Chích Thủ Già Thiên

Chương 82: Ta muốn tắm gội đừng ai đến




Từ xưa đến nay song hành là oan gia, có thể tranh đấu nhiều năm như vậy với Sát Sự Thính, Trấn Phủ Ti và Sát Sự Thính được đều đã hiểu nhau rõ ràng. Nhưng rừng lớn đủ loại chim, nước lớn cũng sẽ có rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm từ dân dã đi lên.

Nước Sở có Tần Phi, nước Ngô có Ngạn Thanh. Cả hai cùng nổi tiếng, cùng được triều đình thu nạp. Ngạn Thanh trở thành Thiên Hộ Trấn Phủ Ti. Chức Thiên Hộ của nàng không giống Cổ Kiên. Trấn Phủ Ti phân chia Nam, Bắc, nàng còn trẻ tuổi, đã chủ quản hộ vệ Bắc Trấn Phủ Ti. Từ chuyện trang phục của hơn mười thị nữ giống nhau như đúc kia thì có thể thấy nữ nhân này rất có tâm kế.

Trang phục của những thiếu nữ này không khác nhau, nếu thích khách muốn đánh lén thì khả năng nhầm phó bản tương đối lớn. An toàn của Thất công chúa sẽ được bảo đảm.

Đoàn xe chậm rãi đi trên con đường bằng phẳng. Mùa đông lạnh giá, trước mặt là bầu không khí mờ mịt, mặt đất như bị đóng băng, trên đường ngẫu nhiên thấy mấy cành cây xơ xác đu đưa trong cơn gió rét lạnh. Hơn mười cỗ xe ngựa nối đuôi nhau chạy trên đường, trước sau đều có quân tướng hộ tống. Hai bên đều có một đội kỵ binh trăm người, phía sau có mười người Sát Sự Thính bảo vệ, đội trinh sát đi trước một dặm liên tục phát tín hiệu an toàn.

Từ đại doanh Giang Nam phải đi bốn ngày mới có châu phủ kế tiếp. Trong bốn ngày đi đường, thần kinh đám người Tần Phi đặc biệt khẩn trương. Thời gian này kẻ có thể phái thích khách đến ám sát thất công chúa đều không thấy hành động. Mỗi ngày đoàn đi sáu bảy mươi dặm mà ngay cả bóng người cũng không thấy.

Trước khi bão tố ập đến thường là yên ả đến khác thường. Tần Phi không dám sơ suất chút nào, cảnh giác nhìn kỹ mỗi một chỗ có dị động. Lão gia hỏa Quý Phong mang theo một chiếc xe ngựa đặc chế. Khi cỗ xe vừa rời đại doanh Giang Nam lão liền chui vào, ngoại trừ ăn uống vệ sinh ra, tuyệt không rời khỏi chiếc xe sơn đen đó. Tần Phi muốn nhảy vào nói chuyện với lão, biểu hiện phẩm chất kính già nhường trẻ, nhưng mỗi lần như thế đều bị Quý Phong cự tuyệt.

Đoàn xe uốn lượn đi tới chân núi Tây Vân, đứng ở chân núi nhìn lên, trên núi như có vân vụ vờn quanh, đẹp không sao tả xiết.

Cổ Kiên giục ngựa chạy lên, cách Tần Phi vài bước liền ngừng lại kêu lớn:

"Tần trấn đốc, Tây Vân Sơn có phải có một suối nước nóng nhỏ không?"

Tần Phi gật đầu:

"Ngươi cũng hiểu rõ địa lý nước Sở nhỉ."

"Ta không biết, là công chúa nói. Mọi người rời đại doanh Giang Nam đã hai ngày, tắm rửa thay y phục cũng bất tiện. Công chúa nói, mùa đông khắc nghiệt, muốn tới suối nước nóng ngâm mình. Ngươi để đoàn xe đóng ở chân núi đi."

Cổ Kiên truyền lời xong, liền quay đầu trở lại.

Tần Phi đi đến xe của Quý Phong, gõ cửa sổ. Cửa sổ mở ra, lộ ra nét mặt già nua còn buồn ngủ, Quý Phong lầm bầm:

"Có chuyện gì?"

"Người nước Ngô muốn lên núi tắm. Đại nhân chính là quan cao nhất trong đội, đương nhiên phải làm chủ."

Quý Phong vỗ ót:

"Ây dà, xem trí nhớ của ta này. Suối nước nóng rất tốt. Tắm rửa đặc biệt thoải mái. Lại nói, lão nhân gia ta đã hai ba ngày không có tắm rồi. Hay lắm, vậy lên núi tắm rửa đi."

"Nhưng cái này hình như không nằm trong kế hoạch của chúng ta."

Tần Phi hỏi ngược lại.

Quý Phong cười ha hả nói rằng:

"Tần trấn đốc, không phải ta cậy già lên mặt. Ngươi nghĩ xem, nếu như người ta muốn tới ám sát, sớm muộn gì ngươi đều phải gặp. Chuyện tắm rửa và chuyện thích khách tới hay không, chẳng liên quan gì đến nhau. So với chuyện chúng ta cứ lo lắng lúc nào gặp phải thích khách, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt đã, đến lúc trời sụp xuống thật sự, tự nhiên có cách. Ồ? Ngươi cầm cái gì vậy?"

Tần Phi nhếch miệng, cười âm hiểm:

"Đây là xà bông và khăn mặt, ta đã muốn đi tắm rửa từ lâu. Không ngờ suy nghĩ của đại nhân không hẹn mà giống ta, đây chắc là anh hùng cùng chính kiến!"

Tắm thì tắm, nhưng công tác an toàn vẫn phải làm tốt. Một đội kỵ binh cấp tốc tuần tra quanh núi, lập biển báo ở các đoạn đường chính, trên đó viết "Nơi quân đội canh giữ, chưa cho phép không được vào." Phía dưới vẽ một cái đầu lâu xương bắt chéo rất kinh khủng theo như lời dặn dò của Tần Phi.

Sát Sự Thính làm việc rất hiệu quả, trong vòng nửa canh giờ, đã tuần tra quanh núi một lần. Sau đó Đốc sát Chu Lễ Uyên nghiêm trang bẩm báo:

- Hai vị đại nhân, trên núi ngoại trừ thằn lằn, không có vật sống khác."

"Tốt!"

Tần Phi giảo hoạt trừng mắt về phía Quý Phong.

Quý Phong ho nhẹ một tiếng, bước ra khỏi đoàn người cất cao giọng:

"Mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, có ích cho thể xác và tinh thần. Chư vị đồng liêu, như thế này, chúng ta chia làm ba đợt, lần lượt tắm rửa. Ức... Để giám sát mọi người, lão nhân gia ta quyết định lưu lại suối nước nóng ba ngày!"

"Cơ hội này nhường cho ta đi! Sao dám làm phiền trưởng lão?"

Tần Phi cung kính nói.

Quý Phong ngạo nghễ ngẩng đầu:

"Chàng trai, chưa biết cái gì gọi là càng già càng dẻo dai không?"

Nghe nói có thể tắm, đoàn người đều cực kỳ vui vẻ. Trên đường gió bụi mệt mỏi, mùa đông lại vô cùng khô hanh, buổi tối những lính tráng này chỉ được lau qua mặt rồi đi ngủ. Trong trướng vừa cởi giày là lại có một bầu không khí nặng mùi, làm cho các huynh đệ này chửi ầm lên - Chân thằng nào mà thối thế?

Người nước Ngô đang ở Giang Nam, có thói quen mỗi ngày tắm một lần, liên tục hai ngày không được tắm, các cô nương này cảm thấy trên người đã có thể bóc ra mấy tầng ghét, như vậy làm sao dám gặp người khác?

Sắp xếp phòng ngự xong, mọi người bắt đầu đi lên núi. Ở đây sơn đạo gồ ghề, ngoại trừ thợ săn quen thuộc đường nhỏ, không có ai lên núi. Suối nước nóng ở chỗ giữa sườn núi, đám người này quần áo hoa lệ, quần lại dài, đâu thích hợp leo núi? Không bị cành cây mắc rách quần áo, thì cũng bị đá nhọn đâm thủng giày...

Tần Phi kín đáo liếc nhìn Chu Lễ Uyên, hai người một trái một phải, nhìn kỹ mọi người. Ngạn Thanh đã là nhân tài nổi tiếng Trấn Phủ Ti, tu vi cao thâm, sao có thể thất thố ở sơn đạo? Thất công chúa là kim chi ngọc diệp, sơn đạo gồ ghề như vậy, không thể thiếu người đỡ nàng. Nếu vậy, thân phận các nàng chẳng phải là đã bại lộ sao?

Tần Phi suy nghĩ chu đáo, nhưng người nước Ngô lại không cho hắn cơ hội thể hiện. Tất cả thị nữ đều tự đi bộ, mỗi người đều biểu hiện chật vật. Dường như mười người đều là Thất công chúa, lại giống như cả mười người đều là thị nữ...

Sắp đến suối nước nóng, các thiếu nữ này cùng hoan hô, đang muốn bước nhanh đi tới, bỗng nhiên một người xoay người nói:

"Cổ Thiên Hộ!"

Cổ Kiên vội vàng đi tới, khom người nói:

"Không biết công chúa điện hạ có gì sai khiến?"

"Coi đây là ranh giới, bất luận kẻ nào dám bước lên một bước trong khi chúng ta chưa tắm rửa xong. Giết không cần hỏi!"

Thiếu nữ kia lạnh lùng nói, rồi xoay người bỏ đi!

Cổ Kiên huýt một tiếng, hai mươi phiên tử Trấn Phủ Ti đứng thành hàng ngang, che trước mặt mọi người Sát Sự Thính.

"Chư vị cũng nghe thấy công chúa nói rồi, để tránh phiền phức không cần thiết. Mong mọi người đợi một chút, đừng sốt ruột, chờ công chúa tắm xong, chư vị có thể đi vào!"

Cổ Kiên nói vậy coi như đã có lễ.

Tần Phi nhíu nhíu mày, ngồi xuống một tảng đá coi như bằng phẳng ở ven đường. Mọi người Sát Sự Thính đều biết nam nữ hữu biệt, huống hồ vị thất công chúa này sau này có thể là hoàng hậu, ai cũng không muốn chọc giận nàng nên đều tự tìm nơi nghỉ ngơi. Cổ Kiên thở phào nhẹ nhõm, mang theo đám phiên tử lùi lại mười bước, ngồi xuống thành một hàng.

Suối nước nóng cũng ở chỗ cao, nếu tính từ chỗ Tần Phi ngồi thì cao khoảng ba tầng lầu. Các thiếu nữ nhanh chóng đi vào, chỉ một lúc sau, liền nghe thấy tiếng các nàng hoan hô cười nói, hòa cùng tiếng nghịch nước!

Chu Lễ Uyên nằm trên tảng đá ngửa mặt lên trời, lầm bầm nói:

"Ta đoán các nàng đang múc nước lên dội xuống."

"Đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Tần Phi cười ha hả trêu hắn.

Chu Lễ Uyên liên tục xua tay:

"Ta không dám."

Sau một lúc lâu, Chu Lễ Uyên mới yếu ớt nói:

"Nói ra không sợ ngươi chê cười, khi còn bé, ta ở một sơn trang nhỏ tại tỉnh Hà Đông. Nơi đó có một con sông nhỏ, mùa hè cả trai lẫn gái đều tới chỗ đó tắm. Lúc đầu, đều là tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu. Dần dần mới biết nam nữ hữu biệt! Khi con gái tắm đều đuổi chúng ta ra rất xa."

"Các nàng càng cản, chúng ta lại càng muốn nhìn trộm. Bình thường đều leo lên cây cạnh bờ sông nhìn trộm! Thực ra cũng không nhìn thấy cái gì. Sau đó, chúng ta nghĩ ra một phương pháp, chờ ngày nào khí trời âm u, thời tiết rất ẩm ướt. Buổi chiều có rất nhiều cô nương đi tắm, hắn chạy đến bờ sông hô to một tiếng: sét đánh rồi, trời mưa đi thu quần áo đi... Kết quả bị mấy cô gái đó ném đá một trận."

"Sau đó, ta nói ra một phương pháp, giả bộ đang bơi trên sông bỗng nhiên hét lớn: trong nước sao lại có rắn thế này? Thế là đám con gái đó vội vàng chạy lên, ha ha ha, khi đó thực sự là mở rộng tầm mắt..."

Vừa dứt lời, Chu Lễ Uyên đã bị Quý Phong gõ đầu một cái:

"Hạ lưu, đã có biện pháp như vậy, vì sao bây giờ không làm?"

"Không dám... Đang tắm trong suối nước nóng, có thể chính là Hoàng hậu nương nương sau này."

Chu Lễ Uyên đỏ mặt lên, nhẹ giọng nói.

Tần Phi tiếp lời nói:

"Biện pháp này của ngươi đối phó tiểu cô nương vô tri thì được. Nhưng đối với các nàng thì chẳng có một tia hy vọng. Phải biết rằng, nơi đó còn có một vị Trấn Phủ Ti Thiên Hộ, có Giang Nam đệ nhất thiên tài thiếu nữ danh xưng là Ngạn Thanh. Nếu như ngươi hô có rắn, không chừng cô ta cho người lặn xuống nước bắt rắn ấy chứ."

Chu Lễ Uyên đưa ánh mắt mong chờ nhìn Tần Phi:

"Lẽ nào Trấn đốc đại nhân có diệu kế gì?"

Đôi mắt Tần Phi xoay động, suy nghĩ...

Bên cạnh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp có một ít bụi cỏ mọc cao, lá cỏ hơi phiêu động, bụi cỏ chỗ cao chỗ thấp. Sau một lát, bốn cái chân nhỏ lộ ra, sau một lát, cái đuôi cũng dần dần lộ ra...

Các thiếu nữ đang ngâm mình trong suối nước nóng vui cười đùa giỡn, các nàng té nước nhau, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện trong suối nước nóng, đường cong thân thể mềm mại vốn đã lả lướt, ở trong nước càng là một mảnh mê người... Đột nhiên, một thiếu nữ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía bụi cỏ, lẩm bẩm:

- Kia là vật gì vậy?

Hơn mười ánh mắt liền tập trung chăm chú nhìn, bụi cỏ động đậy một hồi rồi một con chuột xám nhỏ vọt ra...

- Người đâu cứu...

Không biết là cô nương nào sợ hãi kêu một tiếng, hơn mười thiếu nữ đang túm tụm một chỗ liền liều mạng rời xa bụi cỏ, nếu không phải trên người không có mảnh vải che thân, thậm chí hận không thể cướp đường mà chạy. Các nàng có sợ hãi cũng không dám đi ra, nhìn con chuột chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, hai tay bụm mặt, từ khe hở nhìn động tĩnh của con chuột, chỉ cầu nó mau đi xa, nghìn vạn lần đừng nhảy vào trong nước...

“Người cứu mạng!"

Tiếng la liên tiếp, thần sắc Cổ Kiên chợt biến, bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng kêu lên:

"Công chúa điện hạ đừng kinh sợ, ty chức đến đây!"

"Cút ngay, đừng vào..."

Một gã thiếu nữ kinh hô:

"Vào sẽ giết ngươi."

Cổ Kiên mất mặt, không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thần sắc lo lắng, lầm bầm:

"Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"

Tần Phi khẽ cười nói:

"Cổ Thiên Hộ quá lo lắng rồi, nếu như thực sự có thích khách có thể qua mặt chúng ta lên núi bất ngờ xuất hiện tại suối nước nóng. Vậy người này chí ít cũng là thượng phẩm tông sư. Hơn nữa, trong suối nước nóng không phải còn có Thiên Hộ đại nhân của Trấn Phủ Ti các ngươi - Ngạn Thanh sao? Cô ấy tu vi cao thâm, là nhân vật nổi danh Giang Nam, nếu là loại công phu mèo quào Thiên Hộ đại nhân giở tay nhấc chân liền bắt được. Các cô nương kêu người cứu mạng, có thể là kêu chơi thôi!"

Cổ Kiên nghe Tần Phi ngụy biện, tựa hồ cũng có vẻ đúng, liền trấn định tâm thần, một lần nữa ngồi xuống.

Tần Phi âm thầm nhớ kỹ khẩu âm thiếu nữ mới mở miệng, nghe khẩu khí cô ta, có thể đó là công chúa. Nếu là Ngạn Thanh, thiếu nữ thiên tài đâu thể thất thố như vậy?

Con chuột kia chính là trò đùa của Tần Phi. Nữ nhân trời sinh đều sợ mấy con thú nhỏ, nhất là gián, thứ hai chính là chuột. Cho dù tu vi võ học cao tới cực điểm, thấy gián với chuột, cũng sẽ sợ hãi vô thức. Đây là thiên tính, không liên quan đến tu vi. Đương nhiên, cũng không loại trừ thỉnh thoảng có nữ tử cá biệt không sợ gián chuột... Thế nhưng, Tần Phi không tin nữ tử cá biệt vạn người có một ấy lại gặp phải ở chỗ này.

Sau một lúc lâu, trong suối nước nóng run rẩy truyền tới thanh âm một thiếu nữ:

“Quý Đồng Tri, ngài đức cao vọng trọng, mong ngài nhắm mắt đi tới cứu chúng tôi!"

Quý Phong vội vàng đề cao giọng:

"Bẩm công chúa điện hạ, Quý Phong chỉ chuyên nghiên cứu thuốc và vũ khí, tu vi kém cỏi. Nếu nhắm mắt thì không khác người mù lắm, cho dù vào cũng không làm nên chuyện gì. Còn mong công chúa điện hạ nói rõ, rốt cuộc có tình huống nguy hiểm gì?”

Trong suối nước nóng trầm mặc chốc lát, thanh âm kia nói tiếp:

“Vậy ... Ai có thể nhắm mắt bắt được chuột, tới cứu mạng..."

Cổ Kiên lần thứ hai đứng dậy, ưỡn ngực hóp bụng, dõng dạc kêu lên:

“Công chúa điện hạ đừng lo, ty chức dù đầu rơi máu chảy, cũng phải bắt được con chuột này cho điện hạ!"

“Không được vào..."

Thanh âm của Công chúa vang lên:

"Nếu tới đây sẽ chém đầu ngươi!"

Người khác có thể không biết, nhưng thất công chúa và Ngạn Thanh đều rõ ràng, Cổ Kiên ở Giang Nam chính là một tên háo sắc, cưới một đám tiểu thiếp, đủ để ngồi trên năm chiếc xe ngựa. Xưa nay không có việc gì thì đều đi tầm hoa vấn liễu, thỉnh thoảng còn hẹn hò bí mật với nữ thuộc hạ của Trấn Phủ Ti! Người như vậy, đừng nói là bịt mắt đi bắt con chuột, cho dù hắn muốn tự hủy hai mắt đi bắt chuột, công chúa điện hạ cũng ngàn vạn lần không dám mạo hiểm như vậy.

"Vậy để ta!"

Tần Phi nhàn nhạt nói:

"Tần Phi xuất thân chợ búa, là con nhà nghèo, bắt chuột rất lành nghề!"

Suối nước nóng yên tĩnh một hồi, lần thứ hai có tiếng nói:

"Cũng được, Cổ Thiên Hộ, ngươi tự mình bịt mắt Tần trấn đốc, tuyệt đối không thể để hắn thấy gì."

Cổ Kiên thấy có nơi dụng võ, vội vàng động thân, xé một mảnh vải trên áo bào, bịt mắt Tần Phi, lại cẩn thận kiểm tra mới xác nhận Tần Phi từ bất cứ góc độ nào đều không thấy được gì, lúc này mới thận trọng nói:

"Điện hạ, đã buộc chặt rồi."

"Lên đây đi!"

Bước chân Tần Phi rất chậm, dường như sợ mình ngã xuống, hai tay quờ quạng về phía trước, dưới chân cũng quơ quơ. Chỉ có một đoạn đường hơn trăm bước, nhưng hắn đi thật lâu. Trong nước các cô nương vừa nóng lòng vừa sợ, tay ôm ngực, lặng yên trong suối nước nóng nhìn Tần Phi đi tới.

Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy mặt Tần Phi chuyển hướng sang bên này, nhất thời đỏ mặt lên, nói chung vẫn nghĩ bị Tần Phi thấy được, vội vàng lùi vào trong nước.

"Con chuột ở đâu vậy... Con chuột ở đâu... Con chuột ở trong suối nước nóng của các cô nương..."

Tần Phi hừ hừ một điệu hát dân gian, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng nói:

"Điện hạ, con chuột ở đâu?"

Một giọng nữ rất êm tai rất ôn nhu rất dễ nghe hơi lo lắng nói:

"Tần trấn đốc, ở bên trái ngươi, trong bụi cỏ cách chân ngươi bốn xích, có một con chuột nhỏ, làm phiền ngươi bắt đi."

Tần Phi đứng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tung người về phía bụi cỏ, hai tay mở ra, như chim ưng bắt thỏ, lại tựa như mãnh hổ hạ sơn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hai bàn tay chụp lại đã sắp tóm được con chuột nhỏ.

Không ngờ con chuột trong bụi cỏ còn nhanh hơn, Tần Phi có tu vi tiên thiên trung phẩm, một kích như sấm sét lại bị con chuột kia tránh mất. Con chuột nhỏ kia lao như mũi tên vào trong nước.

Chúng nữ cùng kinh hô, ai cũng đều muốn chạy lên khỏi suối nước nóng, nhưng trên người lại không có mảnh vải, đâu dám chạy lên?

Không biết là ai kinh hô đầu tiên:

"Tần trấn đốc, con chuột xuống nước rồi, mau bắt nó..."

Tần Phi hào khí can vân cất cao giọng nói:

"Chư vị chớ sợ, Tần Phi ta đến bắt đây!"

Dứt lời liền nhảy thẳng vào trong nước, hít sâu một hơi, liền lặn xuống suối nước.

Con chuột kia vốn chính là Tần Phi dùng niệm lực tụ thổ thành hình, hiện tại rơi xuống nước, trong khoảnh khắc liền hóa thành một đám bùn, chìm xuống đáy nước, sao có thể tìm được?

Tần Phi vừa vào trong nước, tấm vải che mặt liền bị dính nước ướt nhẹp, dính chặt trên mặt, nếu không phải hắn có tu vi tiên thiên, thì đã bị tắc thở mà chết rồi. Tần Phi bắt đầu đùa giỡn, lặng lẽ tháo tấm vải xuống, mười đôi đùi đẹp đều xuất hiện trước mắt, đẹp không sao tả xiết...

Ngồi xổm trong nước nhìn một hồi, Tần Phi thầm than trong lòng-- đáng tiếc, những nữ tử này quá cẩn thận, xuống suối nước nóng tắm cũng không quên mang một cái khăn mặt thật to, bây giờ mỗi người đều dùng khăn che thắt lưng, mông, ngực, hắn không nhìn thấy bao nhiêu... Chỉ thưởng thức được những đôi đùi đẹp thôi!

Kéo tấm vải lên che mặt, Tần Phi lại nổi trên mặt nước, đi lên bờ, cất cao giọng nói:

"Đã bắt được, mọi người cứ từ từ tắm tiếp!"

Vừa dứt lời, chân núi phát ra một tiếng kêu thảm!