Chích Thủ Già Thiên

Chương 258: Hành Tung Hiện Ra




Đất ở dưới chân bỗng chốc trở nên cứng rắn vô cùng, băng giá phủ xuống làm cho đất cát dường như bị đông cứng như sắt thép vậy. Người đi đường ai nấy đều mặc quần áo dày cộm, như muốn đem mình bao bọc chặt chẽ, thỉnh thoảng họ ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời bị bao phủ trong tầng mây trên đỉnh đầu, từng luồng nhiệt khí phun ra từ trong miệng bọn họ trong nháy mắt tan thành một mảng sương trắng và biến mất.

Tại một thị trấn nhỏ thuộc phạm vi Sở Quốc, trước cổng nha môn tầm thường lại bất ngờ có một lão giả, khoác trên mình cái áo choàng đen. Lão thoạt nhìn cũng không có gì xuất chúng, vải mặc trên người cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi, nhưng những nếp nhăn theo năm tháng hằn lên trên mặt lão toát lên vẻ tang thương, hiểu thấu sự đời.

Quan sát trước cổng nha môn, không có người gác, bên trong cũng không có một bóng người. Ánh mắt lão chớp động, thần sắc kiên định chậm rãi bước vào trong đại sảnh của nha môn.

Trong đại sảnh phủ đầy rêu xanh, đồ đạc vứt bừa bãi, bên trong chánh đường bỗng nhiên truyền ra tiếng cười nói.

Lão giả trực tiếp đi vào trong chánh đường, hai tay đẩy mạnh cửa phòng, một luồng hơi nóng bỗng nhiên bay đến trước mặt. Trong phòng có hai ba cái lò than được đặt lên trên bàn lớn xung quanh bày biện đầy thức ăn đồ uống. Một cái lò than đặt ở giữa bàn, bảy tám tên thám tử ngồi quay quần xung quanh, đang cao hứng thưởng thức món ăn trong nồi.

Có lẽ lão đẩy cửa làm hơi lạnh tràn vào ảnh hưởng đến bọn hắn, ánh mắt bọn chúng đồng loạt hướng về phía lão giả. Một tên trong đó đạp ghế đứng lên, đôi đũa trong tay còn kẹp miếng thịt bò nóng hổi, mắt nhìn về phía sảnh nghiêm nghị quát:" Là kẻ nào? Dám cả gan làm loạn tại nha môn? Nếu vào nhầm chỗ thì mau biến đi."

" Đông Đô đến." Lão giả lấy ra một khối lệnh bài thông hành, tiện tay ném qua.

Tên quan tiếp nhận xem xét quả nhiên là lệnh bài từ trên ban xuống, tuy nhiên chức quan của hắn quá nhỏ, tại tiểu trấn xa xôi nơi biên thùy này, hắn chẳng qua chỉ là một viên quan chỉ huy nhỏ bé, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người có học thức, nên lệnh bài thực giả hắn có thể phân biệt được. Người nắm giữ lệnh bài này dĩ nhiên là có nhiệm vụ khẩn cấp, nha môn địa phương có nghĩa vụ phải toàn lực giúp đỡ người nắm giữ lệnh bài này. Cho dù người giữ lệnh bài này là có thể là một viên quan cao cấp hay là một tên chỉ huy thấp kém, nhưng nhiệm vụ của hắn rõ ràng là khẩn cấp.

Tên quan chỉ huy này lúc này mới lộ ra bộ mặt tươi cười: " Nguyên lai là đồng liêu từ Đông Đô đến, bên ngoài trời đông gió rét, trên đường chắc ngài chịu không ít cực khổ nhỉ? Ta nói lão nghe này đại thúc à, lão cũng đến tuổi về hưu rồi, những người ở Đông Đô có phải quá đáng lắm không, sao lại để lão gia ngài phải bôn ba vất vả thế này? Nhanh đến đây, ngồi xuống nào, gặp thời tiết quỷ quái như thế này, cả nha môn lạnh cóng, ăn thức ăn nóng như vầy là tuyệt nhất."

Mấy tên nha sai khác dĩ nhiên đều đối với vị đồng liêu đến từ Đông Đô vô cùng nhiệt tình, bọn hắn nhanh chóng mang đến một chiếc ghế lớn, còn cẩn thận đặt lên trên một cái gối êm nữa. cũng không phải là bọn hắn xu nịnh gì lão, chúng cũng đánh giá được nếu lão từng ấy tuổi mà còn phải đi xa đến tận chỗ biên thùy này thì chắc cũng chỉ là một chân sai vặt mà thôi, nhưng đều là người trong nha môn thì giúp đỡ lẫn nhau cũng là phải đạo.

Lão giả cũng không chối từ, ra vẻ biết ơn ngồi xuống, ánh mắt quét nhanh lên mặt bàn, chỉ là một ít thịt dê bò, không thấy chút rượu.

Tựa hồ đọc được ý nghĩ của lão, tên chỉ huy cười ha hả đứng dậy đến chiếc bàn khác lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hủ nhỏ, đặt trước mặt lão giả: " Nha môn không cho uống trong giờ làm, nhưng lúc này huynh đệ chúng ta ăn lẩu cũng đã vi phạm, nhưng thời tiết giá rét thế này không có việc gì làm, ăn coi như xong rồi nhưng bọn ta cũng không dám uống. Lão thúc ngươi uống chút đi, không việc gì đâu, quan giám sát chỗ ta sẽ không quản đến người Đông Đô bọn ngươi."

Lão giả mỉm cười, mở nắp hủ rượu ra, một loại mùi vị rượu kém chất bay thoảng qua mũi lão, lão làm như lơ đễnh, uống một hớp nhỏ, chợt cảm thấy một luồng hơi nóng dào dạt chạy dọc cổ họng thẳng xuống bụng. buông bầu rượu, lão cười nói:

"Quan giám sát ở đây thoải mái quá nhỉ"

Tên quan chỉ huy liên tục khoát tay, lấy hai miếng thịt nóng đặt vào trong chén của lão: " Không phải là thoải mái như vậy đâu, bất quá mọi người đều xem nhau như người một nhà. Đất ở đây gà không đẻ trứng, một năm thì có đến bẩy tháng đều là mùa đông. Đi qua thành này thì phía trước là khu quân tây bắc chiếm đóng, trộm cắp không có, gian tế cũng không, công việc nha môn cũng không có bao nhiêu. Ngươi cũng thấy đó, trong cái nha môn này, lớn nhất chính là chỉ huy quèn ta đây, toàn bộ thị trấn chỉ có một quan giám sát, mà toàn bộ thuộc hạ thì đều ở đây rồi. mọi việc thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, ngươi cho rằng đông đô lại bận tâm đến chốn khỉ ho cò gáy này sao?"

Lão giả cũng không có lập tức nói tiếp, mà đem hai miếng thịt chậm rãi ăn hết, tuy rượu có mùi vị rất tệ nhưng thức ăn thì cũng tàm tạm. Lão buông đũa xuống, hỏi: Ta đến nơi đây là muốn truy tung tội phạm, chúng có hai người, không có khả năng là chúng đi qua khu vực quân Tây Bắc chiếm đóng, càng không có khả năng vào thành. Ta mới nhớ ra tại Tây Vực này, phía trước khu đóng quân, có một trạm gác chuyên môn giám sát đường thủy, đường bộ này. Các ngươi gần đây có thấy người nào khả nghi đi ngang qua đây không?"

Viên chỉ huy sửng người, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng quay qua nói với một người bên cạnh: Viên Dận, hai ngày trước ngươi bẩm báo với ta chính là vụ kia..."

Lão giả quay đầu sang nhìn tên thám tử trẻ tuổi, nhìn đồng phục trên người hắn thì chẳng qua chỉ là một tên thám tử cấp thấp mà thôi.

Lão giả tươi cười mang theo một ma lực không thể kháng cự hỏi: "Ngươi tên là Viên Dận? Vậy ngươi cho ta biết một chút, ngươi đã nhìn thấy được cái gì?"

Viên Dận đưa mắt nhìn tên chỉ huy, rồi lên tiếng: " Bẩm Đông Đô đại nhân, người biết tại tây vực này núi rất nhiều, đường mòn dĩ nhiên cũng rất nhiều. Có rất nhiều người từ nơi khác đến hoặc là đào phạm, hoặc là do nguyên nhân nào đó mà không dám đi đường lớn hay qua chốn đông người, bọn họ sẽ trèo đèo lội suối, lặng lẽ đến khu đóng quân, sau đó lợi dụng địa hình khu vực rộng lớn phía tây ẩn nấp hành tung. Do chúng ta nhân lực đơn bạc, nên không có khả năng giám sát hết tất cả đường mòn, mà thực tế là năm đó khi quân Tây Bắc đến đóng quân ở đây cũng từng điều động quân đội, dùng mười người làm một tổ để tuần tra đường núi. Cuối cùng cũng đành bỏ cuộc vì đội quân mấy ngàn người nhưng đến đó cũng như ly nước đổ xuống sông, căn bản là không làm được gì."

" Cho nên chỉ huy của chúng ta mới suy nghĩ ra biện pháp, xin một ít kinh phí, thuê mấy thợ săn, mua mấy con liệp ưng, lợi dụng khả năng bay trên trời mà giám sát nhưng người đi lên núi."

Lão giả không khỏi nhìn lại tên chỉ huy kia đánh giá lại một lần:" Vị chỉ huy này, ngươi tên gọi là gì?"

" Ta... " Viên chỉ huy kia có chút ấp úng, hắn không biết chức quan của lão giả, tựa hồ trong cách xưng hô thì mình thấp một chút, bởi lão ta gọi chức quan của mình với giọng khá hời hợt, chứng tỏ lão ta chắc chức quan to hơn gã. Chần chừ một lúc, hắn với vẻ mặt không kiêu, không nịnh nói: "Đội trưởng chỉ huy thành Tứ Giác, Quách Hướng."

Lão giả nhẹ gật đầu, quay sáng viên dận nói: "Ngươi tiếp tục"

Viên Dận trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo nói:"Những con Liệp Ưng kia đều đã trải qua huấn luyện, chúng có khả năng phân biệt được thợ săn, quân đội cùng thường dân. Dĩ nhiên chúng ta không quản đến quân đội, mà dị tộc cũng không có khả năng tổ chức quân đội tiến vào Tây Vực. Thợ săn tất nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu có thường dân tiến lên núi, Liệp Ưng phát hiện lập tức báo ngay, khi đó chúng ta lập tức lên núi xem xét rốt cục là kẻ nào."

Quách Hướng bung lên tách trà, hớp một ngụm, cười đắc ý nói: " Chúng ta dựa vào chiêu này đã bắt được hai tên tặc phỉ."

Lão giả khen:" Không tệ, vậy hai ngày trước Liệp Ưng của các ngươi đã thấy những gì?"

" Sau khi liệp ưng trở về, ta thông qua thói quen trong quá trình huấn luyện của nó, xác nhận là có hai người khả nghi tiến vào cửa phía nam ngọn Ngọa Hổ Sơn, chỗ đó là một ngọn núi bỏ hoang, rất là khả nghi. Ta liền bẩm báo đại nhân. sau đó đội trưởng liền mang chúng ta vào xem. Tiếc là khi chúng ta đi vào, không thấy bóng dáng ai cả, quỷ dị hơn là cho Liệp Ưng tìm trong phạm vi hai mươi dặm cũng không có phát hiện gì." Viên Dận thở dài:" Hại bọn ta đều tưởng rằng Liệp Ưng nhìn sai, phải biết rằng với thời tiết như vậy, hai người làm sao có thể trong nháy mắt chạy ra ngoài hai mươi dặm, nếu vậy còn là người nữa sao? Nhưng khi ta nghe lão nhân gia vừa nói như vậy, hẳn là có hai người như vậy."

Lão giả nhịn cười không được, hắn biết rõ hai người này chắc chắn là người, hơn nữa còn là nhân trung chi long. Tuy nói là do thời tiết khắc nghiệt làm đường xá khó đi, nhưng lão biết đối với bản lãnh của họ, nói cho cùng cũng chỉ đơn giản như đi dạo trong hoa viên nhà mình.

Từ trong lời nói của mấy thám tử này, lão biết là phán đoán của mình hoàn toàn chính xác.

Từ lúc lão bắt đầu rời khỏi Đông Đô, lão luôn có cảm giác có một lực lượng phi thường cực đại cố ý dẫn lão về phía tây. Tính cách của hắn chính là như vậy, sống ở đâu thì theo phong tục đó, trên đời này hầu như không có địa phương nào mà hắn không dám đến, há gì Liệp Ưng chứ?

"Ngươi ở chỗ này có cực khổ không?" Lão giả hòa ái hỏi.

Quách Hướng cười ha hả: " Khổ, kỳ thật ta thực sự cũng không biết khổ nhiều hay ít, hoàn cảnh tại đây đúng là không được tốt lắm, nhưng được cái tự do tự tại. ngươi xem, người Đông Đô các người suốt ngày loay hoay công cán, đến thời gian lấy hơi cũng không có. ở chỗ ta đây, các huynh đệ còn có thể rãnh rỗi cùng nhau ăn nồi lẩu. Sau khi xong việc có thể đi uống vài chén, về nhà vui vầy với lão bà, nếu không thì đi đến lầu xanh kiếm các cô nương giải khuây."

Hắn cười cười nhìn lão giả nói: "Khổ cực cũng có chứ... Nhưng khổ nhất chính là không kiếm được cô nương nào vừa mắt cả."

Cả đám thám tử trẻ tuổi cũng cười theo, tìm kiếm thú vui qua ngày ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, bọn họ cũng từng nghĩ đến việc lên kinh đô, không cần nói lý do gì, nơi ấy có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp đã đủ là nguyên nhân rồi.

"Liệp Ưng là ngươi nghĩ ra? Hai người kia là ngươi phát hiện?" Lão giả cũng không có cười theo bọn hắn, ngược lại lấy tay trỏ hai người Quách Hướng cùng Viên Dận hỏi.

Hai người sửng sốt, đều gật đầu.

Lão giả mở ngăn kéo, tìm được một tờ công văn, một cây viết, nhúng mực viết mấy hàng chữ, tiện tay đưa cho Quách Hướng.

"Quách Hướng, ngươi thân là quan chỉ huy, có thể nhập gia tùy tục, nghĩ ra biện pháp mới, có thể vui vẻ trong khổ cực, cũng không oán trời trách đất, là nhân tài có thể đào tạo. Ngay hôm nay ngươi lên Đông Đô tập huấn ba tháng. quan đề đốc sẽ cho ngươi làm quan Tổng Trấn huyện Đồng Tri. còn Viên Dận ngươi cùng hộ tống theo, nếu luyện tập tốt thì có thể để ngươi làm quan chỉ huy, còn như luyện không tốt thì cút trở về làm thám tử của nhà ngươi."

Lão giả chậm rãi đứng dậy, hướng cửa bước tới, thản nhiên nói:" Đa tạ các vị khoản đãi ta rượu thịt, nhưng mà nhờ chuyển cáo tới quan giám sát của các ngươi, nói hắn đến tổng trấn Đồng Tri mà chịu ba mươi hèo. Các ngươi có thể ăn thịt trong giờ công chính là do hắn giám sát bất lực!"

nhìn bóng lưng lão rời đi, Quách Hướng nhịn không được cất tiếng cười to, thiếu chút nữa nước mắt nước mũi cũng rớt ra:" Các huynh đệ, lão đầu ở Đông Đô này chắc là bị thần kinh rồi, bị bắt rời nhà đến đây, khẩu khí tựa như là đề đốc, ah không, tổng đốc chứ. Dùng mực đỏ viết mấy chữ lại bắt lão tử di huấn luyện, thiệt là tức cười, haha"

Viên Dận chỉ chỉ tờ giấy, vẻ mặt biến sắc.

Quách Hướng theo bản năng cúi đầu nhìn lại, bên trái phía dưới là bút ký như rồng bay phượng múa" Họ Dịch"

Xem trên Sở Ty chắc không chỉ có một họ Dịch, nhưng lại dám kí như vậy thì chỉ có một.

Quách Hướng chợt cảm thấy toàn thân có một trận ớn lạnh, hai chân cơ hồ đứng không vững, thân thể lung lay hướng ra cửa đuổi theo, miệng la lớn: " Tổng Đốc đại nhân..."