Chích Thủ Già Thiên

Chương 203: Người lãi lớn




Căn cứ vào những lời của lão bản nương nói, Tần Phi thấy có hai chỗ không hợp lý, có thể đây chính là bí mật của Cơ Như Tích. Một người đỗ tiến sĩ và làm quan ở Đông Đô khi phái người đến tiểu thành La Quang để giết người đương nhiên sẽ không phái loại chó săn tầm thường. Chí ít phải là người có vài phần tu vi hoặc là tinh thông dược vật.

Một người như vậy lại không thể giết chết Cơ Như Tích, nguyên nhân có thể là ở vị khách đang ở cùng Cơ Như Tích. Trong đầu Tần Phi dự đoán ra môt loạt các sự kiện liên kết với nhau.

Một gã thích khách có ý đồ dùng độc dược giết chết Cơ Như Tích. Nhưng vừa lúc Cơ Như Tích đang sống chung với một người nào đó, người này có tu vi cao thâm. Người nọ giải trừ độc tố trên người của Cơ Như Tích, có lẽ trong quá trình trị liệu hoặc là tiếp xúc thì phát hiện Cơ Như Tích có tư chất mị công. Sau mấy tháng bảo vệ Cơ Như Tích, người nọ mới có thể ra tay thay Cơ Như Tích giết chết thích khách. Vài tháng đó đã đủ để Cơ Như Tích sơ nhập vào trường phái mị công. Vài năm sau công lực Cơ Như Tích đại thành, có thù báo thù, có oán trả oán. Nàng giết hết những kẻ không cho mình chuộc thân năm xưa.

Nàng ta dùng mị công thì đương nhiên sẽ không bị quan phủ cũng như bọn người chỉ biết ngồi đánh bài ăn nhậu trong cửa tuần kiểm tra ra được mánh khóe. Vì vậy chúng liền báo là chết bất đắc kỳ tử. Sau khi bình yên vô sự, Cơ Như Tích ngấm ngầm chiếm lấy kỹ viện, sau đó lợi dụng sức mạnh của thuật mị công, có lẽ còn có vị nam tử thần bí kia giúp sức, bất ngờ nổi lên trở thành bá chủ một phương của La Quang thành.

Dự đoán như vậy, Tần Phi tự cho là rất hợp tình hợp lý. Nhìn thấy lão bản nương từ từ chìm vào giấc ngủ, Tần Phi thở dài một hơi thoải mái. Hắn đến bên cạnh kéo chăn lại cho lão bản nương, lại giơ hai tay chạy dọc theo huyệt thái dương của mụ rồi thì thầm tự nói nhỏ:"Sau khi tỉnh lại, ngươi đừng có cố nhớ lại bất kỳ điều gì, cứ coi như là vừa trải qua một giấc mộng đi!"

Lão bản nương đương nhiên là không thể nghe được những gì Tần Phi nói, khuôn mặt mụ vẫn còn sắc đỏ vương lại, mũi vẫn thở đều.

Tần Phi khép cửa phòng, bước ra bên ngoài.

Hiện giờ trời đã chuyển sang tối dần, sau một ngày vất vả, ai cũng tự tìm một hoạt động giải trí ban đêm. Đương nhiên ở La Quang này, ban đêm cũng chỉ có ba cái để giải trí: một, đến trà quán nghe hí kịch. Hai, vào sòng bạc sát phạt nhau. Cuối cùng thì đi kỹ viện xả hơi.

Sòng bạc và kỹ viện ở La Quang đều bị Cơ Như Tích khống chế ở trong tay, muốn tới sòng bạc rất là đơn giản, cứ thấy chỗ nào có người đang đứng chào mời nhiệt tình như là :"Mua càng nhiều, thắng càng nhiều..."Đúng vậy, chính là nơi đó đấy.

Tần Phi thản nhiên đi tới một sòng bạc, các thứ bày biện ở đây có hơi cũ nát, tuy nhiên chim se sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn phải đầy đủ, các loại đổ cụ đều đã có sẵn ở đây.

Người trong sòng bạc nhìn thấy Tần Phi đi vào liền nhiệt tình kêu gọi, một gã sai vặt tiến lại dò hỏi:"Khách quan muốn đổi bao nhiêu trù mã?"

"Trước tiên đổi hai mươi lượng đã?"Tần Phi lấy ra một nén bạc đưa cho gã sai vặt.

Gã sai vặt tràn đầy vui sướng. Ở một tiểu thành như La Quang, ai mà một lần đổi đến hai mươi lượng bạc chính là khách hàng lớn đấy. Đối với một gia đình bình thường, hai mươi lượng bạc có thể đủ chi dùng trong một năm.Nếu hầu hạ Tần Phi thật tốt, không chừng khi cao hứng, lại được tiện tay khen thưởng cho vài cái trù mã (tiền để chơi đánh bạc) thì tiền thưởng tháng này của gã sai vặt có thể kiếm được kha khá.

Tần Phi nắm một nắm trù mã, thoải mái đi dạo trong sòng bạc. Hắn tuỳ hứng dừng ở chỗ đổ xúc xắc đánh vài lượng, sau lại chuyển đến chỗ bài cửu chơi vài tay, tổng thể mà nói thì không thắng được tiền, nhưng cũng không thua bao nhiêu. Ở trong sòng bạc, Tần Phi quan sát hết thảy, ở đây ngoại trừ Hà quan (người chia bài, gieo xúc xắc) và mấy gã sai vặt thì chỉ có sáu người mặc quần áo bảo tiêu.

Sòng bạc là nơi dễ dàng phát sinh xung đột. Ngày nào cũng có người đánh nhau, thỉnh thoảng tóm được người chơi bẩn, việc nào cũng cần sòng bạc phải xử trí ngay. Vì thế đương nhiên cần một vài tay lưng tròn vai thô để chuyên làm những chuyện như thế này. Tần Phi có hơi thất vọng, sáu người này trông qua đều có chút ít khí lực, khả năng còn có vài ba món công phu mèo cào nhưng cấp bậc căn bản là quá thấp.

"Ta đặt cửa đại!"Tần Phi cầm trù mã trong tay đặt mạnh vào bên cạnh 'Đại'.

Hà quan cũng không phải là chưa từng gặp người to gan đặt một lần hơn một trăm lượng, mặt y không chút biểu lộ với món trù mã của Tần Phi. Y mở đầu chung (chén xúc xắc) ra, quả nhiên là đại-mười bốn điểm.

"Vẫn là đại!" Đồng thời Tần Phi đẩy trù mã trong tay.

"Đại!"

"Đại!"

... ... ...

Người trong sòng bạc đã ngừng việc đánh bạc từ lâu, chúng nhanh chóng tụ lại gần chỗ Tần Phi. Rất nhiều người nhìn Tần Phi một cách sùng bái. Phải biết rằng dân cờ bạc không bao giờ chịu nhận thua. Chúng chỉ bội phục một loại người, chính là người nghịch thiên có vận khí tốt. Nhưng mà trong sòng bạc liên tục mở ra đại khoảng mười mấy lần cũng không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng không giống như trường hợp của Tần Phi, hắn ngồi xuống toàn đặt Đại. Tên Hà quan giống như phối hợp với hắn, mở ra toàn là Đại. Thật sự làm cho người ta không thể không hâm mộ. Trước mặt Tần Phi, số trù mã đã tăng gấp đôi, hắn không thể nắm toàn bộ bằng một tay nữa rồi. Dân cờ bạc nhìn thấy sự lạ đều tranh thủ xem và theo đuôi. Chỉ trong thời gian chưa hết một bữa cơm, Tần Phi đã thắng hơn một ngàn hai...

"Vẫn là đặt đại!"Tần Phi đặt toàn bộ trù mã ra.

Tất cả con bạc đều hô lên một lượt kinh ngạc, vung tiền như rác ở La Quang như vậy quả là hiếm thấy. Hơn hai ngàn trù mã, mở ra liên tục mấy chục ván toàn là Đại. Tần Phi vẫn tiếp tục đặt Đại, ai dám có đảm lược này. Đám con bạc đã nhanh chóng phong Tần Phi lên thành thần rồi, chỉ có phường thần tiên mới làm được như vậy thôi...

Không một con bạc nào do dự nữa, nếu đổ thần bảo đặt cửa 'Đại', đương nhiên bọn chúng không lý gì mà lại không theo. Toàn bộ trù mã đủ loại màu sắc đều đặt theo Tần Phi, đều đặt ở cửa Đại mà không do dự chút nào. Ở cửa 'Tiểu' kia hoàn toàn trống rỗng, không có một miếng trù mã nào.

Tay của Hà quan bắt đầu phát run, mồ hôi từ trán của y nhỏ chảy thành dòng, rơi xuống từng giọt. Y không phải không nghi ngờ Tần Phi chơi bẩn. Nhưng đầu chung ở trong tay của mình mà không phải Tần Phi làm nhà cái...Hà quan đối với thủ pháp của mình hoàn toàn tự tin, nhiều lần y cảm thấy nhất định là tiểu nhưng khi mở ra lại là đại. Chuyện này xảy ra đến mấy lần đúng là làm người ta phải tuyệt vọng mà! Một canh bạc này làm cho Hà quan mất niềm tin vào chính mình. Nhìn đống trù mã chồng chất ở trước mắt, y không dám mở đầu chung ở trong tay ra...Vạn nhất nếu là Đại, sòng bạc sẽ lỗ vốn hơn mấy ngàn lượng, đối với việc này không phải một tên Hà quan nho nhỏ như y có thể gánh được tránh nhiệm.

"Mở đi, lão còn che cái gì nữa? Lão có thể che cái đầu ra ngoài được không?" Rất nhiều con bạc sốt ruột quá đã kêu réo ầm lên:"Bồi thường không nổi thì đừng mở sòng bạc...Từ lúc nào Cơ lão bản đã học được cách không dám mở đầu chung rồi?"

Mồ hôi của Hà quan rơi như mưa, y khẽ cắn môi trong lòng đã quyết. Lúc chuẩn bị mở đầu chung ra thì có một bàn tay lớn chắn đầu chung lại. Đó là tay của một người y rất quen thuộc. Lập tức, Hà quan thở phào nhẹ lòng, hạ giọng bảo:"Mạnh chưởng quỹ cuối cùng đã tới."

"Vị khách quan, ta thấy ngươi ra tay hào phóng, không bằng thế này, ta cùng ngươi đánh cuộc được không?" Người vừa đến là một nam tử mặc áo lam khoảng chừng bốn mươi tuổi, gã cười ha hả nhìn Tần Phi rồi nói rằng:"Ta là chưởng quầy của gian sòng bạc này, những người quen biết gọi ta là lão Mạnh. Ngươi có thể yên tâm, ta đánh cuộc với ngươi tuyệt đối công bằng, cho dù ngươi có đánh một vạn kim tiền, ta cũng trả cho ngươi được."

"Hay lắm, ta hy vọng ngươi cứ sảng khoái như vậy."Tần Phi cười ha hả nói:"Nếu là đánh cuộc, ta vẫn để ngươi làm nhà cái như cũ."

... ... ... ...

Hằng ngày vào mỗi buổi tối, Cơ Như Tích đều dùng hoàng qua cắt lát từng miếng mỏng để đắp lên mặt. Tối hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng nằm thẳng ở trên giường đắp hoàng qua đầy mặt, tấm chăn mỏng đang đắp làm lộ ra thân hình thon gọn, lả lướt. Vài tên nam nhân đang đứng xung quanh, tất cả bọn họ đều cung cung kính kính, không dám thất lễ.

"Từng người một lần lượt báo cáo đi."Cơ Như Tích uể oải nói.

"Hôm nay kỹ viện Tam Gia đã trả tiền công cho chị em, khấu trừ chi tiêu thường dùng, tổng cộng thu vào bảy trăm lượng. Thu chi không khác ngày thường nhiều lắm." Một tên nam tử trầm giọng nói:"Bạc đã niêm phong và đưa đến phòng thu chi ."

"Tửu quán trà lâu thu vào được khá nhiều, hai ngày nay đều kiếm được hơn sáu trăm lượng. Bạc chưa được niêm phong, thuộc hạ đang chuẩn bị chuyển theo quy củ, một ngàn lượng niêm phong một lần, hiện đã báo cho phòng thu chi ghi nhớ rồi." Một tên nam tử khác nói.

Cơ Như Tích không nói không rằng chỉ khẽ ừ một tiếng.

Tên nam tử đứng cạnh chân của nàng, mặt mày nhăn nhó nói nhỏ:"Hôm nay, sòng bạc sợ là bị lỗ vốn."

Cơ Như Tích biến sắc, vài miếng hoàng qua tý nữa bị rơi xuống. Nhà cái mở sòng bạc, chuyện bị lỗ vốn quả thực là chuyện cười. Phải biết rằng, sòng bạc vốn có rất nhiều cách kiếm tiền, như là tiền boa, tiền hồ, cung cấp đồ uống, cho vay nặng lãi vân vân và vân vân . Huống chi, nhà cái quy định cách chơi và quy củ, làm sao đến lượt nhà cái thua tiền được? Trừ phi là vận khí kém đến cùng cực mới lỗ một chút. Tuy nhiên tình huống như vậy mấy tháng may ra mới xuất hiện một lần.

"Thế đã xảy ra chuyện gì?"Cơ Như Tích lạnh lùng hỏi.

"Có một vị hào khách rảnh rỗi nhưng vận khí quá vượng. Ở Tràng Tử Lý phía tây hắn liên tục thắng, hiện giờ đang đánh cược với lão Mạnh. Lúc ta ra đi, hắn đã thắng hơn tám nghìn hai rồi, đã qua gần nửa canh giờ, không biết lão Mạnh còn thua tiếp bao nhiêu nữa..."Nam tử kia xấu hổ nói.

"Cơ Như Tích xoay người nhổm dậy, hoàng qua rơi trên mặt đất, tấm chăn trên người cũng bị rơi xuống, nàng nghiêm nghị trách mắng:"Ngươi không có đầu để suy nghĩ sao? Gặp chuyện như vậy, hẳn ngươi phải ở chỗ đánh cược chứ, bảo lão Mạnh trở về bẩm báo với lão nương mới phải. Lão Mạnh kia vốn là người nhất định không chịu thua, nếu y không ngừng chơi mà cứ dây dưa mãi với người ta thì đáng lẽ có thể khống chế thua lỗ, lại bị hắn kéo cho lớn hơn. Đến lúc đó người ta đạt cả tám ngàn lượng, hắn vẫn muốn tiếp tục thì...La Quang chúng ta là một địa phương nhỏ, không dễ gì gặp phải cao thủ. Nhưng cũng không thể chủ quan được, vạn nhất có cao nhân đến đây chỉ một chốc là lột sạch chúng ta...Đồ ngu! Đồ ngu!"

Cơ Như Tích giận tím mặt, vị nam tử kia cũng không dám đáp lại câu nào mà xấu hổ nhìn cầu cứu đám đồng bạn, hy vọng bọn họ có thể nói giúp vài lời.

Kỳ thật không phải là hắn không biết tính tình lão Mạnh, nhưng là đối với thuật gieo xúc xắc, lão Mạnh so với hắn đúng là có điểm hơn. Hắn cũng chỉ hy vọng, vạn nhất lão Mạnh có thể thắng được tên kia, vậy chẳng phải sẽ không có chuyện gì rồi sao?

"Lập tức phái người đi Tràng Tử Lý theo dõi, nếu như lão Mạnh tiếp tục thua, không cho phép hắn đánh cược nữa. Đồng thời điều tra rõ lai lịch người kia, không được hành động thiếu suy nghĩ."Cơ Như Tích lạnh lùng nói:"Nếu bối cảnh hắn không có gì thì lưu hắn lại, tiền của lão nương đừng tưởng có thể lấy dễ dàng như vậy."