Chích Thủ Già Thiên

Chương 274: Cùng chết!




Chích thủ già thiên

Quyển 4: Mưa gió nổi lên

Hai vị cao nhân thâm bất khả trắc lặng lẽ đối lập nhau, không khí khẩn trương không thua gì trận ác chiến của mười vạn đại quân ở dưới núi.Tần Phi nhất thời không nói gì, cuốc chiến đầu này, hắn biết là không thể tránh né được.Giải Linh quyết tâm vì Thủy Tình Không mà báo thù, còn Dịch lão đầu cũng rất vui mừng khi có thể cùng nàng đấu một trận.Hơn nữa, bổn sự của hai người bọn họ là cực kì lớn, muốn cởi bỏ ân cừu của bọn họ, trừ phi là một người khác có bản lĩnh cao hơn bọn họ.Bổn sự như vậy, Tần Phi lúc này lại không có.

Giải Linh cũng không có động thủ ngay lập tức, mà nhìn về phía xa, ung dung thở dài:"Cũng chỉ đi lên có một mình ngươi sao?"

"Hoàng đế Sở quốc sợ ngươi lớn tuổi gặp sơ xuất, một khi ngươi gặp chuyện gì không hay xảy ra, đối với Sở quốc dù gì cũng là một đả kích lớn, cho nên, cho nên hắn phái Bàng Chân đến để giúp đỡ."Giải Linh đột nhiên nói:"Tuy nói đai tông sư chiến đấu, hai người giáp công một người thì có chút vô sỉ.Có thể chuyện vô sỉ đã làm lần thứ nhất, thì thoải mái yên tâm.Kĩ nữ đã từng bán thân một lần dương nhiên không ngại lại bán một lần nữa...đạo lý này ngươi xem có phải đúng hay không?

Giải Linh miệng lưỡi bén nhọn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ác độc chửi bới làm cho Dịch lão đầu sắc mặt thật sự có chút nhịn không được, vô luận thế nào thì lần đó lão cùng Bàng Chân đồng thời giáp công Thủy Tinh Không, chính là một vết bẩn lớn trong đời người, rất khó tẩy đi.

"Thành thành thật thật đợi ở đằng kia, chuyện chúng ta chiến đấu cùng ngươi không có quan hệ.Mở to mắt của ngươi ra, có lẽ ngươi sẽ học được rất nhiều thứ."Dịch lão đầu kêu lớn.

Sau một lúc, Bàng Chân cùng Liễu Khinh Dương đang khổ khổ cực cực ở giữa sườn núi chạy như bay đến, cơ hồ cùng lúc xuất hiện ở trước mặt Giải Linh.Bàng Chân khoác trên mình một bộ cẩm bào màu đỏ thẫm như ngọn lửa, thân ảnh khô gầy của Dịch lão đầu lại được che bời một cái áo khoác màu đen, tụa như đỉnh tuyết bọc một gốc cây nhỏ gầy kì quái ở trong.Liễu Khinh Dương thì áo xanh phiêu động , dáng vẻ tiêu sái, mặc dù gặp phải đối thủ mạnh hơn minh, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ.Mà Giải Linh một thân bạch y như tuyết, như nhánh tuyết đón gió mà đứng.

"Sở quốc thật sự là nhân tài điêu linh." Giải Linh cười lạnh nói:"Duy nhất chỉ còn lại hai vị đại tông sư, hôm nay đều muốn bị chôn vùi ở đây, thật khiến người ta ca thán."

Chính là một người yếu nhược nữ tử, lại nói ra khẩu khí lớn làm cho người ta phải kinh ngạc, Bàng Chân cả đời gặp phong vân, không chút nào để ý, Liễu Khinh Dương thì lại có chút kinh ngạc.Phải biết được rằng, cho dù Thủy Tinh Không dẫu mạnh, đối mặt với hai vị đại tông sư giáp công, cũng chỉ có thể ôm hận mà chết.Còn nữ tử xinh đẹp ở trước mắt này, lại tuyên bố muốn đem Bàng Chân cùng Dịch lão đầu một lần tận diệt.Nếu như nàng không phải là thân phận đại tông sư, Liễu Khinh Dương nhất định sẽ cho rằng nàng chỉ là một người xinh đẹp có chút điên khùng.

"Có hoặc là không có, các ngươi mất mạng liền sẽ thấy được."Giải Linh lạnh lùng cười, chuôi kiếm ở trong tay nhẹ nhàng rung động, chỉ ba người ở phía xa.

"Dịch đại sư, trận này liền để cho ta ra mặt nha."Bàng Chân thành khẩn nói.

Lão thành danh thiên hạ đã hai mươi năm, được khen là đệ nhất cao thủ.Mặc dù Thủy Tinh Không nhất đẳng tu vi, lại có Thiên Ngân tương trợ, cũng không dám chắc có thể đánh bại được Bàng Chân.Dưới tình huống một chọi một mà nói, người có thể chiến thắng được Bàng Chân, ít nhất bây giờ là không hề có! Bàng Chân thật sự là hoàng mệnh tây lai.Sở đế ra nghiêm lệnh, quyết không cho phép Dịch lão đầu xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn! Bàng Chân không có lựa chọn đánh giáp công, mà xung phong nhận việc thay Dịch lão đầu đánh trước một hồi, âu cũng là rất có đạo đức rồi.

"Ngươi biết ta không phải là có ý này mà."Bàng Chân bình tĩnh nói.

Liễu Khinh Dương bất đắc dĩ nhìn Bàng Chân một cái, cho dù là Bàng Chân, cũng không thể thoải mái đối mặt với công kích của hai vị đại tông sư.Trên thực tế, đạt đến trình độ đại tông sư này, mọi người mặc dù khoảng cách có sự phân biệt, năng lực cũng không thể quá.Trong ba người, bất luận hai người giáp công một người, đều là tám phần giành chiến thắng.Hơn nữa nơi này là tử địa, tuyết phong cao không thể chạm, căn bản không có người có khả năng vượt qua được.Đã không có đường lui, liền chỉ có thể quyết một trận tử chiến!

Bàng Chân suy tư một lát, đáp:"Tốt, Dịch đai sư ngươi ra tay trước, nếu là thắng, tự nhiên không có gì để nói.Giả nếu có gì sơ suất, ta sẽ cho nàng nghỉ ngơi một canh giờ rồi mới ra tay."

Ở đây, kể cả Tần Phi ở trong, mỗi người đều thông suốt.Bàng Chân quả thật là nói chuyện có ý tứ nhưng rõ ràng là hàm hồ, lão liền chắp tay sau lưng ở một bên quan sát trận chiến, nếu Dịch lão đầu sắp thất bại, Bàng Chân liền không nói hai lời xuất thủ cứu, sau đó mang ra dáng vẻ công bằng, cùng Giải Linh đại chiến một hồi.Nhưng ai có thể sau khi ác chiến với Dịch lão đầu, một canh giờ liền khôi phục lại sức lực được chứ?Cho rằng đây là côn đồ đang đánh nhau ở trên đường hay sao?

Giải Linh cười lạnh không nói, khẽ điểm nhẹ chân, phiêu nhiên nhảy lên một mỏm núi đá, nàng đưa lưng về phía bọn người Bàng Chân và Dịch lão đầu, nói khẽ với Tần Phi rằng:"Ngươi đi đi, nhanh chóng xuống núi."

"Tuy rằng ta vô lực ngăn cản một trận chiến này, nhưng ta đã nói rồi, trước khi ta chết, sẽ không để cho ngươi chết.Đây cũng là lời đã hứa của ta đối với Thủy đại sư!"Tần Phi kiên trì nói:"Chức Tổng đốc Sát sử thính ta vốn dĩ không làm, tùy tiên nhugn1 tay vào cuộc chiến của đại tông sư, có khả năng sẽ tan xương nát thịt, ta cũng không sợ.Thủy đại sư ở trên đời này lo lắng không nhiều, ta nếu đã nói ra miệng, tựu không hối cải."

"Ngươi xưa nay thoạt nhìn thật giống Tôn Hạc, từ lúc này, thì không có giống.Sư phụ ngươi vẫn là nguyên tắc an toàn là bậc nhất.Nếu là hắn a hả...Bàng Chân cùng Dịch lão đầu còn chưa có tới, thì hắn đã cao chạy xa bay, chay so với người khác còn nhanh hơn."Giải Linh không biết vì cái gì, lời nói ra đột nhiên nhiều hơn, mang theo thần sắc tiếc hận, nhìn vào người tần Phi:"Nếu đã không đi, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi, chết sống có số, nếu là chết, trên đường hoàng tuyền, ta và ngươi lại làm bạn,đi đâu cũng kkhông có cô đơn, nhìn thấy Tình Không, ngươi cũng sẽ giúp ta đối phó với lão bà điêu ngoa kia phải không?"

"Nàng ta chính là chính quy sư nương..."Tần Phi trong lòng thầm nghĩ, dù sao lúc trước nàng ta cũng là Ngụy công chúa, thật sự là rất điêu ngoa sao? Chỉ sợ là hai nàng tranh phu, thể nào nhìn đối phương cũng thấy không thuận mắt a?

Giải Linh thấy Tần Phi không nói không rằng, liền đoán được hắn đang suy nghĩ gì, ha ha cười nói:"Tiểu tử thúi ngươi rất có ý tứ, mấy ngày nay ở chỗ này, ta cảm thấy ngươi là người kiệt xuất.Giả như từ nay về sau, nếu ngươi còn sống..., giúp ta chiếu cố mấy nha đầu Giải gia, nếu thấy ai vừa mắt liền rước về nhà, nữ nhân Giải gia tuyệt sẽ không làm xấu mặt ngươi..."

Có thể điên điên khùng khùng làm Tần Phi không thể phản bác được chính là Giải Lôi Lôi ư?

Hay là dùng liên hoàn kế gài bẫy thái tử chính là Giải Ngữ, Giải Ý, là hai người song sinh dở hơi đó sao?

Tần Phi lập tức rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa, trông chừng Linh Tư vẫn là tốt hơn...

"Có lẽ..."Giải Linh muốn nói rồi lại thôi, ngẩng đầu nhìn lên sắc trời âm u, cười khổ nói:"Mỗi người đều có vận mệnh của mình, nếu như mệnh của ngươi đã định trước, hôm nay phải chết ở chỗ này, ta cần gì phải làm người cưỡng ép?"

Giải Linh nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi mỏm đá, Bạch y giương nhẹ, buông thẳng xuống nhìn như một tiên nữ, cây kiếm trong tay khẽ đông một kiếm, tây một kiếm, xuất hiện hai đạo kiếm khí sắc bén, đánh thẳng vào Bàng Chân cùng Dịch lão đầu.

Hai kiếm xẹt qua mang kình khí bức nhân, Giải Linh kiếm ý bay bổng, đồng thời đem Bàng Chân cùng Dịch lão đầu bao vây ở bên trong.

"Đừng làm chậm thời gian của lão nương, cùng chết hết đi."

Phá kiếm khẽ chuyển một vòng, thuận tay đem Liễu Khinh Dương tiến vào vòng kiếm ý.

Bàng Chân cười khổ một tiếng, hai tay hợp lại, vỗ nhẹ phía dưới, đem kiếm khí đánh tan, lão chí ít có bảy tám loại chiêu thức có thể đánh trả lại, nhưng giờ khắc này lại chọn cách thủ thế.

Liễu Khinh Dương thì không được dễ dàng như thế, rõ ràng sắc mặt của lão kém đi không ít, nhìn tưởng như là dùng mạnh chế nhẹ đánh tan luồng kiếm khí tập kích vào thân, kì thật bản thân gặp khổ biết bao nhiêu, Giải Linh thoạt nhìn nho nhã yêu đuối, lại xuất ra một đạo kiếm khí sắc bén cực kỳ, hầu như trong nháy mắt đã đột phá chân khí hộ thể của lão, nghịch nhập kinh mạch.Liễu Khinh Dương tận lực ngăn chặn, liên tiếp sáu bảy lần huy động chân nguyên, lúc này mới đem kiếm khí trước khi phá vỡ mà vào được khí hải, một hơi hóa giải.Chỉ là tu vi của lão, khi xuất ra chiêu số vẫn luôn là phiêu dật tiêu sái, thoạt nhìn tưởng như là không có chật vật mà thôi.

Một kích này làm cho ba vị đai tông sư đối với lão nhìn với một cặp mắt khác xưa, có thể như thường đánh tan kiếm khí của Giải Linh, quả nhiên không phụ với danh xưng 'Đai tông sư thiên hạ đệ nhất nhân'.

"Chỉ thủ chứ không tấn công chứ gì?Là tại các ngươi muốn tìm chết!" Giải Linh nghiêm nghị trách mắng, Phá kiếm hồi chuyển, kiếm ảnh trùng trùng, tựa như quỷ ảnh chớp động, từng lớp điện quang đánh thẳng tới, hàn băng ven đưởng nổ tung, tuyết đọng bị bay ra tán loạn, làm rối loạn mắt người!

Giải Linh sát khí chợt hiện, kiêm 1khí tung hoành, khí thế bức nhân, thân kiếm mang theo tiếng sấm nổ mạnh.Mỗi một nhát kiếm của nàng tưởng như cao sơn chi trọng, nhưng lại nhanh như tia chớp.tốt xấu thế nào cũng phải làm người ta phún huyết, Chỉ mới xem thôi, cũng đã làm cho Tần Phi cảm thấy đầu choáng váng, óc như căng ra.

Ba đai cao thủ dựa theo thế chân vạc mà đứng, Giải Linh như chim bồ câu trắng bay lượn trên không trung ba người, phá kiếm sáng như tuyết mang đếm từng đợt khí tức tử vong.Nếu mà nói, đoạn ca được niêm phong cất vào trong kho chính là đại tông sư kiếm ý, chỉ là thực thể của lời nói.Giờ phút này, mỗi một kiếm của Giải Linh đều mang theo hồn, chính là kiếm hồn!

Phong lôi lay động, ánh kiếm trùng trùng, Phù băng vỡ tan, bay nhanh ra bắn về bốn phía! Những nơi mà mỗi đạo kiếm y đi qua, thiên niên hàn băng liền bị bẻ gãy nghiền nát, mỗi một phiến băng vụn đủ để lấy đi một mạng người!

Tần Phi mở to hai mắt, theo dõi trận chiến hiếm có này.

Đột nhiên, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh gì đó, kinh ngạc quay đầu lại nhìn một cái, thần sắc trở nên kịch biến!

Từng đợt tuyết như sóng biển chảy tử trên đỉnh núi cấp tốc lao xuống, từng dòng khí lưu khổng lồ xoáy lên vô số tuyết tích, bông tuyết như sóng hoa vờn bay, trên cao mấy trượng, tuyết chãy như giương nanh múa vuốt, như sóng to gió lớn nhanh chóng chụp xuống triền núi!

Từng khối lớn tuyết tích chảy xuống, chảy càng mạnh xoáy lên trên những vùng tuyết bình yên trên sườn núi, lại hình thành dòng chảy lớn hơn, không kiêng nể nuốt chửng hết thảy tuyết phong!

Trong nháy mắt Tần Phi liền minh bạch, Giải Linh vì cái gì mà vừa rồi ra tay xuất kiếm ý to lớn thanh thế đến như vậy!

Nàng căn bản là không có ý định sống nữa, nàng muốn dùng ngọn tuyết sơn này đưa cả Bàng Chân, Dịch lão đầu, Liễu Khinh Dương cùng chết!