Chích Thủ Già Thiên

Chương 233: Người già nhưng tâm chưa già




Lộ Việt Bình đứng ngẩn ra ở tại chỗ, thần tình có hơi lúng túng. Là một nhân vật làm chính trị, rất ít khi lão phán đoán sai lầm. Nhưng những chuyện của Tần Phi không nhiều người biết thực sự quá nhiều, ngay cả vua một nước cũng muốn trải bằng con đường cho hắn. Chuyện mấu chốt trong đó làm sao một người ngoài cuộc như lão có thể biết được đây?

Nhìn lấy một đám lão đại thần hợp nhau công kích, Sở Đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi lên tiếng coi như giảng hòa :"Vậy thì đổi lại cách nói đi,vẫn là Tổng trấn An Đông nhưng cho đeo làm Đồng tri Đề đốc. Thừa tướng có còn phản đối nữa hay không?"

Cách nói này mặc dù là chẳng khác nhau nhưng bệ hạ đã cho cơ hội để xuống thang nếu lvb còn không biết nữa thì thật là quá ngu ngốc. [Nguyên văn là chẳng khác gì nói triêu tam mộ tứ và triêu tứ mộ tam*]. "Bệ hạ anh minh!" Lộ Việt Bình cung kính nói.

"Các ngươi lui xuống trước đi, Dịch Tổng đốc và Đường ngự sử ở lại." Sở Đế chậm rãi nói.

Mấy vị trọng thần thối lui khỏi ngự hoa viên, Bàng Chân hai tay khoanh lại đi dạo trong hoa viên, thật ra thì lấy công lực của lão thì chỉ cần đứng nguyên một chỗ là có thể cảm nhận được tất cả việc phát sinh chung quanh, nhưng lão lại thích đi tới đi lui như vậy. Lúc còn trẻ chưa phải là cao thủ đứng đầu lão vẫn thường đi tới đi lui như thế.

"Những người như Nhâm Bình Sinh sẽ không tùy tiện đầu hàng, trong tấu của Tần Phi cũng không nói cụ thể, trẫm không thể đoán được suy nghĩ có thật sự đầu hàng hay không. Trẫm muốn dùng người có đại tài như thế nhưng không thể không phòng bị. Dịch Tổng đốc, hãy báo cho Chấp Hành Ty Nguyên Đề Đốc tổ chức một nhóm giỏi về ám sát và bảo vệ, yêu cầu Nguyên Đề đốc tự mình đến đại doanh ở Giang Nam. Không thể để cho người Ngô Quốc ám sát Nhâm Bình Sinh, đồng thời cũng không thể để Nhâm Bình Sinh ở đại doanh ở Giang Nam dám làm việc gì khác thường!" Sở Đế dừng một chút rồi nói tiếp:"Nếu như lão có dị tâm, các ngươi có thể tiền trảm hậu tấu. Một nhân tài, Đại Sở có thiếu cũng không việc gì".

Sở Đế quay mặt lại nhìn Đường Ẩn:"Thái tử tham công, trẫm có thể hiểu, nhưng Tần Phi lại dám tranh công với Thái tử một cách công khai như thế. Ngươi có ý kiến gì không?"

"Người bên ngoài tưởng Tần Phi theo phe Đoan Vương. Thật ra thì thần biết, Tần Phi không phức tạp như trong tưởng tượng của mọi người, nó và Đoan Vương kết giao chẳng qua chỉ là tâm đầu ý hợp mà thôi. Nếu như Đoan Vương cần Tần Phi xuất lực làm việc gì, Tần Phi có thể vì tình bằng hữu giúp đỡ, nhưng nếu bảo quy phục Đoan Vương thì khác lắm. Thái tử phạm sai lầm chính là tưởng Tần Phi có quan hệ với Đoan Vương. Ở An Đông, Thái tử nhất định sẽ nghĩ biện pháp chèn áp Tần Phi." Đường Ẩn thở dài: "Tần Phi sao lại chịu người khác tuỳ tiện chèn ép chứ?"

Sở Đế khẽ cười nói: "Mẹ nó cũng có tính khí ấy, Tần Phi làm sao có thể khác được? Chúng thích làm nhộn thì cứ kệ chúng để xem bọn chúng có thể là ra được bao nhiêu trò? Trẫm không ra mặt phê ý quở trách Tần Phi, ngươi tự viết một phong thư cho nó. Nhớ bảo nó phải khiêm cung lại một tý. Chuyện triều đình dù có đơn giản cũng không nên như trò đùa kẻo có ngày tự hại bản thân."

"Thần quay về nhà sẽ viết!" Đường Ẩn liếc Dịch Tổng đốc một cái, lão định hỏi rõ mọi việc trước mặt Sở Đế: "Dịch Tổng đốc, nghe nói hai năm nữa ngươi cáo lão từ quan, tin tức này có phải là thật hay không? Thật ra thì lấy tu vi của ngươi, cho dù là làm thêm mười năm nữa cũng không phải là vấn đề. Ta sợ nếu ngươi lui sớm, Sát Sự Thính sẽ có loạn. "

Mệt mỏi là một cái cớ rất hay nhất là đối với một người đã cống hiến cả đời cho công tác tình báo. Lão biết nhiều bí mật gấp trăm lần, ngàn lần so với những người bình thường. Trong hộc tủ của Dịch Tổng đốc, nếu tùy tiện lấy một phong thư ném ra ngoài cũng có thể làm cho cả vua và dân chúng cùng bất ngờ với cái tin tức ấy. Thân thể chưa chắc là mệt mỏi, nhưng tâm nhất định là mệt chết đi được, mệt đến nỗi không muốn kiên trì nữa.

Sở Đế chậm rãi mở miệng nói: " Lúc nào ngươi muốn lui, trẫm sẽ không cản. Trước khi đi sắp xếp ổn thoả mọi việc là được."

"Thần có dự cảm! " Dịch Tổng đốc cúi đầu, hai tay giấu trong áo, thản nhiên nói: "Trước lúc ta lui, nhất định sẽ có một trường phong ba, danh tiếng của Sát Sự Thính còn có thể nổi bật y như những năm phạt Nguỵ."

"Có lẽ chúng ta yên bình lâu lắm rồi phải không?" Sở Đế ngẩng đầu nhìn đám mây lững lờ trôi trên đầu, thản nhiên thốt lên: "Rất nhiều người cho rằng người có tuổi sẽ bảo thủ. Bọn họ sai lầm rồi..."

Trên bầu trời, từng đám mây nhẹ nhàng trôi qua. Nhiều đám mây kết lại với nhau trở nên dày hơn thỉnh thoảng che kín ánh mặt trời!

Khí trời An Đông không còn sáng sủa trong xanh như trước nữa. Lòng Thái tử lo lắng cùng cực. Nếu như không phải được bọn thuộc hạ cố gắng khuyên răn thì mấy lần y đã định xông vào cái phân sở Sát Sự Thính rách rưới để chỉ mặt Tần Phi mắng to một trận. Tiểu An Tử kể từ khi bị Tần Phi doạ cho một trận tự nhiên ít nói hơn hẳn. Ngày nào gã cũng chạy sau đuôi Thái tử làm nhắng lên, giờ còn kém thông minh hơn mấy đứa cung nữ.

Thái tử phiền não đi tới cuối hành lang, y nhẹ nhàng gõ cửa rồi hạ giọng nói:"Ta vào nhé."

"Mời vào"

Thái tử quay người lại nói với bọn thị vệ và thái giám:" Ở ngoài này, cấm không cho ai vào."

Thái tử đẩy cửa phòng ra, ở trong phòng công chúa Vũ Dương đã thu dọn sạch sẽ để chờ thái tử vào.

"Ngươi nên đi lại nhiều hơn một chút, suốt ngày ở trong trang viện buồn bực không tốt cho sức khoẻ đâu." Ánh mắt thái tử nhìn vào bụng của nàng nói:"Không tốt nhất cho con đó."

"Ta không dám tuỳ tiện ra ngoài, vạn nhất gặp phải ai tinh tường nhìn ra thì thảm rồi." Công chúa Vũ Dương ai oán nhìn thái tử như muốn nói còn không phải tại ngươi mới nên cơ sự này à?

Thái tử chỉ có đến đây mới thấy tâm tình khá hơn một chút, y cười hì hì sán tới cạnh công chúa Vũ Dương, nhẹ nhàng bảo:"Gần đây có còn cảm thấy nghén nữa không?"

"Cũng ổn rồi, tháng trước mới thật là khổ không thể tả, uống có ngụm nước cũng như là phun ra cả mật." Vũ Dương nhăn mặt đau khổ.

Thái tử kéo tay nàng, dìu nàng đi lại:"Ngươi cố gắng chịu đựng. Vừa rồi khi viết tấu chương ta cũng đã viết thư cho mẫu hậu. Chuyện này phải mẫu hậu nói cho phụ hoàng mới được. Theo phép tắc thì phủ nội vụ sẽ lập tức phái người tới An Đông hầu hạ. Nếu như chúng khám mà bảo sức khoẻ của nàng không thể lặn lội đường xa được thì sẽ phải ở lại An Đông sinh con xong rồi mới trở về. Chỉ có mỗi phiền toái là suốt cả thời gian này, phủ nội vụ sẽ giám sát toàn bộ mọi chuyện mà thôi."

Cũng là người trong hoàng tộc nên Vũ Dương công chúa đương nhiên biết quy củ của hoàng gia. Hoàng đế cũng như hoàng tử, phàm khi thê thiếp mang thai sẽ phải ghi vào trong hồ sơ. Đầu tiên sẽ phải điều tra rõ ràng để xem thai nhi có phải là dòng dõi của hoàng đế hay hoàng tử hay không. Tiếp đó, thời kỳ mang thai và sinh đẻ sẽ phải canh giữ nghiêm ngặt phòng huyết mạch hoàng thất bị đánh tráo. Phải biết rằng mỗi một vị hoàng tử hoàng tôn đều có thể là người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Việc này không phải là trò đùa đâu.

" Người phủ nội vụ tốt nhất nên đến sớm." Công chúa Vũ Dương thở dài:"Nếu thế thì ta mới có thể chính đại quang minh ra khỏi cửa,"

Thần sắc thái tử chuyển sang vẻ khó chịu:"Cái thai trong bụng nhất định phải là con trai, nếu không tương lai của chúng ta sẽ nguy hiểm vô cùng."

--------------------

Giải thích từ quick translator: TRIÊU TAM MỘ TỨ thay đổi thất thường; sớm ba chiều bốn (một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường)