Chích Thủ Già Thiên

Chương 143: Phá gia chi tử cũng là nhân tài




Đội ngũ hành quân bắt đầu trở nên cồng kềnh và dài dằng dặc, Lục Phong chỉ huy một ngàn tinh binh bộ hạ của mình cẩn thận hộ tống nhóm người Tần Phi đến Yến đô.

Đám Thiếu gia binh vô cùng nở này nở mặt, quan binh Bắc Cương hung hãn tàn bạo giờ lại hiền như cừu, thành thành thật thật đi theo ngay phía sau đội ngũ. Cho dù Thiếu gia binh có châm chọc khiêu khích, quan binh Bắc Cương cũng coi như bọn họ đang ca hát. Đối với Bắc Cương quân, trước mắt họ chính là người của mình, cứ nhìn bộ dáng Lục Phong thì biết, hắn cung kính với Lí Hổ Nô như cha mình, đám quan binh bộ hạ nào ai dám gây chuyện?

Hơn nữa năm đó Lí Hổ Nô uy chấn Bắc Cương, tuy quan binh ở đây phần lớn là những kẻ nhập ngũ gần đây nhưng cũng là người bản xứ Bắc Cương, luôn luôn được nhắc đến cái tên Lí Hổ Nô. Nào là trăm kỵ binh ban đêm tập kích trướng của Khả Hãn vương, nào là phi thân qua vách núi bất ngờ tập kích, đánh thẳng vào trung quân... Những chiến tích này đều là đề tài mà năm đó người dân Bắc Cương say sưa bàn tán.

Tuy Lí Hổ Nô cũng là người đáng sợ, nhưng so ra thì vẫn kém hơn kẻ khủng bố Tần Phi. Chỉ với hai sự kiện đánh thế tử, giết Cơ Hưng cũng đủ để quan binh Bắc Cương ngầm đặt biệt danh "Sát thần" cho Tần Phi. Lí Hổ Nô tuy lợi hại nhưng hắn dám đánh với Sở Dương không? Năm đó hắn cũng chỉ đánh chủ soái mà đã bị trừng trị chết đi sống lại. Trong khi đó Tần Phi dám chém đầu Cơ Hưng mà trái lại, đường làm quan càng rộng mở.

Với tâm trạng như vậy, nếu nói quan binh Bắc Cương xem Lí Hổ Nô là cha mình, thì ánh mắt họ nhìn Tần Phi chính là nhìn ông nội mình.

Bao vất vả mới đến được Yến đô, Lục Phong lưu luyện không muốn nói lời từ biệt với Lí Hổ Nô, hẹn nhau nhất định phải mời lão một bữa cơm, lúc này mới nước mắt tuôn trào mà từ biệt nhau.

Đối với việc Lang Nha quân của Sát Sự thính đến đây, quan phương Bắc Cương vô cùng khinh thường, chỉ cho một tên quan nhỏ cửu phẩm ra cửa thành tiếp đón. Đúng vậy, Tần Phi không nhìn lầm, đó là chức quan văn thấp nhất Trấn thủ ti ở Yến đô, gần như chỉ là một kẻ chạy việc vặt.

Tên quan nhân run rẩy mặc quan phục chỉnh tề, lúc đi ra còn cố ý để lão bà lấy bàn là gỗ ủi ủi vài lần, thế này thoạt nhìn mới không thất lễ. Hắn biết người mà mình phải tiếp đón là ai, cũng biết phụ tử Yến vương cố tình sai mình đến đây là có ác tâm với Tần Phi. Có điều hai bên đều là đại gia, hắn chẳng thể đắc tội với ai, chỉ cầu Tần Phi không quá tức giận mà tìm hắn gây rắc rối là được rồi.

Sâu bên trong cổng tò vò, tên quan nhỏ kia đứng cúi đầu cung kính, trầm giọng nói: "Ty chức là Chấp bút của Trấn Phủ ti - Niên Bính. Phụng mệnh Yến vương đến tiếp đón Tần trấn đốc."

Chấp bút? Tần Phi còn chưa kịp phản ứng gì thì đám Thiếu gia binh đã không hài lòng, Hà Không thúc ngựa tiến về phía trước, đầu tiên là cười gượng hắc hắc hai tiếng, sau đó lập tức cao giọng trách mắng: "Chấp bút? Ngươi có biết chỉ cần người hầu trong nhà ta tùy tiện đi ra ngoài, đám Chấp bút của cả Đông Ngô này vừa thấy sẽ lập tức cúi đầu khom lưng hay không? Ngươi đến tiếp đón ta ư? À, không, ngươi đến tiếp đón Tần trấn đốc, ngươi đang muốn đấm vào mặt Tần trấn đốc của chúng ta hay sao? Cút về đi, chưa đến lượt ngươi đi tiếp đón đâu!"

Niên Bính xấu hổ đứng đực ra ở cổng tò vò, chẳng biết tiến lùi thế nào, đành phải đưa mắt về phía Tần Phi xin hắn đừng để bụng, vừa thanh minh rằng đám Yến vương đang bận rộn việc công vân vân.

Tần Phi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Thật ra, Niên Chấp bút, ngươi cũng biết đấy, cho dù tất cả mọi người trong phủ Yến vương hoặc Trấn Phủ ti của Yến đô ddeeif bận rộn thì tùy tiện sai một tên quan tứ ngũ phẩm đến tiếp đón cũng chẳng phải việc gì khó. Việc này nếu ta làm khó dễ ngươi thì có vẻ Sát Sự thính chúng ta quá hẹp hòi, không thèm nể mặt quan phủ Bắc Cương. Vì vậy... Niên Chấp bút, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, trước khi ngươi đến đây, Yến vương đã nói gì với ngươi?"

Niên Bính thở phào nhẹ nhõm, xem là Tần Phi là một người biết nói đạo lý, cũng không phải là kẻ một lời không hợp liền rút đao giết người trong truyền thuyết.

"Trước khi ty chức đến đây có nhận được triệu kiến của Yến vương, Yến vương căn dặn ty chức tiếp đón rồi chiêu đãi các vị. Chư vị muốn ăn nhậu chơi bời gì đều do phủ Yến vương chi trả, chỉ cần chư vị có thể vui vẻ là được rồi."

Niên Bính nói xong liền ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Phi, chỉ cầu Tần Phi không đột nhiên nổi giận.

"Ồ, vậy ý của ngươi là Yến vương không thể phái quan cấp cao ra tiếp đón chúng ta nên cảm thấy xấu hổ, vì vậy sai ngươi chiêu đãi nồng hậu chúng ta, dù sao cũng là xài công quỹ mà đúng không?" Tần Phi hỏi ngược lại.

Niên Bính vội vàng nói: "Tần trấn đốc hiểu vậy cũng không phải là sai."

Tần Phi mỉm cười, quay đầu lại nhìn Hà Khôn với ánh mắt ám muội.

Ánh mắt này lập tức khiến cho Hà Khôn cảm thấy rùng mình. Từ sau khi thu phục được một ngàn binh mã của Lục Phong, tuy Thiếu gia binh vẫn tiếp tục khoác lác nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Tần Phi và Lí Hổ Nô. Cứ nhìn uy phong của người ta là biết, hai người họ đi một vòng, một ngàn tên chiến sĩ tư thế hào hùng lập tức thành thành thật thật đi theo đuôi. Hiện giờ, khi bắt gặp ánh mắt của Tần Phi, Hà Khôn cảm thấy có chút gì đó ám muội... Hơn nữa dường như ánh mắt của Tần Phi đang nhìn vào mông mình... không thể nào, Tần trấn đốc có sở thích này sao?

Sắc mặt Hà Khôn trở nên đau khổ, hắn biết mông mình hơi lớn, nếu Tần Phi là kẻ ái nam thì mình phải là thế nào đây, bản thân hắn đương nhiên không phải là đối thủ mà chống cự, muốn tự sát giữ gìn sự trong sạch thì lại không có dũng khí đó, chẳng lẽ phải chịu nhục để Tần Phi giở trò cầm thú với mình sao?

Hà Khôn đang miên man suy nghĩ thì Tần Phi đã vẫy vẫy tay: "Hà Khôn, ngươi lại đây!"

"Trấn đốc... ngươi muốn mạo phạm ta ư..." Hà Không ấp úng: "Ta, ta, ta!"

Tần Phi thấp giọng thì thầm: "Hà Khôn, ngươi thành thật nói cho ta biết, tám chín mươi tên thiếu gia này sở trường nhất là việc gì?"

Hà Khôn hơi bình tĩnh lại, vội vàng đáp: "Thẳng thắn mà nói, Tần trấn đốc, thực ra thì bọn họ cũng không lành nghề lắm. Có điều những thứ không đứng đắn như bài bạc, tìm phụ nữ, phàm ăn tục uống... bọn họ đều vô cùng thông thạo. Đương nhiên Hà Khôn ta không phải là người như vậy, ta đọc nhiều sách, có hiểu biết...

Hà Khôn còn chưa nói xong thì Tần Phi đã ngắt lời hắn: "Thứ ta muốn chính là bản lãnh này của họ!"

Dứt lời, Tần Phi liền nhảy lên lưng ngựa, nháy mắt với đám Thiếu gia binh: "Chư vị, để hoan nghênh mọi người, Yến vương đã đặc biệt sai Niên Chấp bút thịnh tình chiêu đãi, toàn bộ chi phí đều ghi vào sổ sách của phủ Yến vương. Các huynh đệ, Yến vương lão nhân gia đã có tâm, chúng ta còn õng ẹo từ chối thì thật mất mặt nam tử hán Đông Đô đúng không? Tất cả nghe đây..."

Hơn một trăm quan binh Lang Nha lập tức đứng nghiêm, Niên Chấp bút cũng nhìn Tần Phi với ánh mắt khó hiểu.

"Nội dung dưới đây chính là quân lệnh. Quan binh Lang Nha lập tức phân công nhau hoạt động, không hạn chế nhân số, có thể tụ ba tụ năm, tự do ra vào quán rượu, sòng bạc hoặc kỹ viện ở Yến đô!" Tần Phi cười lạnh: "Mỗi người lấy một ngàn lượng cho ta, xài hết sức có thể, nếu người nào không tiêu hết, ngày mai tự đến lĩnh năm mươi quân côn!"

Hà Khôn ngạo nghễ ưỡn ngực, cất cao giọng: "Tần trấn đốc, việc khác không dám nói, chứ một đêm không xài hết năm ba ngàn lượng bạc thì không phải là lão gia đến từ Đông Đô!"

"Được! Là suy nghĩ của ta hạn hẹp!" Tần Phi thản nhiên thừa nhận sai lầm: "Vậy mỗi người xài năm nghìn lượng cho ta. Hà Không, bản quan đã quen cần kiệm, tối nay ngươi đích thân đưa ta đi tiêu tiền!"