Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 14




Lâm Bảo Bảo vẫn cảm thấy, tình tiết máu chó trong tiểu thuyết, sẽ không phát sinh trên người mình.

Nhưng khi Đàm Mặc dùng thần sắc kinh khủng như vậy nói cô làm anh phát điên, cả người cô như trong mộng, trong lúc nhất thời bị lôi đến mức mơ hồ, lại bị anh dọa đến mơ hồ.

Bởi vì Đàm Mặc thật sự cho là như vậy.

Anh cho rằng là cô là người ép anh đến phát điên.

Lâm Bảo Bảo cười lạnh một tiếng, cô cũng không có khả năng kia, Đàm đại thiếu là một người lý trí đến kiêu ngạo, là Đàm gia bỏ ra tâm huyết bồi dưỡng người thừa kế ưu tú, so với người đồng lứa có lý trí không mạnh, tâm lý cũng như năng lực chịu đựng của anh lại càng là tuyệt nhất, cô nào có khả năng có thể chi phối tư tưởng cùng hành vi của anh?Cuộc sống cũng không phải kiểu Mary Sue như các tình tiết tiểu thuyết không có não, loại tình tiết, ngôn từ máu chó bá đạo tổng tài này chỉ có thể giết chết bản thân.

Đàm Mặc mặt lạnh, không nói gì, chỉ là dùng cặp mắt đen sâu hun hút kia trừng trừng nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo thừa nhận, sợ hãi nói: “tôi nào có bản lĩnh bức anh điên? Anh đừng nói lung tung, tôi nhiều nhất chỉ làm anh tức giận.

”Đàm Mặc sắc mặt vẫn là không tốt hơn, chỉ là đột nhiên đưa tay, đem cô ôm vào trong ngực, thật chặt, đem khuôn mặt chôn ở cần cổ của cô.

Cô chính xác đem anh ép đến điên, cô nhẫn tâm chết ở trước mặt anh, thậm chí không cho anh chố trống nào để hối hận, để cho anh hiểu được những lời mà cô nói sẽ ở bên cạnh anh cả đời cũng chỉ là lừa anh, cô thản nhiên ra đi, để lại một mình anh ở lại cái thời kì tận thế u tối kia, khiến anh phát điên, cuối cùng kéo theo cả thế giới cùng chôn vùi.

Cô không biết, mở mắt ra lần nữa, lúc đối mặt với đám cướp kia, đau đớn trên người đã khiến anh vừa thanh tỉnh, lại vừa ngơ ngơ ngác ngác, trong lúc vô ý thức, anh đã làm ra hành vi thường thấy nhất trong lúc tận thế, đem bọn cướp xem như Zombie mà xé.

Chờ lúc anh khôi phục lý trí lần nữa, anh đã xuất hiện ở trong bệnh viện.

Đợi đến khi anh thanh tỉnh được ý thức, anh một lần nữa trở lại thành một người bình thường, không còn ở trong thời kỳ tận thế, là một quái vật mà cả người cùng Zombie đều sợ hãi.

Nhưng lại không hề bình thường, dường như anh sống lại, không chỉ trở lại thành một con người, mà dường như anh vẫn là quái vật trong lúc tận thế.

Thế giới đã đối xử rất tốt với anh, lại muốn cho anh khắc sâu ghi khắc những chuyện đáng sợ kia.

Nhưng mà tận thế lại không có đúng hạn xảy ra.

Chắc hẳn người lần này bắt cóc anh, đối với anh hận thấu xương, trong tâm tư cũng không muốn giết anh, mà là nghĩ cách giày vò anh, to gan đem anh đưa đến một sở nghiên cứu tư nhân, đem anh xem như một vật thể để nghiên cứu.

Đời trước, khi anh được đưa vào sở nghiên cứu, không lâu sau đó tận thế xảy ra.

Nhưng bây giờ lại không có tận thế.

Thời gian để xảy ra tận thế đã qua, thế giới vẫn rất tốt đẹp, con người vẫn sinh hoạt và chung sống trên một hành tinh đẹp đẽ và trong xanh, mỗi ngày đều diễn ra giống nhau.

Tuy nhiên, anh cũng không thể nào quay lại như anh trước đây.

Lâm Bảo Bảo không quen cùng với người đàn ông khác có hành vi gần gũi, ngoại trừ ba của cô, cũng chỉ khi còn bé ôm qua cô, về sau khi bố mẹ cô ly dị, cô trở thành một cô nhóc đáng thương không ai muốn, ba cô rất nhanh liền có một cô con gái mới, càng không muốn thấy cô gây cản trở việc hắn tìm kiếm hạnh phúc.

Trực giác của cô muốn đem hắn đẩy ra.

Tất nhiên là đẩy không ra.

Lâm Bảo Bảo xù lông, vừa sợ vừa giận, còn ở cùng người đàn ông nam tính như thế gần gũi không hiểu sao hoảng hốt, vỗ lưng của anh, tức giận thốt: “thả tôi ra!”Đàm Mặc không chỉ không bỏ ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, âm thanh cũng buồn buồn, “đừng cựa quậy, anh chỉ là muốn ôm em một cái.

”Lâm Bảo Bảo bị anh làm cho mười phần bất lực, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt trừng một cái, quyết định chờ anh ôm đủ, một đá đem anh đạp ra ngoài.

Trước việc anh có bệnh ở não, cô quyết định dung túng anh một chút.

Lâm Bảo Bảo cùng với Đàm đại thiếu đang có bệnh ở não giằng co một buổi tối, ngày thứ hai liền đem hai mắt thâm quầng xuống lầu.

Lúc ăn sáng, người lúc nào cũng một mực ở trong phòng như Đàm Mặc lại xuất hiện trên bàn ăn, khiến một nhà Đàm gia cảm thấy lạ lùng.

Đàm Diệp cao hứng nói: “anh, anh thật cùng bọn em cùng đi chơi trên đảo?”Đàm Minh Bác là một người thuộc phái hành động, đã nói đi đảo chơi, quyết định sáng sớm hôm nay liền xuất phát, đã để thư ký chuẩn bị tốt việc xuất hành, sau khi dùng xong bữa ăn sáng, bọn họ liền có thể xuất phát.

Đàm Mặc nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trên bàn bữa sáng, mặt không biểu tình, không để ý đến Đàm Diệp.

May mắn Đàm Diệp mấy ngày nay đã quen thuộc tình hình và thói quen của anh mình, biết anh ở nước ngoài trải qua một chút chuyện không hay, dẫn đến cảm xúc của anh bây giờ không ổn định, ba ba nói muốn thông cảm cho anh, Đàm Diệp đương nhiên sẽ không để ý, ngược lại thập phần lo lắng, vì lo lắng mà cũng cẩn thận hơn.

Đàm Minh Bác nói: “đúng vậy a, các con cũng cùng đi?”Đàm Hân Cách lập tức tỏ thái độ, ngày nghỉ đương nhiên là muốn cùng người nhà cùng ra ngoài, cô đã chối từ kế hoạch du lịch cùng với các bạn cùng lớp, trong lòng lại thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để Lâm Nhị Bảo cùng ba, anh đi chơi cùng nhau, việc đấy sẽ khiến cho Lâm Nhị Bảo trở lên ngông cuồng hơn.

Đàm Diệp cũng cầm lấy cánh tay của ba ba không thả, biểu thị chính mình còn nhỏ, nhất định phải cùng người nhà cùng đi chơi.

Đàm Minh Bác vui tươi hớn hở nói: “con còn nhỏ? Ba nhớ kỹ hôm trước con mới nói qua, con đã là một người đàn ông trưởng thành, không còn cần để cho cha quản con?”Đàm Diệp lần nữa bị sự đáng ghét của cha mình làm cho phát khóc, vì sao người cha đáng ghét của mình lại làm vậy trước mặt Lâm Nhị Bảo, lúc nào cũng không thể cho hắn một chút mặt mũi của đấng nam nhi vậy?Lâm Bảo Bảo uống vào sữa bò, nhìn Đàm Minh Bác vui đùa cùng con trai, nhịn không được lại nhìn về phía Đàm Mặc.

Đàm Mặc yên lặng cứ như người vô hình, cùng với không khí ấm áp ở đây không hợp nhau.

Đàm Mặc là con trai do vợ cả của Đàm Minh Bác, về sau Đàm phu nhân mất bởi vì một vài lý do nào đó, Đàm Minh Bác cùng vợ mình tình cảm nồng đậm, không tiếp tục cưới thêm ai khác, vị trí chủ mẫu của Đàm gia một mực không có thêm ai.

Đến nỗi con trai út Đàm Diệp xuất hiện, hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn.

Cho nên Đàm gia ngoại trừ Đàm ba ba, thì không có Đàm phu nhân.

Những năm gần đây, Đàm Minh Bác bên ngoài một mực trong sạch, hay nói cách khác đối với Đàm phu nhân đã mất là vô cùng tình cam, chỉ bảo vệ và chăm sóc con cái của mình, khiến cho Lâm Bảo Bảo hồi nhỏ cũng nhịn không được mà âm thầm hâm mộ anh em Đàm gia, hy vọng Đàm Minh Bác là cha của cô.

Trước đó khi cô tới Đàm gia, Đàm Minh Bác mặc dù đối với cô rất tốt, nhưng cô lại không cách nào hòa nhập được với Đàm gia, bởi vì cô trong lòng rõ ràng, Đàm gia cùng với cô không có bất cứ quan hệ nào, bọn họ cũng không phải thân nhân của cô.

Khi đó, Đàm Mặc được xem như Đàm đại tiếu gia, mặc dù kiêu căng ngạo mạn, đối với hai người em dưới mình đối xử rất tốt, người một nhà ở cùng với nhau cực kỳ hòa thuận ấm áp.

Bây giờ thấy anh bị bài xích, Lâm Bảo Bảo cũng không biết trong lòng của anh có thấy khó chịu hay không.

Sau khi dùng xong bữa sáng, một đám người liền xách hành lý xuất phát, dự định lên trên đảo chơi mấy ngày.

Xe chạy đến bến tàu phía sau bờ biển, ngồi thuyền lên đảo, sau mấy tiếng, bọn họ đã lên trên đảo, dưới sự chỉ dẫn cra hướng dẫn viên trên đảo, đi đến khách sạn mà họ đã đặt từ sớm để nghỉ ngơi.

Lâm Bảo Bảo ở trong gian phòng có một ban công, cửa sổ sát đất nhìn xuyên thấu qua ban công, có thể nhìn thấy cảnh biển bên ngoài, phong cảnh đặc biệt tốt.

Cô đi chân đất giẫm ở trên mặt thảm mềm mại, hướng về phía ban công cửa sổ sát đất duỗi lưng một cái, nhìn xem bên ngoài cảnh biển sáng rực rỡ, tâm tình cũng trở lên thoải mái hơn.

Mặc dù cùng đi dụ lịch một chỗ vơi người mà cô không thích, nhưng cô sớm đã học được việc điều chỉnh tâm trạng trong khoảng thời gian ngắn, để cho mình có thể giữ được sự vui vẻ.

Người không tốt không quan hệ, phong cảnh đẹp là được.

Đang lúc Lâm Bảo Bảo thư giãn duỗi gân cốt, khóe mắt nhìn qua xem ngoài cửa sổ có cái gì, định thần nhìn lại, suýt chút nữa bị dọa đến trật khớp eo.

Cô bỗng nhiên đứng thẳng người, giật mình nhìn người con trai đang nhìn cô ở bên ngoài cửa sổ sát đất cạnh ban công, cả người đều có chút lộn xộn.

Đàm đại thiếu tại sao lại ở chỗ này?Lâm Bảo Bảo chạy tới, soạt một tiếng kéo cửa sổ sát đất ra, chạy ra ngoài ban công nhìn một chút, phát hiện ban công phòng mình cùng ban công phòng bên cạnh cách nhau ba, bốn mét, anh làm sao qua được?“Anh làm sao qua được?” Lâm Bảo Bảo nhìn anh chằm chằm.

Đàm Mặc hỏi gì đáp nấy, “đi qua.

”Lâm Bảo Bảo không tin anh, khoảng cách rộng như vậy, anh đi như thế nào qua? Nhưng Đàm Mặc đúng là ở đây, cũng không thể là cô vào phòng phía trước, anh liền trốn ở ngoài ban công? Lúc nãy cô chính xác nhìn thấy anh tiến vào căn phòng bên cạnh.

Lâm Bảo Bảo trong lúc nhất thời bị anh làm cho không biết nó gì, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực quen thuộc.

“Về sau đừng như vậy, chẳng may rơi xuống cũng không phải trò đùa.

” Lâm Bảo Bảo vô lực nói.

Đàm Mặc không có lên tiếng, ánh mắt chằm chằm nhìn mặt của nàng, hỏi: “ngươi suy nghĩ như thế nào?”Lâm Bảo Bảo đối đầu ánh mắt của anh, rất nhanh liền bỏ qua một bên, bực bội mà gãi gãi đầu, mạnh dạn nói: “không có cân nhắc, không cần cân nhắc, tôi từ chối, chúng ta là không thể nào!” cô hai tay khoanh ở trước ngực, tàn bạo nói.

“Anh không tiếp nhận từ chối.

” anh nói.

Lâm Bảo Bảo: “!!!! ”Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị anh làm cho bật cười, lúc cô từ chối, anh hỏi vì cái gì, thế là cô cho một lý do.

Hiện tại anh ngay cả lý do đều không cần, chỉ có một câu nói, không chấp nhận từ chối.

Đàm đại thiếu gia cho rằng toàn bộ thế giới đều của cha hắn, không cho phép từ chối sao?Lâm Bảo Bảo soạt một cái liền nghĩ đến việc kéo cửa sổ sát đất lên, bị Đàm Mặc tay mắt lanh lẹ mà chặn lại, chống đỡ cửa sổ sát đất, cơ thể nghiêng về phía trước, thân thể cao lớn hoàn toàn bao phủ ở trước cô, ở trước mặt anh, cô lộ ra vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn, liền giống như yếu thế, còn anh giống như là phô trương thanh thế.

Lâm Bảo Bảo không thích cảm giác yếu thế này, nhịn không được lui về sau một bước.

Đàm Mặc rất tự nhiên cùng đi theo vào, Lâm Bảo Bảo dường như nhịn không được thét lên một tiếng.