Chích Thủ Già Thiên

Chương 83: Thần tiễn thủ là người mù




Tiếng kêu thảm dưới chân núi rất rõ ràng là thanh âm một nam tử, Tần Phi ướt sũng nước đứng ở bên bờ, sắc mặt khẽ biến, cao giọng hô:

"Quý Đồng Tri thủ sườn núi, Chu Lễ Uyên theo ta xuống xem."

Hai người một trước một sau chạy xuống, cước bộ cực nhanh, thời gian chưa đến một bữa cơm đã đến chân núi. Đám kỵ binh dưới chân núi đang vây quanh một đám người, đao kiếm sáng loáng, vây thành vòng tròn, trong vòng tròn có hơn hai mươi người. Thấy Tần Phi và Chu Lễ Uyên bước nhanh xuống, đội trưởng dẫn đầu kỵ binh giục ngựa đến đón.

Hắn có lẽ muốn khoe khoang tài cưỡi ngựa, phi tới trước mặt hai người, liền kéo dây cương, chiến mã chồm dựng lên, đội trưởng nhảy xuống lưng ngựa, chỉ vào trong đám người nói:

"Hai vị đại nhân, nói đến có chút buồn cười. Chúng ta giám sát dưới chân núi Tây Vân lại gặp một đám đạo tặc. Bọn họ còn có một kẻ lỗ mãng, ngu ngốc nói theo kiểu giang hồ, cái gì đường này do ta mở, cây này là ta trồng... huynh đệ thủ hạ của ta không nhịn được, bèn bắn hắn một tiễn."

"Chỉ là một đám cướp đường hại dân hại nước sao?"

Tần Phi vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại.

Đội trưởng vô cùng khẳng định gật đầu:

"Bọn họ quần áo tả tơi, có vẻ là quá nghèo mới vào rừng làm cướp. Đao kiếm thì rỉ sét loang lổ, còn có người cầm cuốc, cũng không tính là tội phạm được."

Thấy Tần Phi không lên tiếng, đội trưởng lại gần hai bước, nhỏ giọng nói:

"Đại nhân, đám dân đen này tuy rằng không nhiều, nhưng chúng ta đang mang trọng trách trong người, không thể phân ra áp giải chúng đến quan phủ. Dựa theo lệ cũ trong quân... Bắt được kẻ hại dân hại nước như vậy, thông thường có hai cách xử lý. Không biết đại nhân tán thành cách nào?”

Tần Phi nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:

"Ta còn không biết trong quân có quy củ như vậy."

Nét cười trên mặt đội trưởng càng đậm, nhưng càng nói nhỏ hơn:

"Thứ nhất, giết hết đám giặc này, chặt đầu báo về là phản tặc. Triều đình đã có quân lệnh, nếu có người tạo phản, giết một kẻ, mang thủ cấp về được mười hai lượng bạc. Trước mắt có hơn hai mươi người, đó chính là hơn hai trăm lượng bạc."

"Vậy cách thứ hai?"

Tần Phi nhàn nhạt nói.

"Cách thứ hai thì đơn giản hơn. Bắt bọn họ lại, cho quân đến tịch biên tài sản của tên thủ lĩnh. Đại nhân, ngài đừng nhìn những tên thổ phỉ này ăn mặc rách nát. Thông thường trong tay thủ lĩnh đều có vàng bạc, tính ra còn đáng giá hơn hai mươi cái thủ cấp."

Đội trưởng cười ha hả nói:

"Về phần dùng phương pháp nào, thì do Tần trấn đốc quyết định là được."

Chu Lễ Uyên trong lòng hơi tức giận, nhìn trộm Tần Phi một cái, thấy sắc mặt Tần Phi vẫn thản nhiên không tỏ vẻ gì. Đối với Chu Lễ Uyên mà nói, hắn rất khó tiếp thu cách làm như vậy của quân đội. Những người này chặn đường cướp đoạt đích thật là phạm tội. Nhưng là tội gì thì phải dựa theo pháp luật. Theo cách nói của tên đội trưởng, quân đội cướp của thổ phỉ, vậy quân đội có khác gì thổ phỉ. Nếu như chặt đầu bọn họ, xử như phản tặc, đó là lạm dụng công quyền. Chính Sát Sự Thính quản việc này...

"Hai biện pháp của ngươi, ta thấy đều không dùng được."

Tần Phi nhàn nhạt nói:

" Tây Vân Sơn mặc dù có suối nước nóng, thế nhưng các hộ dân xung quanh rất ít, sơn tặc sẽ không chọn nơi này xây dựng cơ sở. Bọn họ sẽ không thể phát triển nhân thủ, về phương diện khác, hộ dân ít, bọn họ sẽ không thể giải quyết nhu yếu phẩm hằng ngày. Ta thấy những thổ phỉ này có thể chính là thôn dân ở phụ cận, hiện tại mùa hè hồng thủy mùa đông đại hàn, bọn họ rất khó khăn mới đi con đường này. "

" Những lời ngươi vừa nói ta coi như không nghe thấy. Nếu như còn có lần sau... Không nên quên thân phận của ta, ta là Trấn đốc Đồng Tri Sát Sự Thính. Ngươi hẳn là không muốn đến Sát Sự Thính uống trà chứ? "

Tần Phi lạnh lùng lạnh lùng nói.

Đội trưởng cười gượng hai tiếng, vốn định kiếm chút tiền, không ngờ lại đụng phải tảng đá cứng Tần Phi này, cũng không hiểu phép lấy tiền một chút nào. Trong quân đội đừng nói giết vài tên hại dân hại nước, ngay cả chuyện giết người cướp công cũng không phải chưa từng có. Năm đó đại doanh Giang Nam và quân Ngô va chạm báo vào triều đình nói là đại thắng, nhưng tổng cộng mới giết hơn mười tên quân Ngô, không đủ thủ cấp để nộp lên. Lúc đó thủ lĩnh đại doanh Giang Nam liền mắt nhắm mắt mở thả cho quân sĩ chém giết hai thôn dân cư, không quản hắn là ngư dân Sở quốc hay ngư dân Ngô quốc đều trở thành thủ cấp quân Ngô nộp lên trên.

Làng chài cũng có vài người sống sót muốn đến cáo trạng, thế nhưng đại doanh Giang Nam sắp đặt không ít nhân thủ dọc đường, lại mua một số bang hội ở Đông Đô, phân phó bọn họ nếu như nghe ngóng có cáo ngự trạng liền bắt lại tùy ý xử trí. Vì vậy, nữ ngư dân năm đó cũng có một số vì đi cáo ngự trạng mà biến thành kỹ nữ trong kỹ viện Đông Đô, trọn đời không ngẩng mặt lên được.

Những chuyện này đội trưởng đánh chết cũng không dám nói ra. Gã nhìn Tần Phi đi về phía đám thổ phỉ thầm than một tiếng, vài trăm lượng bạc mất rồi...

Hơn hai mươi người bị hơn trăm kỵ binh vây quanh, vẻ mặt sợ hãi không thể diễn tả bằng lời. Vũ khí trong tay cũng đã vứt ngổn ngang trên mặt đất, bọn họ không dám động đậy, rất sợ quan binh hiểu lầm, loạn tiễn tề phát bản thân liền chết không có chỗ chôn.

Mắt thấy một vị quan quân tuổi còn trẻ đã đi tới, hắn mặc quần áo màu đen, mùa đông giá rét mà toàn thân ướt đẫm, thật là làm người khác vô cùng kinh ngạc, lẽ nào hắn sẽ không sợ bị lạnh mà cảm mạo sao? Đám thổ phỉ cũng biết trên núi có suối nước nóng, nhưng còn chưa nghe nói có người mặc quần áo nhảy xuống suối nước nóng bao giờ.

Tần Phi chậm rãi đã đi tới, chân lực phóng ra, y phục trên người dần dần bị hong khô hong khô, trong mùa đông nước hóa thành khí nóng, hình thành một mảnh sương trắng, lượn lờ rồi tiêu tan.

Hắn còn chưa kịp nói những kẻ cướp kia đã vội cầu xin: "Thần tiên... Thần tiên tha mạng... "

" Vì sao gọi ta là thần tiên?" Tần Phi vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại.

" Đại tiên long hành hổ bộ, bên người mây mù vờn quanh... Tiểu nhân cả gan đoán vậy, đại tiên có phải thủy tiên trên suối nước nóng không... "

Bốp bốp hai tiếng vang lên, tên sơn tặc vừa nói hung hăng tát mình hai cái tát, lúc này mới cười nịnh nói: "Đại tiên là thủy long vương suối nước nóng mới đúng."

" Chẳng qua là đám sơn tặc vô tri mà thôi. "

Tần Phi có chút buồn cười có chút buồn cười, những người này tám phần mười chính là cư dân quanh núi, cả đời không ai từng ra khỏi thôn, ngay cả người có tu vi cũng chưa gặp qua.

" Cuộc sống không chịu nổi nữa ư? Ra đây chặn đường cướp của sao? "

Tần Phi hỏi.

Người quỳ gối đầu tiên nọ luôn miệng nói: "Đại tiên bớt giận. Thực ra cuộc sống của chúng tôi không quá khó khăn, dựa vào chút thức ăn thôn quê, hoa màu trên núi vẫn có thể sống qua ngày. Nhưng trong làng chúng tôi những năm gần đây rất quái, trẻ em sinh ra đều là nam nhiều nữ ít. Hơn nữa dân nghèo khó nuôi dưỡng trẻ em, có một ít đồ ăn đương nhiên cho con trai trước... Kết quả khi chúng tôi lớn tuổi mới phát hiện mười người đàn ông thì có tám người không lấy được vợ...

" Mấy ngày trước, có vị thần tiên đi ngang qua làng chúng tôi, chỉ điểm cho chúng tôi một phen. Ngài ấy nói chỉ vài ngày nữa là có một đoàn xe đi ngang qua đây, bên trong có mười thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thần tiên nói nếu đi ngang qua là hữu duyên, có thể đoạt làm vợ, bảo chúng tôi mấy ngày nay ở chân núi Tây Vân Sơn canh chừng, nếu gặp phải đoàn xe có thiếu nữ thì giả dạng làm thổ phỉ cướp bóc..."

" Đâu ra lắm thần tiên như vậy?"

Chu Lễ Uyên thực sự không chịu nổi những người sơn dã ngu muội này.

" Hắn đương nhiên là thần tiên ... Hắn điểm ngón tay là có thể làm ngọn nến cách một thước bùng cháy..."

Người nọ thì thào nói.

Sắc mặt Tần Phi rồi đột nhiên biến đổi nói với Chu Lễ Uyên: "Không xong rồi! "

Đội trưởng và bọn sơn tặc còn chưa phản ứng chuyện gì xảy ra, đã thấy hai người nhanh như chớp đi lên núi. Có câu xuống núi dễ dàng lên núi khó khăn, cho dù hai người đều là cao thủ, sơn đạo gập ghềnh cũng không dễ đi.... Mới vừa rồi xuống núi chỉ cần thời gian ăn một bữa cơm, bây giờ lên núi lại phải mất một hồi lâu.

Quý phong cười tủm tỉm nằm trên tảng đá Chu Lễ Uyên vừa mới nằm, nghe bên suối nước nóng có thanh âm mặc quần áo, nghĩ một hồi nữa bản thân cũng có thể nhảy vào giữa nước suối ấm áp, tắm rửa thoải mái. Trong đầu vui vẻ tưởng tượng! Vừa rồi trò chuyện với Tần Phi, đùa giỡn với người nước Ngô một phen, càm thấy bản thân dường như trẻ ra vài tuổi...

Quý phong đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên giương đôi mắt ngồi dậy, vung tay lên lớn tiếng quát: "Tuần sơn!"

Những cao thủ của Sát Sự Thính phản ứng cực nhanh, Quý phong vừa ra lệnh, mười người liền phân công nhau chạy ra, đều tự cách nhau trong phạm vi nhìn thấy nhau.

Quý phong vẻ mặt chăm chú, tu vi của hắn tuy rằng không cao, nhưng thoạt nhìn cũng rất có phong phạm cao thủ, lão đứng ở tảng đá lớn, tay phải không biết từ khi nào đã lấy ra một vật giống như cái búa nhỏ.

Cổ kiên không rõ có chuyện gì, đi tới bên cạnh Quý phong hỏi:

" Có chuyện gì vậy?"

" Địch tập kích!"

Quý phong lạnh lùng nói.

Cổ kiên hắc hắc cười nói:

" Quý Đồng Tri không nên hù dọa người khác, tu vi của ngươi thế nào mọi người đều biết, ta còn chưa thấy nửa cái lông người, ngươi dựa vào cái gì nói có địch nhân tập kích?"

" Trên núi có rất nhiều loại mùi, có hương vị của cây cối, có hương vị của suối nước nóng, bùn đất... "

Quý phong khụt khịt mũi: "Ta ở Kim Thạch Ti nhiều năm như vậy, bất luận mùi hương gì đều không thể gạt được ta. Có một mùi thuốc đông y thoang thoảng trên núi, rất quái lạ! Ta không đoán ra là thuốc gì...Vậy cũng chỉ có một khả năng! Đó là một loại thuốc ta chưa gặp qua. Ngươi nghĩ đó sẽ là thuốc bổ à?"

Khuôn mặt Cổ kiên lập tức biến thành đau khổ, giơ tay áo lên ngăn chặn miệng mũi, vội vàng hỏi:

" Giải dược... Có giải dược không?"

Quý phong không để ý đến hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi, tựa hồ như đang phân tích mùi thuốc này là thuốc gì. Sau một lát quý phong quát lớn: "Xà hoàn!"

Tất cả người Sát Sự Thính lập tức lấy ra một viên dược hoàn nhỏ cho vào miệng. Quý phong cũng lấy ra một lọ thuốc, không quay đầu lại, đưa cho cổ kiên, nói: "Cho người của các ngươi, mỗi người ngậm một viên trong miệng, đừng nuốt xuống."

" Ừ, ừ..."

Cổ kiên không dám buông tay áo che mũi xuống, cầm lấy cái chai khẩn cấp mở ra, trước tiên ngậm một viên, lúc này mới vui vẻ đi về phía bộ hạ và công chúa.

Bùn đất trên núi bắt đầu lay động, các loại rắn ngủ say trong huyệt động tựa hồ bị lực lượng không biết tên nào đó đánh thức, bắt đầu bò tới. Có con rắn to như bắp tay, mà có con rắn chỉ to bằng ngón tay, nhưng không ai dám khinh thường những con rắn này.

Đây không phải độc dược, đây là một loại thuốc có thể đánh thức rắn độc đang ngủ đông. Khắp nơi trên núi đều có thanh âm rắn trườn, mục tiêu của chúng chính là đám người Thất công chúa.

Có thể tiến nhập Sát Sự Thính đều là cao thủ, đối kháng với người bọn họ không sợ. Thế nhưng đối với rắn thì rất phiền phức. Nhất là ngươi vĩnh viễn không biết có thể có một con rắn đột nhiên từ dưới chân ngươi chui ra cắn ngươi một cái hay không. Xà hoàn có thể kháng độc rắn, cho dù bị rắn cắn cũng không đến mức bị thương quá nặng.

Vốn chỉ cần đề phòng an toàn dưới chân núi, nhưng hiện tại ai biết trên đỉnh núi có rắn hay không? Suối nước nóng bởi vì ấm áp đã có hơn mười con rắn to nhỏ bơi ra. Đám người này sợ chuột, cũng rất sợ rắn, vội vung kiếm chém hơn mười con rắn thành hơn mười khúc.

Ở sườn núi có ba người đứng sóng vai, một người phía trái cầm cung trong tay. Cung của hắn thật sự là khó gặp, cả cây cung là thép tinh , dây cung dùng gân trâu tạo thành, mũi tên trên dây cung dài bốn xích, đã bằng một thanh trường kiếm. Người dùng cung cũng không dùng mắt ngắm bắn như cung thủ bình thường, hắn vốn không thể ngắm bắn bằng mắt... Nam tử dùng cung hóa ra lại là một người mù.

Người mù có thể trở thành thần tiễn thủ? Tất cả người mù trên đời chỉ có một vị cung thủ. Từ khi sinh ra hắn đã bị mù, nhưng ông trời đối xử với hắn cũng không quá ác nghiệt, không cho hắn nhìn thấy gì, bù lại cho hắn thiên phú niệm tu. Hắn chính là ' Thiên mục thần cung' Yến Khả.

Thiên phú của Yến khả rất kỳ quái, hắn là niệm, thế nhưng hắn cũng không quá am hiểu công kích bằng niệm lực. Niệm lực của hắn có tác dụng lớn nhất là tập trung vào mục tiêu hắn muốn bắn. Tựa như hắn có thể tận mắt nhìn thấy vậy, đến nay vẫn chưa từng thất bại. Đã từng có người nỗ lực ám sát người hắn phải bảo vệ, lúc thất bại liền điên cuồng trốn vào trong đám người nhốn nháo, ý đồ mượn đoàn người yểm hộ chạy trốn Yến khả truy kích. Thế nhưng cuối cùng hắn tính sai rồi! Mũi tên của Yến Khả đã xuyên thủng đầu hắn giữa hơn nghìn người, bị chết mà chưa hiểu tại sao!

Trên núi có vẻ hỗn loạn, tuy rằng những cao thủ ngậm xà hoàn cũng không quá sợ rắn, nhưng dù sao nhìn thấy nhiều rắn như vậy cũng làm tim đập nhanh. Khắp núi đều là rắn, giết, cảm giác như giết mãi không hết. Rắn bị chém đứt còn nhúc nhích trên mặt đất một hồi mới chết đi, khắp nơi là máu rắn, là đao quang kiếm ảnh ....