Chích Thủ Già Thiên

Chương 323: Đánh với ai?




Cấm Thành lành ít dữ nhiều? Tần Phi nghĩ lại, chuyện này hình như hơi bất bình thường. Với tư cách là người đứng đầu Sát Sự Thính mà hắn hoàn toàn không nghe được tin tức về bất cứ nhóm quân nào vụng trộm mò tới phát động tiến công Bắc Cương. Hơn nữa, cho dù là Man tộc tập kích thì muốn đánh tới tận Cấm Thành cũng phải mất một khoảng thời gian. Vậy thì sao phải bắt đám dân chúng này chuyển hết lên núi sống?

"Cấm Thành đã xảy ra chuyện gì?" Tần Phi hỏi.

Người phụ nữ kia thực ra cũng không biết rõ ràng, nói lí nhí: "Đại nhân tổng quản Cấm Thành nói rất có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh. Nếu dân chúng Cấm Thành còn ở lại trong thành sẽ rất nguy hiểm. Nếu trốn lên trên núi sẽ an toàn hơn. Cho dù kẻ địch có phá được Cấm Thành thì thường đều đi dọc theo đường quan đạo, sẽ không phát hiện ra bọn ta. Cho dù bọn chúng ấm đầu mà đi đường núi giống như tiểu huynh đệ ngươi loạng quạng mà vào được hẻm núi này cũng khó mà phát hiện được. Tổng quản đại nhân là vì tốt cho bọn ta."

Tần Phi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Đánh với ai vậy?"

"Một nữ nhân như ta đây nào biết nhiều như vậy, nghe đâu là một bọn đến từ thảo nguyên. Trọng đại nhân nói bọn chúng hung ác thành tính, nếu bỏ thành đầu hàng thì không sao, còn nếu chống cự đến cùng thì sau khi thành bị phá chắc chắn chúng sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Nhưng lão nương cũng không tin, bọn chúng có thể đánh thắng trọng đại nhân sao?" Người phụ nữ kia cao giọng nói, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

"Tổng quản đại nhân của Cấm Thành bây giờ là đại nhân Trọng Xung phải không?" Tần Phi cười nói.

"Tất nhiên rồi! Bắt đầu từ đại nhân Trọng Đạt trở đi, suốt ngàn năm qua không phải vẫn là người Trọng gia bảo vệ Cấm Thành sao?"

Tần Phi cười trộm trong lòng, dòng họ Trọng này suốt một ngàn năm lịch sử cũng được xem như nổi tiếng, nhưng lại cũng là một ngoại lệ. Năm đó khi Ngụy quốc còn chưa thành lập, khắp nơi đều là chiến tranh loạn lạc. Trọng gia năm đó chỉ là thủ lĩnh thợ săn trong núi này, vô danh tiểu tốt. Sau khi có một trận đại chiến, một nhóm quân đội Man tộc đang tháo chạy thì đường bị lấp kín, mới định đi theo con đường núi cheo leo này quay trở lại thảo nguyên.

Lúc ấy, truy binh còn cách bọn chúng một đoạn đường, không thể ngăn chặn bọn chúng ở trước núi, nhưng nếu để nhóm quân này chạy thoát thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái. Bởi vì trong đó còn có rất nhiều ngụy quan cùng với thủ lĩnh các bộ lạc của Man tộc. Chính là bởi vì trong đó có rất nhiều quan lại quyền quý nên đám hộ vệ của bọn chúng cũng nghiêm mật hơn, theo sau đít mười mấy tên quan lại quý tộc là cả thảy mấy ngàn vệ binh. Kể cả vũ khí trang bị hay chất lượng huấn luyện đều vô cùng tốt.

Truy binh thấy vụ chặn đường có vẻ bất khả thi, cho trinh sát thúc ngựa vượt lên trước mà vào núi, mong tìm được một giao lộ có thể chặn lấp. Đường núi năm đó đều là do người qua lại đi mãi mà thành đường. Đường xấu nhưng khó mà lấp được. Khi tên trinh sát sắp bó tay bỏ cuộc thì gặp được thợ săn Trọng gia. Thủ lĩnh chính là Trọng Đạt.

Vừa nghe là chặn đường Man tộc, Trọng Đạt phủi mông về trong núi thương lượng với mọi người trong họ một vòng liền trở về nói với trinh sát kia, những người sống trên núi là bọn hắn tình nguyện đi chặn lấp đường. Đã chặn đường, chắc chắn phải hi sinh. Người chết phải được nhân đôi tiền an ủi chăm sóc, kẻ sống phải được tính công nhận thưởng, nếu có thể được thăng quan tương đương thì càng tốt.

Trinh sát bị thái độ thực dụng này của bọn hắn dọa đến mức suýt phun cả cơm tối ra. Nhưng rồi ngẫm lại, bọn họ không phải quân nhân, sao phải mạo hiểm tham gia chiến tranh trong núi này? Đánh một trận rồi thì những con người đang vui vẻ sống trên núi này chỉ e là số người sống sót đến một nửa cũng không được. Trinh sát kia mới cả gan, trước tiên cứ hứa hẹn xong với đám thợ săn này, đảm bảo mang đến chức quan cùng tiền tài cho bọn hắn.

Trọng Đạt dẫn theo thợ săn, nông phu, dựa theo địa hình bọn họ đã quen thuộc trong núi, sau khi đã trả một cái giá vô cùng đắt là hơn sáu phần mười số sinh mạng, cuối cùng cũng đã vây được đám binh sĩ đào thoát này bên trong núi cho đến khi những truy binh điên cuồng xông tới, chém cho đám quân tháo chạy kia chết không còn manh giáp.

Có vài kẻ thừa dịp hỗn loạn mà chạy vào trong núi vẫn cứ bị đám thợ săn tìm được, bắt sống.

Đến tận sau khi Ngụy quốc được thành lập, Trọng Đạt vẫn chưa quên công lao của mình, hắn mang theo lương khô, dắt theo con trai, hăm hăm hở hở tới đô thành, chặn trước cửa ra vào của bộ Lại như đòi nợ, cười hì hì xem người ta tan làm, không có việc gì thì đi hỏi người gác cổng rẳng chức quan của ai lớn, có thể cho hắn một chức quan không.

Người gác cổng chẳng qua cũng chỉ coi đó như truyện tiếu lâm, cũng không biết Trọng Đạt nhìn qua mặt mũi bình thường lại có công lao lớn đến vậy. Không lâu về sau, tin tức Trọng Đạt đến lấy chức quan dần dần truyền ra. Đám quan lại cũng thấy khó xử, nếu nói không phong chức, vậy cũng thật có lỗi với những thợ săn đã hi sinh kia, nhưng nếu phong quan, nhìn cái bộ dạng kia có thể làm gì cơ chứ?

Chuyện này truyền đến hoàng cung, Hoàng đế khai quốc đang chuẩn bị lập kế hoạch xây dựng Cấm Thành, cười nói: "Chuyện này dễ giải quyết, tiền an ủi người đã hi sinh, nhân ba. Đợi Cấm Thành xây xong thì để hắn làm Tổng quản Cấm Thành, quan tứ phẩm, cho phép hắn được cha truyền con nối."

Một câu của Hoàng đế là lời vàng ý ngọc, tất nhiên không thể thay đổi. Một Trọng Đạt lấy việc đi săn kiếm sống đột nhiên biến thành quan tứ phẩm, rồi cũng vào nha môn ở, ra ngoài có ngựa cưỡi. Về phần thừa kế chức quan thì cho tới nay vốn dĩ không có người muốn tới cái chốn chó chẳng ăn phân (nguyên văn đấy ạ! @@!) này giành cái ghế kia với nhà bọn họ.

Hơn nữa, cho dù ngươi muốn cướp, những cư dân trong Cấm Thành hầu hết đều là thợ săn nông phu từ trong núi tới, bọn họ không dám nói là trung thành và tận tâm với Trọng gia, nhưng tất cả mọi người đều ăn cùng một bát cơm mà lớn lên, ai với ai mà không phải bạn thân? Ai với ai mà không là tỷ muội? Thời gian lâu như vậy, Trọng gia cũng quen coi mình là vua xứ mù ở Cấm Thành.

Những kẻ có thể thừa kế chức tổng quản Cấm Thành đều là những nhân vật ưu tú của đời sau. Nhưng con cháu Trọng Đạt không biết có phải là được tổ tiên di truyền hay không, mỗi đời tổng quản đều có chút không bình thường. Ví dụ như ham đánh bạc, ví dụ như háo sắc, ví dụ như thích đánh nhau, ví dụ như đấu ngựa...

Tổng quản thế hệ này là Trọng Xung.

Cái người tiếng tăm không lớn này thực ra cũng không còn trẻ, tính ra cũng khoảng ba sáu ba bảy tuổi. Hắn rất giỏi xử lý chuyện quân đội và hành chính, nhưng hắn cũng có chỗ không bình thường, đó là coi nhẹ rất nhiều vấn đề. Đường đường là tổng quản Cấm Thành, nhà người ta có hôn lễ, hắn cũng cười ha ha chạy tới uống rượu mừng rồi theo đám trẻ con nít ngồi xổm dưới bậu cửa sổ, chọc thủng cửa sổ giấy nghe trộm vợ chồng nhà người ta nói chuyện.

Thực ra thì đây cũng chỉ là một việc nhỏ. Nhưng có một lần Ma tộc tấn công, đánh tới gần Cấm Thành. Đại quân hai bên xuất binh, đánh một hồi không ngừng, Ma tộc cảm thấy cục xương này có vẻ khó gặm mới hậm hực lui quân. Nhưng Trọng Xung thì không hài lòng, có ý gì đây? Mày hứng lên thì tới đánh ông? Mày đánh không xong đã muốn chạy? Nằm mơ!

Trọng Xung tự mình dẫn theo hai ngàn kị binh cùng với tám ngày lương khô, cắn chặt cái mông của đám quân Ma tộc, triển khai lối đánh du kích vô cùng buồn nôn (vâng, vẫn là nguyên văn ạ!). Mày phái trinh sát ra dò đường, ông sẽ phái người tiêu diệt trinh sát. Đại đội nhân mã của mày tập kết định đánh lớn, ông liền dẫn thuộc hạ cưỡi ngựa đi ngắm cảnh. Đợi đến khi chỉ cần một thằng lính của mày lơ là, ông sẽ làm thịt luôn một đám lính bộ mất tập trung.

Sau tám ngày, nhóm quân Ma tộc này rốt cục cũng tụ họp với cánh quân lớn, sau khi cẩn thận kiểm kê lại quân số, chủ tướng thiếu chút nữa nôn ra máu. Tám ngày, bị Trọng Xung ngoạm mất cả thảy là hơn một ngàn ba trăm quân. Trọng Xung khi đó mới chỉ vừa kế nhiệm vị trí tổng quản Cấm Thành, mới chỉ có mười bảy mười tám mà thôi. Từ đó về sau, trong tiềm thức các tướng lĩnh Ma tộc hình thành một nhận thức chung - chỉ cần không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc đến thằng cha khó chơi này.

Nhưng người Trọng gia chỉ thích làm vua xứ mù ở Cấm Thành, chưa nói đến chuyện trung thành với quốc gia như thế nào. Khi ba nước phân cắt Ngụy quốc, Trọng gia tỏ ý nhất định phải giữ vững Bắc Cương, tuyệt đối không lại để cho Man tộc nhân cơ hội. Đợi đến lúc đại chiến giữa Ngụy quốc với Sở quốc lên tới đỉnh điểm, Trọng gia vẫn giữ vững quyết tâm giữ chặt Bắc Cương, không cho Man tộc thừa dịp đục nước béo cò.

Ngầm bên trong, các tướng lĩnh Sở quốc cũng biết, Trọng gia này chỉ cần ngươi không đi chọc hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tới làm phiền ngươi. Cho nên Sở Đế chẳng hề nghĩ ngợi, vẫn để cho Trọng gia tiếp tục trông coi Cấm Thành, tiếp tục làm vua xứ mù nhà hắn. Dù sao cũng chỉ là trông coi một tuyến đường núi mà thôi, bọn hắn hẳn không có đủ bản lĩnh đi dấy binh tạo phản. Hơn nữa, ngàn năm qua, Trọng gia với Ma tộc thế mà lại đánh thật, chưa từng nương tay lấy một lần.

Tần Phi thu lại mạch suy nghĩ, hỏi: "Vậy các ngươi ở chỗ này, Trọng đại nhân đã phái người tới trấn an chưa?"

Người phụ nữ nghĩ nghĩ: "Trọng đại nhân bận bao nhiêu là việc chứ, sao có thể chạy tới đây. Nhưng giờ trong thành thực sự là chỉ có quân đội và tráng đinh. Quan văn trong thành với nha dịch đều phái đi ra hết, trật tự nơi đây đều do bọn họ duy trì. Kho thóc trong thành, Trọng đại nhân chỉ giữ lại một ít còn lại đều chia cho bọn ta. Hắn nói phải ở lại trong núi một thời gian, không biết thời gian dài hay ngắn, nếu lương thực không đủ vậy thì phiền phức lớn rồi!"

Tần Phi gật nhẹ, có thể nghĩ đến an nguy của dân chúng trước tiên mà không phải giữa lúc lửa chiến ngập trời này mà kéo dân chúng lên phía trước làm bia đỡ đạn thì đã thấy được Trọng Xung này là một người rất có đầu óc.

"Thím Ngô, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?" Trước mắt vó một nam tử trung niên đi từ hướng Tây Nam tới, hắn thoạt nhìn có chút gầy yếu nhưng hai mắt lại sáng ngời tinh anh. Mặc một thân y phục văn nhân, trong tay cầm một thứ như là quyển sách.

Thím Ngô lập tức xoay người nhìn lại, cười nói: "Có một chàng trai là người trong quân đội, lạc đường đi tới chỗ chúng ta. Đúng rồi, ngươi thấy hắn vừa lạnh vừa đói. Ngươi là người có trách nhiêm quản lý bọn ta, ngươi nói nên làm gì bây giờ?"

Văn nhân kia nhìn kĩ Tần Phi, thở dài nói: "Vị binh sĩ này vì sao lại lại đường đến chỗ này vậy?"

Tần Phi liền lặp lại lời nói dối vừa nãy với vị văn nhân này một lần. Phải biết người của Sát Sự Thính, hầu hết cả đời đều là nói dối hoặc phá giải lời nói dối, muốn gạt người cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Văn nhân trầm ngâm nói: "Nếu đã đến nơi này, vậy tạm thời hãy để ta sắp xếp một chỗ cho ngươi, cũng không thể để ngươi mang bụng đói đi đường núi. Nghỉ ngơi hai ngày, ngươi hãy đi dọc theo đường cũ mà rời núi, tốt nhất đừng đi về hướng Cấm Thành kia."

"Xin cho hỏi, các hạ là..." Tần Phi khách khí hỏi.

"Tại hạ là một chủ bạc (*) của Cấm Thành, họ Lưu. Xem tuổi ngươi còn trẻ như vậy, gọi ta Lưu đại ca là được." Văn nhân cười nói: "Ta không cho ngươi đi Cấm Thành là vì tốt cho ngươi. Nơi Cấm Thành kia sắp xảy ra chiến tranh, ngươi chỉ có một người, thêm một mình ngươi cũng không nhiều mà thiếu một mình ngươi cũng không ít. Hơn nữa, ngươi cũng không phải quan binh Cấm Thành, đột nhiên chạy tới, khó tránh khỏi phải đánh trận, nếu xảy ra điều gì không hay, vậy thật có lỗi với ngươi rồi."

(*) nguyên văn là 主薄 (chủ bạc) là một chức quan chuyên phụ trách công văn giấy tờ cho quan phủ vào thời Tùy, Đường.

Tần Phi đã không phải là lần đầu tiên nghe nói Cấm Thành sắp có chiến tranh, trong lòng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, liền hỏi: "Đánh với ai?"