Chích Thủ Già Thiên

Chương 171: Ta tới lặng lẽ




Tỉnh An Đông ở phía đông bắc Đại Sở, thủ phủ là An Châu. Diện tích tỉnh An Đông cũng không lớn, An Châu giống những thành thị bậc trung khác ở trong nội địa. Cứ đến mùa xuân, cuồng phong mang theo cát bay ầm ầm tại An Châu, trong vòng một đêm có thể bao phủ cả châu hơn một tấc cát. Bởi vì khí hậu An Châu khắc nghiệt, ba mặt trống trải, cho nên nghèo đói lắm. Hàng năm triều đình vẫn phải trợ giúp thuế ruộng, người dân mới có thể độ nhật qua ngày.

Có lẽ là do bị ảnh hưởng của bão cát nên cả tòa thành thị An Châu thoạt nhìn rất cổ xưa. Nha môn tổng trấn Sát Sự Thính nằm tại phía bắc đầu con đường lớn ở trung tâm An Châu. Đây là một nha môn rách nát nếu như không phải tên biển có viết bảy chữ to 'Sát Sự Thính phân sở An Châu', nếu như không phải ở cửa ra vào còn có hai tên lang nha của Sát Sự Thính uể oải cầm trường mâu, tựa cửa cắn hạt dưa tán phét về chuyện nhà cửa rồi trên trời dưới biển thì cái chỗ này khác gì với mấy từ đường của gia tộc lụn bại.

Trên đường không có nhiều người đi lại, hai bên con đường ở trung tâm đều là nha môn phủ đệ của An Châu. Theo hướng nam đến bắctheo thứ tự là phủ tổng đốc An Đông, phủ nha An Châu, phủ tướng quân An Châu, phân sở Sát Sự Thính. Đừng nghĩ rằng chỉ có mỗi mặt tiền của phân sở Sát Sự Thính là trông rách nát, mà trên cả con đường có rất nhiều nha môn cũng trong tình trạng như vậy, thậm chí cả chữ trên biển cũng đã mờ đi nhìn không ra. Khi đẩy cửa lớn ra đầy những âm thanh cót ka cót két, cánh cửa lung la lung lay gần như sắp rời ra khỏi khuôn.

Nhóm người Tần Phi cũng đoán được chắc chắn sẽ không được tiếp đãi long trọng.

Quan binh canh giữ cửa thành An Châu kiểm tra qua loa giấy uỷ nhiệm của Tần Phi, rồi giơ tay chỉ hướng đường cái xa xa không buồn hướng dẫn cụ thể.

Toàn bộ quan viên An Châu không ai đếm xỉa gì đến tân Trấn đốc Sát Sự Thính Tần Phi đến, sự lạnh nhạt này làm Tần Phi cảm thấy như là mình đang đến châu phủ Ngô quốc.

Đứng trước cửa phân sở Sát Sự Thính, Tần Phi quan sát cái nha môn rách nát này. Hắn ngửi thấy mùi gỗ mục nồng khắp, chân mày cau lại.

Mấy tên lính lang nha đứng ở cửa nhìn thấy một người mặc trang phục Sát Sự Thính đến nên vẫn theo lễ nghi chào hỏi. Bọn họ biết rõ mấy ngày sắp thới nhất định sẽ có tân Trấn đốc tới nhậm chức, người đó tương lai sẽ đứng đầu ở đây nên bọn chúng không dám đắc tội.

Nhiệm vụ lần này của Tần Phi vô cùng đơn giản, cơ bản là duy trì sự cân bằng ở Bắc Cương.

Khi Lý Hổ Nô được Dịch Tổng đốc cho tiếp kiến, Dịch Tổng đốc thành tâm vỗ về Lý Hổ Nô: "Ta biết trước kia ngươi là Tổng binh, hiện tại để ngươi đến An Đông làm Trấn đốc Đồng tri là đại tài tiểu dụng. Nhưng vùng đất An Đông có ý nghĩa rất quan trọng, Sát Sự Thính cần một người thiện chiến có khả năng điều binh khiển tướng. Trấn đốc Đồng tri thống lĩnh lang nha của một tỉnh, hắn phải quản lý được địa hạt của mình. Ta không muốn ép buộc ngươi. Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận xem có đồng ý đi An Đông hay không, ngươi ra đó hiệp trợ cho Tần Phi."

Không ngờ, Lý Hổ Nô chỉ hỏi lại một câu: "Có bao nhiêu lang nha ở An Đông? Ty chức không muốn thống lĩnh một dúm binh sĩ."

Lúc ấy, Tần Phi đứng bên cạnh không cảm thấy có gì kỳ quái. Về sau mới biết số lượng lang nha bị hạn chế nghiêm ngặt. Điều này cũng do Sát Sự Thính có quyền lực quá lớn, nếu như để cho quân số quá nhiều thì con quái thú này không thế lực nào áp chế được. Dịch Tổng đốc đặc biệt cho phép An Đông tăng binh lên năm nghìn, nói cách khác lão phải nghĩ biện pháp sau này sắp xếp cho hai nghìn quân tăng thêm này. . . Tăng binh đơn giản, chỉ phải trả tiền cho người có nguyện vọng tòng quân còn giải giáp binh sĩ thì ...

Lý Hổ Nô hăm hở nhận chức Trấn đốc Đồng tri và trở thành thủ lĩnh lang nha An Đông.

Một nhân vật trọng yếu khác theo Tần Phi vào An Đông là Hà Khôn. Hà Khôn đã lập được công tại Bắc Cương, nguyên bản hắn vốn có cơ hội làm một chức quan nhỏ ở một địa phương khác, nhưng do Hà Khôn tuổi còn trẻ kinh nghiệm thiếu thốn, tất nhiên điều này không có nghĩa là người Hà gia không có con mắt chính trị. Hà gia nhận định trong tương lai Tần Phi sẽ chưởng quản Sát Sự Thính. Hắn sẽ là nhân vật hết sức quan trọng của triều đình sau này mà địa vị rất có thể sẽ giống Dịch Tổng đốc hiện tại. Vì vậy, Hà gia nhất mực ép Hà Khôn về Sát Sự Thính. Hắn được thừa nhận là tinh khôn giảo hoạt cho nên vượt qua khảo hạch của Giáo Tập Ty đến nhận nhiệm vụ liên lạc cho phân sở.

Quan lại tại phân sở Sát Sự Thính có nhiệm vụ chủ yếu là giám sát để chống các quan viên ăn hối lộ làm việc trái pháp luật, quản chế quân đội, đồng thời chú ý động tĩnh trong dân gian. Nếu có người phá núi lập trại, vào rừng làm giặc cướip, Sát Sự Thính sẽ không có động thái gì, thông thường đều giao cho quan phủ và quân đội tiêu diệt. Nhưng nếu có người dựng cờ hiệu tạo phản, hay xưng vương xưng đế, dù chỉ là ba mươi năm mười người, Sát Sự Thính ngay lập tức xuất đội lang nha tiêu diệt.

Chức năng của phân sở như vậy cho nên phải tiếp xúc với các nha môn khác ở An Đông. Việc giao tiếp cần một người liên lạc lõi đời không sợ gặp phải chuyện lôi thôi và còn phải láu cá để có thể thay mặt Trấn đốc.

Hà Khôn không phải người ngu ngốc, làm kẻ tiểu lại ở địa phương sao thể bằng được tương lai tươi sáng nếu ở bên Tần Phi. Tuy nhiên hiện giờ hắn phải đến An Đông cũng là xông pha gian khó gánh chịu phong hiểm, liệu có gì trên đời này không cần trả giá mà vẫn có chỗ ngon đây. Nhìn vẻ phong quang của đế vương ư? Hỏi hắn xem sự hung hiểm của việc tranh đoạt ngôi báu có kém hơn khi vạn quân giao tranh không!

Chu Lễ Uyên thành thực làm việc chắc chắn võ nghệ cũng khá lại là người quen cũ của Tần Phi. Chu Lễ Uyên là đội trưởng suất lĩnh mười tên hảo thủ Chấp Hành Ty hộ vệ cho Tần Phi.

Trên lý thuyết hộ vệ đội chỉ là trang trí mà thôi do ở An Đông rất khó tìm người có thể sánh với thân thủ của Tần Phi. Nhưng quan có tôn nghiêm của quan. Bàng Chân là đệ nhất thiên hạ cao thủ, nếu có người điên chạy đến trước mặt Bàng Chân hò hét muốn tỷ thí, chẳng lẽ Bàng Chân phải tự động thân tẩn cho hắn một trận? Đương nhiên việc này sẽ là việc của người hộ vệ rồi! Lại nói mười người này không phải xuất từ Giáo Tập Ty mà là Chấp Hành Ty do đó bọn chúng có thể là người bảo vệ mà cũng có thể là thích khách.!

Trong đội ngũ có một người hoàn toàn không có quan hệ gì với chuyến đi, chính là Cửu Công chúa đáng thương.

Bệ Hạ nói, Cửu Công chúa giám sát Tần Phi, đương nhiên là Tần Phi ở đâu, a Cửu ở đó. Kỳ thực, nội tâm Sở Đế có tính toán, An Đông là địa phương đến chim không muốn ỉa, muốn tìm một phụ nữ ưa nhìn thật không dễ dàng. A Cửu dù sao cũng là một mỹ nhân, lại cùng Tần Phi cô nam quả nữ tại An Đông chờ đợi một nhiệm kỳ thế nào cũng phải sinh ra một chút cảm tình, nếu Tần Phi dám dở trò Bá Vương ngạnh thượng cung [DG: đại khái là cưỡng hiếp]. Sở Đế sẽ không ngần ngại nghiêm mặt cho hắn hai con đường, một là làm Phò mã, hai là chém tại chỗ. Y tin tưởng Tần Phi biết phải chọn cái gì!

Cựu tổng binh số một Bắc Cương Lý Hổ Nô, Cửu Công chúa đế quốc Đại Sở, thiếu gia đời sau gia tộc Hà thị Hà Khôn cộng thêm thiên tài kiệt xuất nhất Sở quốc, Trấn đốc trẻ tuổi nhất Sát Sự Thính Tần Phi. . .

Bốn người này đang đứng ở cửa ra vào phân sở, toàn bộ An Châu đều không đếm xỉa gì đến bọn hắn dường như coi bọn hắn không tồn tại!

Từ cửa lớn phân sở có một thân ảnh chạy ra kêu to làm đôi lông mày của Tần Phi giãn ra: "Quả nhiên Tần Trấn đốc đã đến. Làm lão ca ca trông mong quá trời."

Tần Phi đã xem qua tài liệu, Trấn đốc An Đông tên là Thái Tuyết Vô. Mặc dù danh tự có chút nữ tính nhưng lại là hán tử hết sức khôi ngô. Trong tư liệu của Sát Sự Thính có ghi, trước đây Thái Tuyết Vô trước kia là trinh sát của quân đội, do có biểu hiện cực kỳ xuất sắc nên bị điều về Sát Sự Thính nhận chức Hậu đốc sát, sau này do lăn lộn trong giang hồ mà leo lên tới Trấn đốc. Nhưng tài năng của y chỉ đến mức làm được Trấn đốc thông thường. Tại cái địa phương phức tạp như An Đông, Thái Tuyết Vô đã ăn nhiều quả đắng, nhiều lần hắn viết báo cáo xin được điều về Đông Đô cho dù có bị hạ chức làm Đồng tri Trấn đốc hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì từ trước tới nay chưa chọn được người thích hợp đến An Đông, Thái Tuyết Vô lại hiểu rõ hoàn cảnh nên bị ép buộc phải ở lại An Đông. Sau khi Tần Phi đột nhiên quật khởi như một lưu tinh xẹt ngang trời khiến Dịch Tổng đốc cho hắn thỏa mãn nguyện vọng giáng chức điều về Đông Đô thay thế chức vụ Tần Phi làm Trấn đốc Đồng tri Cựu án xử. Mà Tần Phi thì nghênh ngang đến An Đông.

Thái Tuyết Vô kéo cánh tay Tần Phi nhiệt tình chào hỏi mọi người phía sau: "Mời các vị vào, vào đi, chờ ta và Tần Trấn đốc bàn giao xong sẽ cùng mọi người gặp gỡ một phen!"

Tần Phi bị hắn kéo tuột vào trong nha môn phân sở. Toàn bộ nha môn đều cũ kỹ và rách nát, rất nhiều giấy dán trên ô cửa sổ bị thủng lỗ chỗ, vôi trắng quét trên tường loang lổ từng mảng làm lộ cả màu gạch bên trong.

Thái Tuyết Vô đẩy một cánh cửa đã tróc hết sơn rồi đi vào, hắn chỉ vào bốn chồng công văn trên bàn rồi nói: "Tần Trấn đốc, đây là các công văn ta đã xử lý rồi, từ trái qua phải theo thứ tự là tư liệu nhân thủ của bổn sở, hồ sơ quan viên An Đông, hồ sơ tướng lãnh và bố trí quân mã An Đông, chồng cuối là hoạt động của bọn Ngụy Vũ Tốt ở An Đông và thám tử Bắc Cương."

Thái Tuyết Vô mở ngăn kéo lấy ấn tín ra đặt lên bàn như buông được cự thạch ngàn cân miệng thở ra một hơi dài, cười như điên: "Tần Trấn đốc, thật tốt là ngươi đã đến, lão ca ca cuối cùng cũng bỏ được cái địa phương quỷ quái này rồi!"

"Không đến mức thế chứ?" Tần Phi nhíu mày: "Ở đây dù sao ngươi cũng là quan cao nhất một tỉnh, trở lại Đông Đô ngươi bị giáng chức đấy!"

"Lão đệ. . . Ài, ta không cần nói thêm gì, ngươi cứ ngồi trên chiếc ghế Trấn đốc vài ngày, ngươi sẽ hiểu!" Tâm tình Thái Tuyết Vô hiển nhiên rất không vui nói như pháo liên châu: "An Đông là chỗ nào? Ngươi xem quan phủ An Đông có để Sát Sự Thính vào trong mắt không? Ngươi đến An Châu không ai nhìn ngươi một cái. Đường hoạn lộ rất chú ý đến thể diện, nhưng bọn chúng hoàn toàn không nể mặt Sát Sự Thính chúng ta. Ta không phải không định nghênh đón ngươi mà do không ai thông báo cho ta. Sát Sự Thính là người của chúng ta mà cũng chưa từng thông báo cho ta một câu, ngươi có hiểu một Trấn đốc sao chịu nổi bị đối xử như thế này?"

Tần Phi tự an ủi chính mình: "May mà ta có đem theo người của mình."

"Đừng tưởng rằng như vậy thì hay ho." Thái Tuyết Vô kéo một ngăn kéo khác lấy ra một cái hộp đưa tới trước mặt Tần Phi: "Lão đệ, ngươi phải giải quyết vấn đề đầu tiên tức là tiền lương tháng này đâu."

"Có ý gì đây?"

Thái Tuyết Vô cười ha hả nói: "May mắn là chuyện này bây giờ không phải là việc của ta nữa, gánh nặng này trông cậy vào lão đệ thôi. Lương bổng tháng này của bản sở là khoảng một vạn chín ngàn bốn trăm năm mươi lượng. Trong hộp này là số tiền còn lại của phân sở chúng ta!"

"Bên trong là ngân phiếu sao?" Tần Phi đưa tay ra nhận cái hộp cỡ bàn tay.

"Đương nhiên không phải, bên trong là mười bảy lượng bạc ba tiền!" Thái Tuyết Vô cười ngoác miệng lộ ra mười tám cái răng.