, "Bách Nghiêu Tân, anh sao vậy?"

"Nhậm Quả Quả, tôi phục cô rồi." Thật sự, ăn xong, hơn nữa cũng nhận thua rồi.

Bách Nghiêu Tân ngước nhìn cô, bàn tay ấm áp chạm lên mặt cô, cúi đầu, chống trán lên trán cô.

Nhậm Quả Quả sửng sốt một chút, định lui lại sau theo bản năng.

"Đừng nhúc nhích." Bách Nghiêu Tân chặn cô lại, không cho cô cơ hội chạy trốn, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, không để cô lảng tránh, "Nhậm Quả Quả, em thích anh phải không?"

Nhậm Quả Quả cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. Cô kinh ngạc nhìn anh, không có bất cứ chần chừ gì, khe khẽ gật đầu.

Cô thích anh. Từ vừa mới bắt đầu cô đã công nhận điều này, cũng có gì đâu mà phải giấu diếm.

"Có phải yêu không?" Bách Nghiêu Tân hỏi lại.

Yêu? Nhậm Quả Quả chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Em không biết." Cô vẫn không biết yêu là gì.

Bách Nghiêu Tân cũng không bất ngờ. Mắt anh trở nên dịu dàng, cong đôi môi thành độ cong đẹp mắt.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Quả Quả nhìn thấy anh cười. Cô không khỏi ngây ngốc, trái tim đập mạnh. Tiếng tim đập thình thịch rất rõ ràng, cả Bách Nghiêu Tân cũng nghe thấy.

Anh khẽ nở nụ cười.

Mặt Nhậm Quả Quả như bị nung đỏ. Cô cảm thấy quá mất mặt, vội vàng định giải thích.

"Ừm, " Bách Nghiêu Tân hôn lên môi cô, "A, Nhậm Quả Quả, anh dạy cho em thế nào là yêu."

"Hả?" Nhậm Quả Quả trợn tròn mắt, "Gì?" Lời anh là có ý gì?

"Ý là..." Bách Nghiêu Tân hạ mắt xuống, lại hôn lên đôi môi thoảng mùi thơm của sữa, vừa dùng môi cọ xát vừa dụ dỗ: "Nhậm Quả Quả, chúng ta kết giao đi." Dứt lời, đưa lưỡi vào thăm dò cái miệng nhỏ nhắn, chân chân thực thực tìm kiếm sự ngọt ngào của cô.

Anh nhận thua. Anh không phải là Quốc vương băng đá trong lời An Bối Nhã. Anh vứt bỏ vương tọa băng tuyết của mình, tình nguyện trở thành người đàn ông dạy cô tình yêu, không phải là hoàng tử. Anh muốn trở thành người đàn ông của cô, là người đàn ông duy nhất sau này của cô.

Nhậm Quả Quả cảm thấy nhất định mình đang mơ. Bách Nghiêu Tân lại hôn cô, hơn nữa lần này còn đề nghị kết giao với cô. Không cần phải tra Google cô cũng biết hai chữ này nghĩ là làm người yêu của nhau.

Cho nên, Bách Nghiêu Tân muốn cô làm bạn gái của anh! Nhậm Quả Quả sợ ngây người.

Nhưng Bách Nghiêu Tân cũng mặc kệ phản ứng của cô. Anh đã nói thì đó chính là kết cục đã định. Còn Nhậm Quả Quả có phản đối hay không, dù sao cô cũng nói ra khuyết điểm chuyên chế của anh, hơn nữa, chẳng phải cô thích anh sao?

Bởi vậy Nhậm Quả Quả đến cơ hội phản đối cũng không có, liền trở thành bạn gái của người nào đó như vậy.

Nhưng, thật ra Nhậm Quả Quả cũng không phải rất muốn phản đối.

Nhai mì Ý, cô len lén ngắm Bách Nghiêu Tân - bạn trai mới của cô, mà cô là bạn gái của anh...Khóe môi cô không nhịn được mà thầm cong lên.

Bách Nghiêu Tân đang cho viên cầu nhỏ ăn cháo xay. Cô cháu gái chỉ biết tìm anh gây rắc rối này chỉ lúc ăn gì đó thì mới ngoan, há miệng để chú ruột cho ăn.

Mỳ Ý Nhậm Quả Quả đang ăn cũng là do Bách Nghiêu Tân nấu. Từ lần Nhậm Quả Quả hủy phòng bếp của anh, anh thật sự khong muốn thấy tình trạng bi thảm này nữa, đành phải cam chịu số phận mà xuống bếp.

Trước kia đều là Nhậm Quả Quả vừa ăn cơm vừa đút cho Tiểu Bối Bối. Nhưng từ khi hai người kết giao thì người cho ăn đổi thành Bách Nghiêu Tân. Nhậm Quả Quả chỉ cần tập trung tinh thần ăn cơm là được rồi.

Theo cách Bách Nghiêu Tân nói là, đãi ngộ này chỉ có bạn gái mới có. Anh vẫn rắc rối chuyên chế xấu tính như cũ, vẻ mặt cũng vẫn kín đáo lạnh lùng như cũ. Nhưng Nhậm Quả Quả vẫn tìm ra được điểm khác biệt.

Anh sẽ mắng cô ngốc, còn có thể nhéo mũi cô nhưng trong giọng nói có bất đắc dĩ. Ánh mắt nhìn cô thấp thoáng cưng chiều. Anh sẽ cầm tay cô, muốn cô đi bên cạnh anh, sẽ ôm Tiểu Bối Bối trong lòng cô, cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn.

Anh luôn luôn động một chút là hôn cô. Nụ hôn mang theo mùi trà có lúc dịu dàng, có lúc dữ dội, có lúc nóng bỏng, dường như muốn cắn nuốt cô. Khi đó người cô luôn run lên, cuối cùng ngã vào lòng Bách Nghiêu Tân mà thở dốc. Mà thứ cứng rắng chống lên cái bụng nhỏ của cô càng khiến cô mặt đỏ tim đập...Cô cũng không ngốc, đương nhiên biết rõ đó là gì.

Nhưng Bách Nghiêu Tân không làm gì cả mà chỉ ôm cô, bàn tay lướt qua lướt lại trên lưng cô, hôn tóc cô để dục vọng nơi bụng bình tĩnh lại.

Khi đó cô cũng không dám lên tiếng. Nhưng nghe tiếng thở nặng nề của anh, dường như người cô cũng mơ hồ nóng lên. Nghĩ tới cảnh tượng kia, mặt Nhậm Quả Quả lập tức đỏ lên.

"Ngẩn người gì vậy?" Bách Nghiêu Tân bỗng nói. Anh đã sớm phát hiện ra Nhậm Quả Quả lén nhìn mình. Cô vừa nhìn vừa cười trộm, đến cuối cùng còn tự đỏ mặt. Biểu cảm phong phú khiến anh cảm thấy buồn cười.

"Hả?" Nhậm Quả Quả ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Bách Nghiêu Tân. Cô bỗng có cảm giác ý nghĩ bị nhìn thấu, hai má liền đỏ hơn, vội vàng cúi đầu: "Không, không có gì!" Cô vừa ăn mỳ, vừa tìm một tờ giấy lau miệng, "Mỳ...Mỳ ngon lắm, ha ha."

Bách Nghiêu Tân tin lời cô mới có quỷ, "Em là trẻ con à?"

"Gì?" Nhậm Quả Quả sững sờ ngẩng đầu.

"Ăn đến mức miệng dính tèm lem kìa." Bách Nghiêu Tân chỉ vào khóe miệng của cô, trên đó dính đầy thịt vụn.

"A..." Nhậm Quả Quả liếm khóe môi, vươn tay định lấy giấy lau.

Bách Nghiêu Tân lại đột nhiên vươn tay nâng cằm cô lên, trực tiếp khom người xuống hôn, dùng đầu lưỡi liếm đi thịt vụn nơi khóe môi cô, lại nhẹ nhàng chậm chạp liếm một vòng trên đôi môi cánh hoa của cô, mới cúi đầu nói bên tai cô: "Em vừa nghĩ tới chuyện không đứng đắn gì đúng không?" Rõ ràng như vậy sao anh không nhìn ra chứ?

Bị nói trúng, khuôn mặt vừa hạ nhiệt của Nhậm Quả Quả lại nhanh chóng đỏ lên, hơn nữa cả tai cũng đỏ. Nhưng điều khiến cô kinh hãi là hành động của Bách Nghiêu Tân.

Anh...Anh...Anh...Anh...Sao có thể như thế! Cô còn đang ăn mỳ mà! Sao anh lại cứ thế mà hôn lên chứ? Bạn trai trước của cô cũng chưa từng làm như vậy. Này...Điều này cũng không lãng mạn gì đâu!

Nhậm Quả Quả nhịn không được mà che miệng, trợn mắt lên, trừng Bách Nghiêu Tân.

"Sao?" Bách Nghiêu Tân nhíu mày. Ánh mắt này của cô là sao?

Giọng nói rầu rĩ truyền ra từ kẽ tay cô, "Anh không thấy bẩn hả?"

Bẩn? Bách Nghiêu Tân sửng sốt, lập tức hiểu ý của cô.

Anh không nói gì cả, trực tiếp kéo tay cô ra, dùng hành động trả lời cô, cúi đầu xuống hôn mạnh thêm lần nữa.

"Đau ưm..." Đầu tiên là môi dưới của Nhậm Quả Quả bị cắn một cái, lúc cô há miệng kêu đau thì Bách Nghiêu Tân trực tiếp đưa đầu lưỡi và thăm dò, đảo qua hàm răng ngà xinh xắn, ngậm chặt lấy đầu lưỡi đang né tránh.

Nhậm Quả Quả lui về phía sau theo bản năng. Bách Nghiêu Tân đã sớm đoán được cô sẽ có động tác này nên tay giữ chặt lấy gáy cô, không cho cô có bất cứ cơ hội né tránh nào.

Anh liếm qua từng tấc trong cái miệng nhỏ, không buông tha sự ngọt ngào của cô, cuốn lấy hơi thở của cô khiến cô từ từ hòa tan trong lòng anh. Mãi cho tới khi Nhậm Quả Quả sắp thở không nổi thì mới tha cho cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Miệng Nhậm Quả Quả khẽ nhếch, vội vã thở dốc. Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, đầu áp lên vai Bách Nghiêu Tân, đôi má ửng đỏ, cả ánh mắt cũng phủ một tầng hơi nước, môi bị hôn đỏ hồng, cực kỳ mê người.

Bách Nghiêu Tân liếm qua đôi môi cô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô, "Em cảm thấy thế nào?" Hừ, còn nghĩ tới bẩn hay không bẩn không?

Cô cảm thấy...Cảm thấy tim đập thật nhanh, trong miệng toàn mùi của anh, ừm, cô thích mùi của anh, cũng thích nụ hôn của anh.

Nhậm Quả Quả nháy mắt, nhìn theo đôi môi anh, nhịn không được mà hôn lên.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Đương nhiên Bách Nghiêu Tân sẽ không từ chối, chủ động hé miệng, xem cô hôn anh thế nào.

Nhậm Quả Quả hôn lên môi anh, chà chà môi anh, đầu lưỡi vừa linh hoạt chui vào miệng anh thì viên cầu nhỏ bị bỏ qua bên cạnh một lúc lâu chợt vỗ bàn.

"A a a!" Đang chơi gì vậy? Con cũng muốn chơi! Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào miệng hai người đang dán vào nhau.

Hai người đang hôn nhau dừng lại, rốt cuộc nhớ ra bên cạnh còn có viên cầu nhỏ. Nhậm Quả Quả cuống quýt đẩy Bách Nghiêu Tân ra. Bẩn hay không bẩn, lãng mạn hay không lãng mạn cô đã sớm quên. Bây giờ cả đầu cô chỉ nghĩ tới vậy mà mình vừa chủ động hôn...Trời ơi! Bách Nghiêu Tân có cảm thấy cô quá chủ động không!

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn nam sinh. Tuy trước kia đã từng hôn bạn trai mà cô kết giao nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng chủ động hôn họ. Họ đều thích tỏ ra ngốc nghếch, chỉ chạm môi cô một cách trong sáng, cho rằng đây là sự kín đáo của phụ nữ phương Đông.

Nhưng đối với cô mà nói, kín đáo không chứa tạp chất gì cô cũng không biết. Cô chỉ đơn thuần không nghĩ gì. Trên phương diện thân mật nam nữ, cô vẫn luôn bị động.

Nhậm Quả Quả từng nghĩ có phải mình bị lãnh cảm không. Bởi gì cô vẫn luôn rất lạnh nhạt với chuyện tình dục. Nhưng bây giờ cô đã biết là không phải. Bách Nghiêu Tân vừa chạm vào cô, đừng nói lạnh, cô cảm thấy mình sắp bốc cháy.