Chích Thủ Già Thiên

Chương 100: Ngươi là ai?




Vấn đề của Tần Phi làm Lôi Lôi buồn cười rũ rượi. Nàng cười run rẩy hết cả người đến mức nước mắt cũng đã sắp rơi xuống, sau nửa ngày mới nhẹ nói: "Bàng Chân, Dịch lão đầu sẽ tùy tiện thu đồ đệ à? Lão sư phụ hèn mọn của chúng đương nhiên không phải."

"Nói thẳng ra thì con mắt của tử lão đầu cao vô cùng, đồ đệ của lão chẳng những phải có thiên phú hơn người mà còn phải có lai lịch lớn. Vì sao lại thu ngươi và Thành Tín. . . Đương nhiên là có quan hệ với vị dưỡng mẫu của ngươi. Nhưng ta cũng chỉ biết là vị dưỡng mẫu của ngươi là một người không đơn giản. Năm đó, những ai có quan hệ cùng bà ta đều là những người vừa có quyền thế lớn lại vừa có bản lĩnh cao. Cho nên ta cảm thấy nếu bà ta mở miệng đề nghị thì tử lão đầu không muốn cũng vẫn thu hai người các ngươi làm đệ tử."

"Chỉ có điều chắc lão cũng không ngờ cái tên tiểu tử thối nhà ngươi thiên phú lại cao đến như vậy, có khi so với Bàng Chân năm xưa còn lợi hại hơn vài phần. . ." Lôi Lôi trợn trừng hai mắt rồi cười dịu dàng nói: "Đôi khi sư tỷ ngẫm lại thấy có một vị sư đệ có bản lĩnh như thế cũng rất tự hào."

Tần Phi mặc kệ nàng, đưa gối ra sau lưng từ từ ngoi đầu lên rồi thản nhiên nói: "Ngươi đã nói sư phụ không tùy tiện, xem ra lai lịch của ngươi cũng không nhỏ đâu. Thỉnh giáo tiểu sư tỷ, lai lịch của ngươi như thế nào?"

Lôi Lôi dí dỏm nhăn mũi: "Ngươi hỏi ta a? Ta mạn phép không nói cho ngươi. Tương lai ngươi tự nhiên sẽ biết."

"Ngươi không nói thì ta cứ đoán." Tần Phi xoa xoa huyệt thái dương nói thì thào: "Ngày nay thiên hạ chia hai, Sở Ngô thế vững. Ổi Tỏa Dục Vi tại Sở Quốc thu ta và Thành Tín, ngươi còn nói ngươi nhập môn sớm hơn chúng ta. Giả thiết ngươi không nói dối thì khi đó sư phụ trốn tránh ở đâu?"

"Ở Sở Quốc lão có rất nhiều cừu nhân nên rất có thể đã đến Ngô Quốc. Giang Nam sơn minh thủy tú, nhân vật phong lưu, thỉnh thoảng có một hai thiên tài tuấn kiệt cũng không phải là việc lạ. Tuy là chạy nạn đến Ngô Quốc nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện thu đồ đệ. Ta nghĩ nguồn gốc cha mẹ của ngươi cũng không đơn giản. Nhưng ngươi không thể là con cháu hoàng tộc. Tổ tiên Ngô Quốc cũng là một trong mười hai long kỵ bên cạnh Thần Vũ Đế Đại Ngụy, gia truyền công pháp có chỗ độc đáo chắc hẳn không cam lòng để con cháu hoàng tộc đi theo một vị Đại Tông Sư đến từ Ngụy Quốc để tu hành."

"Cứ nhìn Bàng Chân dù uy phong như thế mà con cháu hoàng tộc Sở Quốc còn không có một người nào theo chân hắn tu hành. Như thế đủ biết đời sau của mười hai Long Kỵ tự phụ đến cỡ nào."

Tần Phi chằm chằm vào Lôi Lôi, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt: "Gia tộc tiểu sư tỷ tám phần là đại nhân vật Ngô Quốc, ngoài hoàng tộc chính là vài đại gia tộc và một vài vị quan lớn. Sư phụ quen biết người của Trấn Phủ Ty, gia tộc của ngươi có lẽ có quan hệ mật thiết với Trấn Phủ Ty. Nếu là ta đoán không phải quá sai, sư phó không có khả năng làm cho vài đại gia tộc người gia nhập bảo vệ Vũ Dương Công chúa đội ngũ, cho nên, ngươi khả năng không lớn đến từ mấy cái gia tộc. . ."

"Hay lắm, ngươi đừng đoán." Lôi Lôi cố gắng lắm mới bỏ được vẻ cợt nhả, nghiêm trang cắt đứt câu chuyện của Tần Phi. Nàng càng nghe càng kinh hãi, Tần Phi đoán mặc dù không chuẩn xác nhưng cũng không sai lệch nhiều. Tiểu tử này tuổi không lớn lắm mà tâm tư lão luyện, mình lộ ra một chút dấu hiệu đã bị hắn bắt lấy làm văn cơ hồ cũng sắp mò ra thân phận chân thật của nàng.

"Không đoán thì không đoán." Tần Phi lẩm bẩm nói: "Chúng ta tạm thời lại thay đổi lộ tuyến, từ đây tới Đông Đô còn năm trăm dặm. Đoạn đường này là cơ hội cuối cùng của đối phương nên sự hung hiểm còn lớn hơn. Sư phụ sẽ không thể không cho ngươi một vài chiêu bảo mệnh chứ, chia ra cho mọi người đi. . ."

Lôi Lôi cười lạnh nói: "Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn liều mạng chiếm tiện nghi để không thiệt thòi a! Lão đầu nhi đúng là có cho sư tỷ ta một ít đồ chơi bảo vệ tính mạng nhưng không có phần của ngươi."

Dứt lời, Lôi Lôi đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng lại không thèm khép cửa. Gió đêm rét lạnh gió cuốn vài bông tuyết bay vào trong phòng, Tần Phi cười khổ gắng gượng đứng dậy đóng của lại tự hứa đời này không thể đắc tội với nữ nhân.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Tần Phi rời khỏi Hưng Long trấn. Vị tài chủ bị doạ cho sợ bể mật khi thấy mọi người rời đi bèn hai tay dâng lên một mâm lớn vàng bạc nói là dân chúng đóng góp dâng tặng. Chuyến đi này ai nấy đều mang sẵn nhiều tiền bạc nên ai cũng không thuận mắt chút vàng bạc này nên đều cự tuyệt tài chủ lập tức ra đi.

Tần Phi bị thương không chịu được xóc nảy, bão tuyết ngoài trời rất to nên làm chuyến đi càng chậm. Tiết trời rét lạnh, con ngựa di chuyển cũng rất khó khắn, chân của nó phải được bao bọc bằng vải lại mới đi được một lúc, tuyết đọng vào chân làm cho vải dính vào chân ngựa vào đùi ngựa làm nó càng thêm khó chịu.

Một con ngựa đột nhiên dẫm phải vũng bùn đứng không vững, suýt nữa thì hất ngã Chu Lễ Uyên.

Công chúa Vũ Dương cả ngày không nói một lời rốt cuộc không kìm nén được, nhảy xuống lưng ngựa, thân ảnh thanh tú động lòng người đứng ở giữa trời tuyết ngón tay ngọc nhỏ dài vung lên chỉ thẳng vào Quý Phong.

"Bản Công chúa đến Sở Quốc là để lập gia đình chứ không phải để làm tặc. Tại Ngô Quốc trên đường nhất định phải có đại đội nhân mã hộ tống ngàn dặm thì cái đám tặc tử gây rối kia mới không dám có cử động gì. Đến Sở Quốc liên tiếp giết chóc thì cũng đành, ta nhẫn. Nhưng bây giờ làm cho bản Công chúa giống như chạy nạn, rốt cuộc hiện tại ai là chủ Sở Quốc? Là những người muốn giết ta sao?" Vũ Dương Công chúa nổi giận đùng đùng trách mắng: "Dù gì ngươi cũng là một Đề đốc Đồng tri, hay gọi đại quân tới hộ tống đi. Bản Công chúa không muốn cưỡi con ngựa què này lầm lũi dưới trời tuyết."

Quý Phong xấu hổ vuốt vuốt cái mũi: "Con ngựa này có què đâu, chúng ta đi như vậy cũng là vì sự an toàn của Điện hạ."

Vũ Dương Công chúa không để ý tới lời lão, cổ tay nhẹ nhàng chỉ hướng Chu Lễ Uyên: "Trông ngươi thành thật nhất đám, ngươi nói đi tại sao khi Ngô Sở thông lại nhiều người tới giết tanhư vậy? Chẳng lẽ bản Công chúa dễ giết đến thế? Tại sao không có ai đi giết Thái Tử? Giết hắn chả phải cũng giống như giết ta sao. . ."

Chu Lễ Uyên không giỏi biện luận, huống hồ hiện giờ công chua Vũ Dương đang nổi trận lôi đình, dù có giải thích nữ nhân này chắc cũng không hiểu nhưng y vẫn cố gắng giải thích: "Công chúa Điện hạ đương nhiên không dễ giết. Chỉ có điều, Thái Tử Điện hạ lại càng không dễ giết. . . Lại nói, tình huống trên đường rất khác tại trong thâm cung, theo lý mà nói thì cơ hội đắc thủ trên đường lớn hơn rất nhiều. . ."

Chu Lễ Uyên không nói còn đỡ chứ vừa mới mở miệng ra nói thế lại càng làm cho Vũ Dương Công chúa tức giận hơn, tay nàng run rẩy chỉ mặt Chu Lễ Uyên rồi chuyển sang mặt Tần Phi, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp vừa mở miệng đã chửi ầm lên.

"Công chúa Điện hạ tiết kiệm sức lực đi!" Tần Phi nhún vai: "Ta biết nàng trên đường vẫn cố nén giận. Tâm tình của nàng ta rất thông cảm, nhưng ngươi cứ ngẫm lại mà xem, mùa đông khắc nghiệt tất cả mọi người đều bị xóc trên đường. Còn phải lo lắng chờ đợi không biết khi nào thích khách xông tới. Mấy lần trước đã chết không ít người. Con ngươi ai cũng do cha sinh mẹ dưỡng, nếu đi cả đoàn cả đội lại càng nguy hiểm, dọc đường sẽ gặp biết bao nhiêu lần tập kích nữa đây."

"Xin bớt giận. . ." Tần Phi chỉ chỉ miệng vết thương: "Nghỉ một lát rồi tiếp tục đi, đến châu phủ chúng ta nghĩ biện pháp khác để đến Đông Đô, cố gắng không để Công chúa Điện hạ chịu khổ."

Vũ Dương Công chúa lạnh lùng trừng mắt Tần Phi, nghiêm nghị trách mắng: "Ngươi thân phận gì? Ngươi dựa vào cái gì như vậy cùng bản Công chúa nói chuyện? Bản Công chúa là kim chi ngọc diệp, là hậu duệ đế vương. Những người kia đến bảo vệ bản Công chúa là vinh hạnh của bọn chúng, có bao nhiêu người muốn chết vì bản Công chúa. Tóm lấy cơ hội này, triều đình sẽ không bạc đãi bọn chúng, ra sức tất có phong thưởng. Cái chết của bọn họ có ý nghĩa, chết như thế mới đáng. Ngươi chỉ là viên quan nhỏ của Sát Sự Thính, nói dễ nghe là quan, nói khó nghe chính là một con chó triều đình. Hoàng tộc chúng ta mới là chủ của các ngươi. . . Chỉ là cẩu nô tài vậy mà dám nói với ta như vậy. . ."

Tần Phi nghiêm trang nghe nàng nói xong bèn hỏi ngược lại: "Xong chưa?"

"Đồ đê tiện, còn muốn bị chửi nữa à?"

Tần Phi chậm rãi lắc đầu chỉ tay về hướng đông: "Đi tiếp năm trăm dặm là đến được Đông Đô. Ta không thể hầu hạ ngài tốt! Thôi thì hẹn gặp lại a!"

Tần Phi dắt con ngựa nhẹ nhàng nhảy lên, lúc nhảy không cẩn thận động đến miệng vết thương nên lập tức đau quá nhe răng trợn mắt. Hắn giậtdây cương chậm rãi đi về phía trước.

"Ngươi. . ." Vũ Dương giận tím mặt quay đầu lại hỏi Quý Phong: "Đây chính là quy củ Sát Sự Thính các ngươi phải không?"

Quý Phong cẩn trọng suy nghĩ: "Nhiệm vụ Sát Sự Thính giao xuống là hộ tống Công chúa đến Đông Đô, trong đó không nói nhất định phải bình yên vô sự, cũng không nói nhất định phải sống. Dù sao bên cạnh ngươi còn có người hầu hạ, lão phu sẽ không làm chướng mắt trước mặt Công chúa nữa!"

Lão nhân gia thản nhiên dắt con ngựa qua, hướng về phía lưng Tần Phi hô: "Chờ ta một chút!"

Chu Lễ Uyên thấy hai người đều đã đi đành chắp tay hướng về phía Vũ Dương Công chúa xin lỗi: "Công chúa Điện hạ, cẩn thận một chút, từ đây đến Đông Đô cũng không bao xa, chỉ cần cẩn thận thêm chút nữa thì chắc chắn hai người các ngươi sẽ đến Đông Đô an toàn."

Đợi đến đoàn người đi xa, Lôi Lôi thở dài nói với công chúa Vũ Dương: "Sao phải tự làm khổ mình thế? Bực mình quát mắng có thể làm lòng mình thư thái nhưng người ta chưa chắc đã sợ uy thế của nàng. Huống hồ, nàng còn chưa gả cho Thái Tử, người Sở Quốc chả lẽ phải để tâm đến công chúa Ngô Quốc sao?"

Vũ Dương không phục kêu lên: "Chờ bản Công chúa đến Đông Đô, nhất định phải làm đầu bọn hắn rơi xuống đất không những thế còn phải liên luỵ cửu tộc."

"Tuyệt đối không có khả năng!" Lôi Lôi cười lạnh nói: "Nếu là nàng không thể đến Đông Đô thì bọn họ chỉ có tội không làm tròn nhiệm vụ nhưng Dịch lão đầu luôn bao che khuyết điểm thuộc hạ chắc chắn sẽ bảo vệ bọn họ. Nếu là nàng đến Đông Đô, người đã đến thì bọn họ chắc chỉ mang tiếng là có thiếu sót thôi, ngươi cảm thấy Sở Đế ngốc? Thái Tử ngốc? Chẳng lẽ chỉ vì nữ nhân mà xuống tay với phụ tá đắc lực của mình sao?"

"Vậy . . ." Vũ Dương Công chúa chần chờ nói: "Bây giờ phải làm sao?"

"Điện hạ, ngươi cứ lẽo đẽo theo sau bọn họ thôi, ít nhất gặp phải chuyện gì bọn họ còn có thể bảo vệ ngươi. Cứ hờn dỗi thì chỉ hại chính mình mà thôi." Lôi Lôi nói khẽ: "Còn không đi? Thanh nhi, dắt ngựa ra đi!"

Nàng gọi Ngạn Thanh, Vị Ngạn Thanh cô nương chỉ một mực trầm mặc không nói lại cung kính hướng về phía Lôi Lôi: "Tuân mệnh, Thiên hộ đại nhân!"

Lôi Lôi giơ ngón tay ngọc đặt lên môi nói khẽ: "Chỉ một lần này, lần sau đừng gọi thế nữa. Nhớ kỹ, ngươi mới là Ngạn Thanh là Thiên hộ Trấn Phủ Ty, ta chỉ là Lôi Lôi một bé gái mồ côi!"