Chia Tay Vạn Tuế

Chương 9




Rốt cuộc đây là đâu?

Lúc Hạ Mạt Nhân hỗn loạn tỉnh lại trong bóng tối, phát hiện mình đang bị trói trong một ngôi nhà bỏ hoang, bên trong không có một bóng người, bốn phía đều tỏa ra một mùi khó chịu.

Một đống phụ tùng xe hơi xếp xó chung quanh, cô muốn đứng lên, mới phát hiện hai tay của mình lại đang bị người ta trói ở sau lưng, lại còn bị dán băng keo trên miệng.

Cô tĩnh tâm lại, cố gắng trấn định tâm thần, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nhìn thấy email đe dọa trong inbox, cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận.

Lần này Kì Thiên Triệt lại chủ trương tự quyết đưa cô đến Canada, rất rõ ràng chính là muốn mượn cớ cách ly cô.

Rõ ràng đã nói với anh, sau này không được giấu diếm nữa, nhưng anh lại vẫn nuốt lời, xảy ra chuyện, vẫn lựa chọn gánh vác một mình.

Lại một lần nữa bị đối xử như vậy, cô vô cùng tức giận, sau khi mang con trai giao cho người giúp việc tin cậy trong nhà, thừa lúc vệ sĩ thay ca, liền cải trang thành bộ dáng của người giúp việc trốn ra khỏi biệt thự.

Tuy biết rằng lúc này bỏ lại con trai một mình thật sự có chút không ổn thỏa, nhưng chỉ tưởng tượng đến người đàn ông kia một mình cô đơn ở lại Đài Bắc chiến đấu, trong lòng của cô không cách nào bình tĩnh được.

Chính vì vậy, sau khi chạy đến sân bay, cô mua vé máy bay quay về ngay trong ngày, nhưng trước khi chuẩn bị check in lên máy bay năm phút, đột nhiên lại bị người khác dùng khăn tay làm cho hôn mê, rồi lại phát hiện mình đang nằm ở nơi tối như mực này, chỉ có thể nhìn xuyên qua một ô cửa sổ nhỏ để hấp thụ một chút tia nắng yếu ớt.

“Tỉnh rồi?”

Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cửa sắt mở ra rầm một tiếng, một giọng nói giống như đã từng quen biết, cũng lại có chút xa lạ đột nhiên truyền đến.

Hạ Mạt Nhân khó khăn xoay người lại, lúc thấy rõ đối phương, vẻ mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc.

Đối phương mỉm cười, phía sau còn có mấy vệ sĩ đi theo, “Thế nào, không ngờ người bắt cóc cô lại chính là tôi sao?”

“Đừng!” Miệng của cô đang bị dán băng keo, nhưng ánh mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm vào ả đàn bà trước mắt.

Đối phương trao đổi ánh mắt với vệ sĩ, một người trong số đó lập tức bước tới, thô bạo gỡ băng keo trên miệng cô xuống.

“Vì sao lại chính là cô?”

Trước mắt vẫn là Lê Thanh Nhã tựa như tiên nữ thanh lệ thoát tục như trước, tựa như một tuyệt sắc giai nhân dưới trần gian bước ra từ trong ảo ảnh.

Sau lần gặp mặt hơn nửa năm trước, Kì Thiên Triệt vẫn quyết liệt ra tay thâu tóm tập đoàn Nguyễn Thị như cũ, theo thông tin của giới truyền thông, người đứng đầu tập đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Tử Hào, bởi vì công ty bị thu mua, trở nên gần như suy sụp, không bao lâu sau tin ly hôn với vợ là Lê Thanh Nhã đã truyền đi.

Trong sự vây quanh của vệ sĩ, Lê Thanh Nhã chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Gương mặt này……Rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào, lại có thể khiến Kì Thiên Triệt cố chấp như vậy?” Đánh giá Mạt Nhân từ trên xuống dưới, cuối cùng ả buông tay ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu cười lạnh.

“Tôi bắt đầu hoài nghi khả năng nhìn người của Kì Thiên Triệt, xem loại người như cô như báu vật, thật là ngu xuẩn!”

Hạ Mạt Nhân cũng không chịu yếu thế, quay lại cười khẩy, “Thì ra người bắt cóc tôi, hóa ra là một người phụ nữ vì đố kỵ mà sinh hận, Lê Thanh Nhã, hà cớ gì phải như vậy chứ? Bởi vì đã mất đi tình yêu, nên làm ra loại chuyện này, không cảm thấy là rất mất mặt sao? Nếu anh ấy yêu cô, tôi sẽ trực tiếp rời đi, nhưng đã hơn ba năm rồi, từ sau khi cô chia tay với anh ấy, anh ấy chưa bao giờ biểu lộ một chút dáng vẻ lưu luyến tình cũ.”

Nghe vậy, Lê Thanh Nhã lập tức phẫn nộ xiết chặt nắm tay, dùng giọng căm hận chất vấn, “Cô cảm thấy chính mình có tư cách nói những chuyện này sao? Trước đây nếu không phải cô đột nhiên can dự vào, tôi và Thiên Triệt sao lại chia tay?”

“Nếu không phải cô lên giường cùng người đàn ông khác sau lưng anh ấy, tôi làm sao có cơ hội quen biết với anh ấy?”

“Cô thì biết cái gì!” Lê Thanh Nhã bỗng chốc rống to lên, “Là vì anh ta không biết quý trọng, tôi vì anh ta mà không hề oán tiếc hối hận trả giá nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng nhận lại được gì? Anh ta thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng cho là lãng phí thời gian!”

Nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt Lê Thanh Nhã dường như có chút điên cuồng. “Cô bị bệnh, anh ta có thể đi học cạo gió vì cô, cô mang thai, anh ta đưa cô đi mua đồ dùng trẻ em, cô vui vẻ, anh ta sẽ cười theo cô, ngay cả khi biết chính mình đang gặp phải nguy hiểm, cũng muốn mang cô đi trước, để triệt để cắt đứt mối nguy hiểm cho cô.”

Nói tới đây, giọng nói của ả gầm lên vỡ vụn, “Còn tôi thì sao? Ai sẽ đền bù cho những mất mát của tôi đây?”

Ả vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng nhìn thấy ngày đó bên ngoài cửa hàng bán đồ dùng trẻ em, Kì Thiên Triệt tựa như một hoàng tử thâm tình, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, yêu thương cưng chìu, che chở người đàn bà này.

Ả vốn dĩ rất có thể kiềm nén, tình cảm giưã hắn đối với ả như chưa từng phát sinh, nên ả mới chịu không được phản bội hắn trước, cũng không có khả năng nói lời niú kéo, hơn nữa lúc chia tay, ả cũng hoàn toàn cho rằng không hề thu hoạch được gì sau khi trải qua nhiều năm trả giá, thật sự đã đủ rồi, có thể buông tay, không cần lại tiếp tục chờ mong người đàn ông này sẽ đáp lại ả như một người yêu đích thực.

Nhưng khi bước vào hôn nhân, mới phát hiện điều gì mới thực sự là tàn khốc, lại nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào tựa sát vào nhau của bọn họ, một sự oán hận không biết từ đâu liền bất tri bất giác quẩn quanh trong lòng ả, làm cho ả càng thêm oán hận sự bất công của vận mệnh.

Ả hận! Vì sao trong lòng Kì Thiên Triệt, lại là người đàn bà đó mà không phải ả, rõ ràng ả là người phải trả giá nhiều nhất cơ mà!

Ánh mắt trở trên hằn học, Lê Thanh Nhã dùng giọng run rẩy nói, “Gã Nguyễn Tử Hào kia thừa lúc tôi đang thất vọng trong tình yêu, dụ dỗ tôi lên giường, sau khi Kì Thiên Triệt biết được, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc ghen tuông cũng không có, nên tôi đã từ bỏ hy vọng, sau đó bước vào Nguyễn gia, nhưng cái gã ngu xuẩn kia chỉ biết chơi bời phóng đãn, sau khi hắn tự mình hủy hoại công ty của chính hắn, lại còn bức tôi đến cầu xin KìThiện Triệt rộng lượng buông tay.”

Nước mắt của ả nhịn không được mà rớt xuống, tựa như đang than khóc cho quá khứ bi thảm của chính mình, “Sau khi cưới, hắn chưa từng xem tôi là người phụ nữ của hắn để đối đãi, tức giận đánh chửi tôi, không có một chút tôn trọng, ngay cả khi tôi đã mang thai đứa bé được bảy tháng cũng bị hắn……..”Nghe đến đó, Hạ Mạt Nhân sững lại, nghĩ đến hoàn cảnh như vậy, cũng không khỏi vô cùng khổ sở.

“Cô mang thai, được xem như bảo bối mà che chở, lúc tôi mang thai, lại phải chịu đựng gã đàn ông kia chẳng phân biệt ngày đêm đòi hỏi, không giữ được đứa bé, hắn ngay cả một chút quan tâm đến tôi cũng không có…….”

“Vì sao lại không ly hôn với hắn sớm một chút?” Hạ Mạt Nhân không khỏi đau lòng hỏi.

“Ly hôn? Cô nghĩ rằng tôi rời khỏi hắn được sao?” Ả căm phẫn trừng mắt nhìn cô, “Tôi cũng muốn rời khỏi gã cầm thú kia, những lần tôi yêu cầu ly hôn trước đây đều chưa từng có kết quả, nhưng sau khi tôi sinh non, hắn lại đem tôi làm lễ vật tặng cho anh cả của Địa Long bang.”

Trái tim Hạ Mạt Nhân lại một lần nữa thắt lại. Người con gái trước mắt…….Rốt cuộc rơi vào sự đối đãi nghĩ đến mà kinh hãi như thế nào?

“Lão già sắp sáu mươi tuổi kia, toàn thân đều là mùi hôi thối, nhưng tôi lại phải tẩy sạch thân thể mình để hầu hạ hắn…..” Lúc này Lê Thanh Nhã đột nhiên cười đến tàn nhẫn, “Cũng tốt, tiền tài quyền thế của Địa Long bang to lớn kinh người, hơn nữa lão già kia cũng đã sắp vào quan tài, nếu không phải hắn hỗ trợ, tôi làm sao có thể ly hôn với Nguyễn Tử Hào nhanh như vậy, nếu không phải dưới sự hỗ trợ của hắn, tôi làm sao có thể từng bước một bức Kì Thiên Triệt tới tình trạng ngày hôm nay?”

Hạ Mạt Nhân khó nén nổi sự kinh ngạc. “Là cô viết thư đe dọa? Uy hiếp Thiên Triệt?”

Ả cười lạnh, đồng tử hơi co lại. “Tới lúc này rồi, tôi lại càng phải phá hủy những thứ bình thường mà tôi đều không thể có được, có thể có được Lê Thanh Nhã của ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào sự vô tình bạc nghĩa của Kì Thiên Triệt năm đó, nếu anh ta khiến cho tôi thống khổ, tôi sẽ khiến cho anh ta càng thống khổ hơn!”

Đây là cái đạo lý gì chứ? Bởi vì bản thân mình không được may mắn, liền đổ toàn bộ lỗi lầm không hề liên quan lên người bạn trai cũ? Hạ Mạt Nhân chỉ cảm thấy vớ vẩn.

“Thứ Kì Thiên Triệt coi trọng nhất không phải là sự nghiệp của anh ta sao? Vì vậy tôi phải hủy nó đi, khiến cho hắn trở thành hai bàn tay trắng, tôi còn muốn nhìn thấy hắn phá sản, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán……” Nói dứt lời sau cuối, Lê Thanh Nhã đột nhiên giống như phát điên phá lên cười, “Kì Thiên Triệt, tôi đã rất muốn mau chóng nhìn thấy kết cuộc thê thảm của anh rồi, ha ha ha!”

“Cô điên rồi!” Hạ Mạt Nhân nhìn thấy bộ dạng phát cuồng của ả, có chút sợ hãi, nhưng vẫn thẳng thừng nói, “Chẳng lẽ cô không nghĩ tới làm như vậy là phạm pháp sao?”

“Pháp luật? Pháp luật là cái quái quỷ gì! Tôi nói cho cô biết, Địa Long bang chính là pháp luật! Địa Long bang nói ai có thể sống, người đó liền sống, Địa Long bang bảo ai phải chết, như vậy người đó nhất định sẽ phải chết!”

Lúc Lê Thanh Nhã đang gần như sắp phát điên, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào, nói bên tai ả mấy câu.

Ả nhất thời cười đắc ý, “Không ngờ lại đến nhanh như vậy, thật đúng là một gã nóng vội mà, mang hắn vào đây.”

Không bao lâu, Hạ Mạt Nhân liền nhìn thấy người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong bị người khác áp chế đưa vào, dựa vào quần áo có phần dơ bẩn của anh, xem ra Kì Thiên Triệt rõ ràng đã đấu một trận với bọn họ.

“Đã lâu không gặp rồi, Thiên Triệt.” Lê Thanh Nhã cất tiếng chào hỏi.

Kì Thiên Triệt bị hai người bẻ ngoặt hai tay, sau khi dùng ánh mắt xác định Hạ Mạt Nhân hiện tại vẫn bình yên vô sự, không quỵ lụy cũng không kiêu ngạo quay lại gan lì cười lạnh với ả một cái.

“Trò chơi này chơi vui lắm, cô đúng là một đối thủ không tồi.”

Không hề thấy anh cầu xin tha thứ, khiến cho Lê Thanh Nhã phút chốc nheo mắt lại, hằn học hừ lạnh. “Hừ! Đến lúc này rồi, giả vờ bình tĩnh cũng không cứu vãn được gì đâu.”

“Vậy hãy chờ xem người thắng cuộc trong trò chơi này rốt cuộc là ai đi.” Kì Thiên Triệt vẻ mặt cao ngạo, rõ ràng không đem ả để vào trong mắt.

“Đừng quên, gần đây cổ phần của tập đoàn Lăng Thiên đã bị Địa Long bang thu mua khá nhiều, Kì Thiên Triệt, anh cho rằng dựa vào bốn mươi hai phần trăm cổ phần trong tay anh là có thể không sợ hãi? Tôi không ngại cảnh cáo anh một tiếng, nếu anh không ngoan ngoãn giao ra bốn mươi hai phần trăm trong tay, người phụ nữ và con trai của anh chỉ sợ không lâu nữa sẽ được chôn dưới mộ.”

Nghe vậy, ánh mắt Kì Thiên Triệt đột nhiên thoáng dao động một chút.

“Sợ rồi sao?” Ả cười như điên sảng khoái.

“Đúng là rất sợ.” Kì Thiên Triệt gật đầu, nhưng câu tiếp theo lại là ——“Tôi sợ có một ngày, cô sẽ thảm thiết quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi tha thứ cho sự ngu dốt hôm nay ——”

Lê Thanh Nhã từng làm việc ở Lăng Thiên ba năm, đối với hoạt động của Lăng Thiên đã nắm gọn trong lòng bàn tay, hơn nữa ả ở trong bóng tối, anh lại đứng ngoài sáng, cho nên thực sự khiến anh mất khá nhiều công phu mới điều tra ra ả là chủ mưu.

Chẳng qua nếu ả nghĩ sau khi anh điều tra ra, vẫn có thể ngoan ngoãn mặc cho người ta đánh, quả thật quá nực cười.

Không nghĩ tới Mạt Nhân sẽ bị bắt ở Canada, càng không ngờ Lê Thanh Nhã sẽ điều động máy bay cá nhân mang cô áp tải về Đài Bắc, lần này anh đơn thương độc mã đến đàm phán, sớm đã nhận thức sẽ bị bắt, chính là khi anh phát hiện Mạt Nhân vẫn bị cuốn vào trong vụ thị phi này, liền đau lòng không thôi.

Bốp! Giây tiếp theo, một cái tát thật mạnh giáng xuống trên gương mặt tuấn tú của anh.

Lê Thanh Nhã hiểm ác trừng mắt nhìn anh, “Đừng giả vờ nữa, sợ chính là sợ, thay vì đứng ở đây nói mạnh miệng, không bằng ngẫ lại sau này nên làm sao bây giờ.” Nhìn anh, trong ánh mắt của ả có chút vẻ phức tạp.

“Tất cả những gì tôi gặp phải, hôm nay, đều sẽ đòi lại từng chút từng chút một từ anh, anh hãy cứ đợi nhận lãnh sự trả thù của tôi đi.”

Nói dứt lời, ả sai người đem hai người trói lại cách xa nhau, một người ở trên ghế, một người cột vào cái bàn bên cạnh, cách nhau khoảng bảy tám mét.

Sau khi nhận điện thoại, Lê Thanh Nhã miễn cưỡng rời đi, cũng ra lệnh canh giữ bên ngoài.

Lúc không gian bên trong chỉ còn lại hai người, Hạ Mạt Nhân nhịn không được thở dài. “Thiên Triệt, em vẫn luôn là gánh nặng của anh sao?” Cuối cùng cũng có cơ hội để nói, cô không đầu không đuôi liền thốt ra một câu.

“Nói gì vậy?” Hai tay hai chân đều bị trói, anh chỉ có thể nhìn người con gái trên ghế, ảo tưởng muốn ôm cô vào lòng một cách mãn nguyện.

Cô yếu ớt nói, “Em biết anh đưa em đến Canada là vì sợ em gặp nguy hiểm, nhưng một lần như vậy, hai lần cũng vẫn như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh, em thật sự không đủ sức cùng anh gánh vác hết mọi việc sao?”

“Mạt Nhân…….” Anh cựa quậy vài cái, phát hiện sợi dây buộc trên người rất chặt, chỉ có thể oán hận cất tiếng nguyền rủa, mới ôn tồn giải thích, “Anh chỉ là không muốn em lâm vào cảnh nguy hiểm, không phải giống như em nghĩ, lần này ——”

“Lần này em bị bắt làm con tin, cũng là hậu quả của việc em tùy tiện làm xằng thôi.” Cô cúi đầu, rất tự trách mình, “Em không biết bản thân mình làm sao nữa, lúc nhìn thấy những lời đe dọa đó, em thật sự rất lo lắng cho anh, em không muốn giống như lần trước, bị đứng trong bóng tối, không hy vọng bản thân mình chỉ có thể chờ đợi kết quả, em chỉ muốn theo bên cạnh anh, không ngờ…..”

Nói xong lời cuối cùng, cô cắn môi dưới, nước mắt ồ ạt tuôn ra, “Thiên Triệt, vì sao anh luôn ngốc như vậy, chẳng lẽ một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?”

Kì Thiên Triệ đầu tiên là trầm mặc, tiếp theo mới thở dài một tiếng.

“Có lẽ……Đây là số mệnh của cuộc đời anh đó. Cho tới nay, anh đều muốn bản thân mình trở thành một người mạnh mẽ, loại lòng tin này, từ lúc anh mới hơn mười tuổi đã khắc sâu trong lòng anh, bởi vì ba của anh đã qua đời lúc anh mười hai tuổi, thời điểm đó, tất cả thân thích đều giống những kẻ tham lam chạy tới định phân chia tài sản, anh và mẹ chỉ có thể tránh ở một bên, nhìn sắc mặt ghê tởm của bọn họ…….”

Trong không gian lại truyền đến tiếng thở dài, một Kì Thiên Triệt như vậy, khiến Hạ Mạt Nhân cảm thấy xa lạ.

Anh rất ít nhắc tới chuyện của mình, cô cũng không hỏi nhiều, quen biết anh lâu như vậy, chỉ biết ba mẹ anh đều đã qua đời, những người thân thích cũng rất ít lui tới, không nghĩ tới thì ra là có nguyên nhân.

“Ở thời điểm đó, anh căn bản không có năng lực bảo vệ mẹ, cũng không có khả năng bảo vệ tài sản ba để lại, sau đó gia nghiệp của Kì gia bị chú của anh chiếm đoạt, anh và mẹ bị cả nhà bọn họ đuổi tới một căn nhà chỉ có vài mét vuông, từ đó về sau mẹ cả ngày đều nước mắt đầm đià.”

“Trên thế giới sao lại có những người thân thích ghê tởm như vậy?” Hạ Mạt Nhân bất bình nói.

Anh không trả lời, tiếp tục nói, “Có lẽ chính là từ lúc đó, anh đã hiểu quyền thế và tiền tài thật sự quan trọng, mỗi ngày anh đều suy nghĩ làm cách nào đoạt lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về anh, quy mô của tập đoàn Lăng Thiên vốn dĩ cũng không lớn, chỉ là một xí nghiệp loại trung, anh biết chỉ có đánh bại chú, cuộc sống của anh và mẹ mới có thể tốt đẹp hơn, chính vì vậy…….”

Hồi tưởng lại toàn bộ quá khứ, đó thật sự là những ký ức gian khổ. “Mọi thú vui, kết giao ở những đứa bé mười bảy, mười tám tuổi với anh mà nói đều là một giấc mơ, anh vừa phải lên kế hoạch đánh bại chú, cùng lúc phải chăm sóc mẹ, bà dường như đã bị kích động, luôn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, sau đó thì không ngừng khóc nức nở.”

“Sau khi anh rốt cuộc dùng năng lực của chính mình đoạt lại Lăng Thiên. Liền tận dụng hết mọi thủ đoạn làm cho chính mình càng trở nên lớn mạnh, nên mới luôn không ngừng thu mua các công ty khác để củng cố sự lớn mạnh của mình, mẹ của anh cũng qua đời tại thời điểm đó.”

Cô lẳng lặng lắng nghe, trong lòng tràn ngập sự thương xót.

“Bà là một người phụ nữ yếu đuối, cái gì cũng sợ, chỉ cần anh có gì sơ xuất, bà sẽ khóc, cho nên từ lúc còn rất nhỏ anh đã học cách che giấu tâm tình của mình, một mình gánh vác hết thảy mọi thống khổ, không để người khác lo lắng ình, anh sợ chính mình một khi lộ ra nét mặt yếu đuối, mẹ sẽ chịu không nổi, khi anh biết mình rất có thể mắc phải bệnh ung thư, cũng không dám nói cho em biết, chỉ sợ em giống mẹ anh.”

Anh cười khổ, mang theo vẻ tự giễu. “Anh biết mình có đôi khi ích kỷ, rất bá đạo, nhưng Mạt Nhân, anh rất sợ…….Sợ em giống như mẹ anh vậy, trên gương mặt lúc nào cũng mang vẻ ảm đạm, anh không muốn trở thành gánh nặng hay liên lụy đến bất kì ai, chính vì vậy mà luôn phải biểu hiện mặt tốt nhất của của mình ra ngoài, anh………

Anh chỉ muốn để những người mình quan tâm được sống tốt, được sống vui vẻ.”

“Chính là bởi như vậy, anh liền ép buộc chính mình trở thành thần thánh sao?” Rất lâu chưa lên tiếng, Hạ Mạt Nhân rốt cuộc cũng cất tiếng, trong giọng nói còn lộ ra sự nghẹn ngào và run rẩy.

“Anh chỉ muốn em được vui vẻ…..”

“Em chỉ muốn anh tin tưởng em.”

“Mạt Nhân…….”

Rầm! Hạ Mạt Nhân bị trói trên ghế đột nhiên ngã xuống, phát ra một tiếng vang không nhỏ, cũng may không thu hút sự chú ý của người canh cửa.

Kì Thiên Triệt khẩn trương thấp giọng hỏi, “Mạt Nhân, em có sao không?”

Lúc này, mặt trời sớm đã lặn xuống hướng tây, trong bóng tối, anh bị cản trở, nhìn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng không thôi.

Hạ Mạt Nhân cũng không trả lời, bên trong chỉ truyền đến một loạt những tiếng quần áo cọ sát với mặt đất sột soạt, cuối cùng, cô lê ghế dựa chậm chạp đi đến bên chân anh, nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi anh, hai người rốt cuộc cũng được gần nhau.

“Đồng ý với em, đây là lần cuối cùng anh gạt em.”

Rất lâu sau, mới truyền đến tiếng Kì Thiên Triệt kiềm nén đáp trả. “Ừ.”

Sau khi hai người rất vất vả mới đến gần được một chút, cửa sắt lại đột nhiên bị mở ra.

“Wow, thật đúng là thắm thiết nha.”

Hai người bị kinh hãi đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, nhưng bộ dạng tựa vào nhau của họ lại đã sớm lọt vào mắt Lê Thanh Nhã, ả nhất thời càng thêm căm hận.

“Đây là cái gì?” Nhìn thấy văn kiện ả đưa tới trước mặt mình, Kì Thiên Triệt hỏi khinh bỉ.

“Đương nhiên là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần công ty của tổng tài tập đoàn Lăng Thiên.” Ả cười mỉa mai, bàn tay cầm văn kiện lộ vẻ bất ổn. “Anh không nghĩ đến chuyện tôi sẽ mang nhốt các người ở đây sao? Tôi đã cảnh cáo anh, muốn để người nhà của anh bình yên vô sự, thì hãy ngoan ngõan làm theo sự phân phó của tôi, anh cố tình không nghe, giờ thì hãy nếm trái đắng đi.”

“Thiên Triệt anh ấy sẽ không ký đâu.” Hạ Mạt Nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn ả, “Dùng loại thủ đoạn hạ lưu này chiếm đoạt cổ phần công ty của người khác, cô cảm thấy thú vị sao?”

“Hạ lưu?” Lê Thanh Nhã cười nhạt, “Tôi mà lại hạ lưu, còn Kì Thiên Triệt hung ác vô tình thì được xem là gì?”

“Tranh đấu trên thương trường chính là như vậy, không phải cô thắng thì là tôi thắng, anh ấy chẳng qua là tuân theo quy tắc trò chơi mà thôi, có gì không đúng?”

“Sách! Quy tắc trò chơi? Ở chỗ này, tôi chính là quy tắc trò chơi!”

“Có đúng vậy không?” Hạ Mạt Nhân nhịn không được mở miệng châm chọc,“Dựa vào thế lực của người khác, cáo mượn oai hùm thì xem là bản lĩnh cái quái gì, cô……”

Bốp! Một cái tát giáng xuống, Lê Thanh Nhã bị kích đến hai mắt bốc hỏa, “Đồ đê tiện, cô nghĩ rằng tôi không dám giết cô sao?”

“Dừng tay lại cho tôi!” Kì Thiên Triệt gầm nhẹ, dùng thân thể bảo vệ Hạ Mạt Nhân đã trúng một cái tát. “Tôi không cho phép cô làm tổn thương cô ấy!”

“Hừ! Đau lòng rồi sao?” Ả giơ giơ lên văn kiện trong tay, nở nụ cười máu lạnh. “Nếu không muốn để người phụ nữ của anh chịu thêm càng nhiều đau đớn trên da thịt, thì ngoan ngoãn ký tên vào thỏa thuận chuyển nhượng, bằng không…..” Ả nhìn mấy vệ sĩ phía sau, cười đến dâm tà.

“Cô dám?” Ánh mắt anh giận dữ.

“Anh có thể thử xem.”

Giằng co đến cuối cùng, Kì Thiên Triệt nghiến răng nghiến lợi lắc đầu sang một bên, “Buông tay tôi ra, tôi ký!”

“Thiên Triệt, đừng…….”

“Mạt Nhân, tiền mất đi có thể kiếm lại được, nhưng mất đi em, anh không có cách nào chịu đựng được.”

Nghe đến đó, cơn thịnh nộ và nỗi oán hận của Lê Thanh Nhã hoàn toàn bùng nổ.

“Kì Thiên Triệt!” Ả mất đi lý trí rống to, “Anh thật sự lại có thể, thật sự sẽ vì con đàn bà này mà vứt bỏ hết tất cả mọi thứ của mình? Khốn khiếp! Vì sao phải đáp ứng? Vì sao không cự tuyệt? Anh không phải luôn xem sự nghiệp là mục đích sống sao? Vì con tiện nhân này có thể khiến anh trả giá bằng mọi thứ? Vì sao?” Tiếng gầm rít lên cùng với tiếng nức nở, ả như phát điên vừa la lối vừa kêu gào.

Đúng lúc này, một chuỗi những âm thanh lẽ ra không nên xuất hiện ở đây đột nhiên lấn áp tiếng gào thét của ả.

“Bà điên kia, còn không mau một chút thả Mạt Mạt nhà tôi ra!”