Chích Thủ Già Thiên

Chương 213: Công văn và thư nhà




Tần Phi đưa ra mặt khổ mi sầu nhìn Tôn Hạc rồi lẩm bẩm nói: " Ý lão nói là nha đầu kia từ nay về sau luôn quấn quýt lấy ta cho đến khi nàng ta chinh phục mới tính xong chuyện hả?"

"Sai rồi, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi. Nó sẽ chinh phục ngươi, làm cho tâm linh cùng thân thể của ngươi không thoát khỏi tay nó. Sau đó nó sẽ đá đít ngươi một phát rõ mạnh, làm tổn thương ngươi, chà đạp ngươi. Như vậy nó mới có thể thoát khỏi tâm ma! Đương nhiên, lúc đó ngươi mới gọi là thê thảm!" Tôn Hạc vỗ vỗ vào bả vai Tần Phi: "Tuy nhiên, ta rất coi trọng ngươi, nếu tiểu nha đầu kia mà không đối phó được, vậy ngươi không phải là hảo đồ đệ do ta dạy dỗ. Sư phụ có rất nhiều ưu điểm, trong đó, tiểu tử ngươi cũng học được một điểm ở ta phải không?"

"Da mặt ta rất mỏng, làm sao mà giống lão được!" Tần Phi khiêm tốn nói.

Tôn Hạc tức giận hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng lão nhân gia ta bốc phét sao? Ta nói chính là ta và người đều là nhân vật vạn hoa tòng trung tại, phiến diệp bất triêm thân (đi qua giữa vạn hoa, mảnh lá chẳng chạm thân)."

Đúng là:

[dạo chơi khắp chốn sắc hương

một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng ]

[Một bước lên trên vạn hoa cúi

Lá vẫn rơi đều chẳng chạm thân]

"Tần tổng trấn..." Bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ kêu.

Tôn Hạc liền khoát tay: "Rửa mặt xong rồi thì cút ra ngoài mau. Ta uống trà xong rồi cũng đi tìm thú vui cho mình. Ngươi có trở lại, ta cũng không muốn ngồi nói chuyện trong một cái nha môn tồi tàn, rách nát này đâu. Khi nào có việc, sư phụ tự nhiên sẽ ra mặt giúp ngươi, biến đi.."

Tần Phi bất đắc dĩ nhìn lão một cái, cuống cuồng rửa mặt, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều quan viên cùng thị vệ của phân sở, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mặt quái lạ. Tần Phi tiến lên phía trước, tiện tay giữ chặt một người hỏi: "Ai vừa rồi mới gọi ta? Phân sở đã xảy ra chuyện gì sao?"

Từ trong đám người, Chu Lễ Uyên bước nhanh ra rồi nhỏ giọng báo cáo: "Tổng trấn đại nhân, phân sở không có việc gì, nhưng là An Châu chỉ sợ sắp có náo nhiệt."

"Ý tứ gì đây?" Tần Phi hỏi ngược lại.

"Triều đình vừa gửi công văn cấp tốc chuyển đến An Châu. Trong đó có nói đến hai việc. Công văn này đã được chuyển từ phủ tổng đốc tới nha môn chúng ta sáng hôm nay. Tổng trấn đại nhân, mời ngài xem!" Chu Lễ Uyên lấy công văn ra đệ trình lên Tần Phi.

Đó là công văn thông dụng của triều đình đưa xuống các địa phương. Nhưng hai sự kiện ghi ở bên trong quả thật làm sắc mặt Tần Phi có chút khó coi.

Chuyện thứ nhất chính là hôn kỳ của thái tử và Thất công chúa sắp đến, không biết có phải do bận rộn quá hay không mà gần đây thân thể của hai người đều không được khoẻ, nhất là Thất công chúa. Nàng ta cho rằng Giang Nam khắp nơi đều là sông nước hữu tình, đến chỗ nào cũng có thể thấy được. Nhưng ở Sở quốc, dõi mắt nhìn ra khắp nơi, nếu không phải triền núi thì lại là bình nguyên, quả thật làm Thất công chúa cảm thấy buồn bực.

Đại Sở đương nhiên không muốn bị mất mặt mũi ở phương diện này. Sau cùng thái tử cố ý chạy đến cầu xin bệ hạ. Y nói là muốn đưa Thất công chúa đến Đông hải du ngoạn... Vấn đề chính là ở chỗ này, ngoại trừ đại nội thị vệ và ngự lâm quân đi theo thì những việc an bài tiếp đón sẽ do tỉnh An Đông phụ trách. Gánh vác trách nhiệm nặng nề này, không còn nghi ngờ gì nữa đã chính thức rơi vào vai Tần Phi.

Nghĩ đến cô công chúa phiền toái và gã nhị thế tổ* thái tử kia, tâm trạng Tần Phi từ từ trầm xuống.

Tiếp tục đọc xuống dòng dưới, tâm trạng Tần Phi cơ hồ bị chìm xuống tận đáy cốc.

An Châu nảy sinh chiến loạn nên nhiều ghế quan viên còn trống. Triều đình một mặt triệu tập nhân thủ bổ sung chức quan, mặt khác từ trong đống con em quý tộc, đề cử người có tài đến An Châu làm quan. An Châu cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, quan viên chỉ có cái tiếng. Lúc đầu, nghe nói là có ghế trống, ai cũng cao hứng phấn chấn chuẩn bị giết heo bái thần---đây là chuyện tốt con ạ, mình nếu không tặng lễ vuốt mông ngựa thì quả thật thiếu sót. Nhưng khi nghe nói đó là An Châu, hầu như mỗi người đều xảy ra chuyện, hoặc là đột nhiên phát bệnh, hoặc là lão mẫu trong nhà đã qua cửu tuần, không thể đi xa được. Còn không thì lại báo chính mình chưa làm chức vị trống này, kinh nghiệm không đủ, tuyệt đối không thể đảm đương được chức vụ quan trọng này...?

Cả triều đình to như vậy, rốt cuộc không tìm thấy một vài người nguyện ý đến An Châu làm quan.

Mà con em quý tộc lại càng không ngu ngốc nha, đến An Châu hả? Nếu giống như Hà Khôn được đi theo Tần Phi nghênh ngang thì không sao. Còn khi không lại chạy đến An Châu để làm quan, đây không phải là tự mình tìm lấy phiền phức sao? Không đi! Vì vậy mấy vị con cháu của quý tộc đều tìm mọi cách như thủ tang giữ đạo hiếu hoặc là lúc đó kiếm chuyện đi du lịch để lảnh tránh không đến...Để lấp vào chức quan còn trống ở An Châu, Gia gia của Quản Linh Tư là Quản Tái Đức phải dùng sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng điền vào được phân nửa nhân số đi nhậm chức.

Còn lại cái ghế trống của tri phủ An Châu thì ngay đến một người dám làm cũng không có.

Công văn Tần Phi gửi về có nói Tào Huyền chết do bị Man tộc tập kích. Nhưng các quan trong triều đều có đường tin tức của riêng mình, chuyện phát sinh ở An Châu ít nhiều đều có tin tức truyền vào tai của bọn họ. Tri phủ không phải là một chức quan nhỏ, nhưng tính mạng thì chỉ có một. Bây giờ, ai dám đến để trên đe dưới búa với sự đấu đá của mấy tập đoàn lớn chứ?

Ngược lại lúc này lại có một vị thân vương tiến cử con của mình.

Vị thân vương này không phải là người nào khác, chính là Yến vương! Người hắn tiến cử, chính là Sở Dương!

Quản Tái Đức không biết nghĩ thế nào bèn cấp báo lên trên, Sở đế vung tuyệt bút lên, phê vào chữ đỏ: "Chẳng còn cách nào khác"

Sở Dương lập tức cầm bốn chữ này, chuẩn bị đến An Châu nhậm chức.

Tần Phi đã hiểu vì sao mà ánh mắt thuộc hạ nhìn mình lại quái dị như vậy. Năm đó mình ở phố chợ hành hung Sở Dương, về sau ở Bắc Cương lại tiếp tục giao phong, những cái này đều là chuyện nhỏ. Hôm nay lại đụng phải cùng một con ngõ, một người mới được bổ nhiệm chức tri phủ An Châu, một người lại là Trấn đốc tỉnh An Đông. Quả nhiên không phải oan gia không gặp nhau!

Thần sắc trên mặt Tần Phi còn chưa hoàn toàn khôi phục, Hà Khôn đã từ trong nhóm chui ra tiến tới gần Tần Phi, giọng nói vội vàng hoảng hốt : "Tổng trấn đại nhân, cái này mới thật náo nhiệt nha."

"Sợ quái gì? Ta vốn đã biết, không phải là thái tử muốn đến, không phải là Sở Dương đến nhậm chức sao?" Tần Phi tức giận trách mắng.

Hà Khôn khẽ nheo cặp mắt, sống chết lôi kéo Tần Phi ra một bên,

Tuy rằng, vị thiếu gia này xưa nay có chút không đứng đắn, nhưng chuyện đứng đắn vẫn còn có chút thái độ. Tần Phi không rõ nội tình bèn đi theo hắn.

Hà Khôn dậm chân nói: "Tổng trấn đại nhân, Đại Nhi tiểu thư cũng muốn cùng thái tử đến An Châu."

Rất nhiều việc, ở trong mắt người khác là bí mật nhưng trong giới quyển tử quý tộc đã không còn là bí mật. Tần Phi đoạt được tú cầu, rồi sau đó thoái hôn. Nhưng thái độ của Đường Đại Nhi thay đổi không lừa được người khác. Quý tộc Đông Đô đều có phân lượng, hầu như ai ai cũng biết, Đai Nhi lần này chính là tự chạy đến tay Tần Phi rồi.

Có lẽ nàng ta quá lâu rồi không gặp Tần Phi, nên trong lòng có chút nhớ nhung. Đi theo bọn người Thất công chúa đến An Châu chỉ là ngụy trang, chẳng qua là muốn tìm lấy cái cớ để đến gặp mặt Tần Phi mà thôi.

Có lẽ nàng biết rõ đây là nghiệt duyên không có kết quả, một bầu tâm trạng tịch liêu không chỗ sắp đặt, chỉ muốn phiêu bạt theo gió (ý ở đây phó mặc).

Nhưng nàng ta chung quy vẫn tới đây.

"Tin tức này ở đâu ra?" Tần Phi nghiêm nghị quát hỏi.

Hà Khôn từ trong lồng ngực móc ra một phong thư nhăn nhúm: "Thư nhà ...là cha ta gửi, tuyệt đối không phải giả. Xe ngựa từ Đông Đô đã xuất hành rồi. Thời gian cũng không còn nhiều nữa. Trước tiên, chúng ta cần giải quyết gấp mấy việc còn tồn lại ở đây. Nhiều nhất là mười ngày nữa, thái tử sẽ đến An Châu. Cách không lâu sau đó, Sở Dương cũng sẽ đến! Tổng trấn đại nhân, cục diện này quả là có chút phức tạp. Rất nhiều việc, ty chức trước kia biết rõ xử lý như thế nào, bây giờ lại không thể xử lý như vậy được."

"Yên tâm đi!" Tần Phi thở dài: "Chúng ta cứ nhiệt tình nghênh đón bọn họ đến. Nguyên tắc của chúng ta chính là, bọn họ không chọc ta, ta cũng không chủ động tìm bọn hắn trêu chọc. Nếu như có tình gây khó khăn cho ta, vậy thì cứ chờ chết đi. Gió thu nổi, trống trận vang, Tần Phi ta chưa biết sợ ai đâu!"