Chích Thủ Già Thiên

Chương 219: Cuộc chiến không công bằng




Cánh cổng đã đóng chặt từ từ mở ra. Không giống với ý nghĩ của Sở Dương, trong sân không có mấy người, lại càng không có nhiều binh khí làm cho người ta hoa mắt.

Chỉ có một người, chậm rãi từ trong cửa lớn đi ra, hắn rất lạnh lùng, cũng rất kiêu ngạo. Hắn hờ hững liếc nhìn Sở Dương, rồi lẳng lặng đứng tại cửa ra vào, hai tay ôm ngực. Bộ dáng khoan thai kia, phảng phất như hắn đứng tại khu vườn xinh đẹp nhất thiên hạ vậy.

Nhưng tất cả quan binh canh giữ chung quanh Khổng phủ, dù là đến từ Bắc Cương hay là quân thủ bị đều yên tĩnh trở lại. Ngẫu nhiên có chiến mã bị sự yên tĩnh quỷ dị này quấy nhiễu, hí một tiếng bất an, lập tức kỵ sĩ sẽ khẩn trương kéo dây cương do sợ không khống chế được chiến mã sẽ gây ra phiền phức lớn.

Sở Dương thở rất nhẹ nhàng chậm rãi. Bàn tay y chợt nhẹ, chợt nặng thành ra không cầm được chuôi đao bên hông. Mấy lần, y muốn rút đao hô to một tiếng, suất lĩnh quan binh bắt tất cả mọi người trong phủ đệ băm thành thịt nát. Nhưng khi suy nghĩ mê người kia đã lên đến đỉnh điểm, luôn bị chính y giội cho một chậu nước lạnh. Y không dám! Thật sự không dám! Tất cả đều do nam tử phảng phất như thong dong đứng hóng mát trong đêm đen kia!

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua phố lớn, ngõ nhỏ, xuyên qua những chiến sĩ khoác chiến giáp kia, lướt qua những con chiến mã hùng tráng kia, mang theo những đốm lửa trên bó đuốc, vang lên những tiếng lách tách.

Ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách ra, cơ hồ không nghe thấy mảy may thanh âm gì xung quanh Khổng phủ. Toàn bộ đèn của Khổng phủ đều đã tắt, yên tĩnh như là một tòa nhà chết chóc.

Tần Phi ngạo nghễ lạnh lùng liếc nhìn Sở Dương. Hắn ghé mắt nhìn xuống quân tinh nhuệ Bắc Cương phía trước, thị vệ tinh tuyển của Yến vương phía trước, thế tử Vương gia phía trước. Hắn nhẹ nhàng ngồi trên bậc thang, bàn tay đặt lên đỉnh đầu con sư tử đá bên cạnh.

Hành động đầy ý khiêu khích này lại làm cho Sở Dương bắt đầu xao động lần nữa..., y nắm chặt roi ngựa trong tay, rất muốn vung lên để thiết kỵ tấn công.

Thế nhưng, ở chỗ sâu trong trí nhớ của y mang theo sự sợ hãi. Tại con đường dơ bẩn không chịu nổi đó, nơi những kẻ nghèo kiết hủ lậu tụ tập kia, chính là nam tử trước mắt, hung hăng đánh cho Sở Dương vô cùng tự phụ chật vật không chịu nổi. Hắn muốn mệnh Sở Dương! Lúc đó, trên mặt Tần Phi không hề che dấu sát cơ, vô số lần làm Sở Dương bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Thậm chí, khi tỉnh mộng nửa đêm, Sở Dương có cảm giác mình có phải đã bị Tần Phi giết từ lúc ở phố chợ bán thức ăn hay không...

Sự sợ hãi này đã sớm chôn ở đáy lòng của y. Nên khi Sở Dương chứng kiến Tần Phi không thèm để ý ngồi ở cửa ra vào Khổng phủ, y không hề nắm chắc sẽ đánh chết được Tần Phi.

Trái lại, trong lòng của y luôn nghĩ đến các loại tình huống. Có thể khi đội ngũ của mình vừa mới phát động, Tần Phi liền nổi giận, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lấy tánh mạng mình thì sao?

Tất cả đều có khả năng!

Tiếng bước chân hỗn loạn từ đằng xa truyền đến, bọn quan binh vốn vô cùng khẩn trương nhao nhao quay đầu nhìn lại. Đó là một đội tuần kiểm vây quanh một chiếc kiệu nhỏ đang vù vù chạy đến. Đám kiệu phu giống bị đóng đinh ở hai chân, dừng bước trước cửa Khổng phủ. Màn kiệu vạch ra, Mục Thanh Sơn đầu đầy mồ hôi từ trong kiệu đi ra.

Tâm trạng Mục Thanh Sơn rất rối loạn, loạn đến mức khuy áo của mình cài sai chỗ cũng chưa phát giác ra.

- Thế tử, Tần Trấn đốc, chờ một chút, chớ vội...

Mục Thanh Sơn lau mồ hôi trên trán, bước nhanh đi vào trong sân.

Một bên là trận địa quan quân sẵn sàng đón quân địch, bên kia, chỉ là một vị nam tử cao ngạo.

Mục Thanh Sơn nhìn trái nhìn phải, đôi môi nhúc nhích một hồi, thật vất vả mới nghẹn ra một câu:

- Hừng đông là xa giá của Thái tử đến An Châu rồi, không được đánh…

Vài vị quan binh vụng trộm bật cười, nghe ý của vị đại nhân này, là nếu xa giá thái tử không đến, có thể tùy tiện đánh sao?

Hai bên hiển nhiên đều không coi lời nói của Mục Thanh Sơn thành chuyện gì to tát. Tần Phi vẫn thoải mái ngồi trên bậc thang, thần sắc ngạo mạn tới cực điểm đó, không thấy hạ thấp chút nào. Mà Sở Dương mấy lần đưa thay sờ sờ chuôi đao, lại cắn răng rụt về. Hắn không biết hậu quả khi rút đao, nhưng cũng không dám rút!

Đám chiến sĩ dũng mãnh trứ danh Bắc Cương, đám thủ bị binh nổi tiếng càn quấy bại hoại, đều có chút không kiên nhẫn được nữa. Dù sao nếu cứ đứng đấy không nhúc nhích, hay là ngồi trên lưng ngựa, cũng không phải việc thoải mái. Bọn hắn quay sang nhìn sắc mặt Sở Dương, chờ y hạ một mệnh lệnh. Đương nhiên, mọi người càng hi vọng mệnh lệnh của Sở Dương là —— lui lại! Thật sự không có mấy người dám mạo hiểm! Mạo hiểm chọc giận Tần Phi, mạo hiểm đại khai sát giới. Lửa giận của hắn, lúc nào cũng có thể khiến cho đường phố biến thành biển máu!

Mồ hôi trên trán Mục Thanh Sơn càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng móc khăn tay ra lau lau. Sự u sầu phủ kín khuôn mặt mập mạp, đứng cô đơn ở giữa hai bên, chờ đón tương lai mờ mịt.

Thời gian trôi qua chậm rãi, không biết đã qua bao lâu, bó đuốc đầu tiên đã hết dầu hỏa, sau khi vô lực bùng lên vài ánh lửa, hào quang lặng lẽ ảm đạm xuống. Không biết là gà trống nhà ai phát ra tiếng gáy đầu tiên... Mà mọi người, cả đời cũng chưa từng thấy trận chiến như vậy, đẩy xe của họ, đứng ở giao lộ rất xa, mang theo một chút khẩn trương một chút sợ hãi một chút hiếu kỳ, thò đầu nhìn, muốn xem các anh lính này hơn nửa đêm không ngủ còn đến đây bày trận làm gì?

Hai chân Mục Thanh Sơn cũng hơi đau nhức rồi, bao nhiêu lần muốn đặt mông ngồi ở bên cạnh Tần Phi, nhưng y còn phải bận tâm hình tượng, lại sợ cử động của mình gây ra hiểu lầm không tất yếu, đành kiên trì vẫn đứng đó, hiện tại hai chân run run, đã gần khuỵu xuống.

- Trời cũng sáng rồi, cơn giận của hai vị còn chưa tan sao?

Mục Thanh Sơn hỏi:

- Không bằng mỗi người nhường một bước, bỏ qua việc này đi.

- Bỏ qua ư? Tìm người đến hành thích nha môn Tri Phủ ta, giết người diệt khẩu, hung hăng càn quấy như thế, hôm trước còn không muốn đánh chết ta trên phố?

Sở Dương tru lên nói:

- Ta phải nói rõ chuyện này.

Tần Phi đứng dậy.

Cử động đơn giản này, nhất thời làm quan binh đầy đường không hẹn mà cùng lui về phía sau, những con ngựa đang ngủ gật kia phảng phất đột nhiên bừng tỉnh, không ngừng hí vang, trong lòng cho rằng đã khởi xướng công kích, lại phát hiện chủ nhân đang kéo nó lui về phía sau...

- Ngươi muốn làm gì?

Giọng nói của Sở Dương rõ ràng đã yếu hơn rất nhiều.

Tần Phi không kiên nhẫn liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Mục Thanh Sơn:

- Về chuyện này, ta...

- Tần Trấn đốc có gì muốn nói?

Mục Thanh Sơn hỏi.

- Không giải thích!

Dứt lời, Tần Phi thản nhiên đi về phía đầu phố, binh mã vây quanh Khổng phủ, vô thức mở ra một con đường, giống như là khai sơn Cự Phủ bổ vào biển người như thủy triều, vô cùng chỉnh tề, vô cùng nhanh nhẹn.

Tần Phi vừa đi, Mục Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đến bên cạnh Sở Dương:

- Thế tử, còn bắt người sao?

- Ta...

Con ngươi Sở Dương xoay động:

- Hôm nay thái tử sắp tới, trước hết ta làm việc công. Dù sao Khổng Chương cũng không chạy được, người đâu! Giám thị Khổng gia cho ta..., cho dù một con chuột chạy qua, cũng phải báo cho ta. Hồi phủ, chỉnh đốn đình viện, chuẩn bị nghênh đón xa giá thái tử, công chúa Vũ Dương!