Chiến Lang

Quyển 1 - Chương 9




Chiến tranh bắt đầu —

Tình huống còn khủng bố hỗn loạn hơn cô tưởng.

Bởi vì bây giờ là ban đêm, trời rất tối hắc, cô phân biệt được đông tây nam bắc. Trong bóng đêm, chỉ có ngọn lửa đang thiêu đốt tòa thành là rõ ràng và to lớn nhất. Khi vọng lâu bị trúng tên lửa, nó càng trở nên rõ ràng hơn.

Xe lấp hào là một chiếc xe chở ván cầu tạm thời. Có tất cả bốn chiếc, bọn họ đẩy xe vuông góc với tường thành, ván cầu cũng sơn màu đen, rất khó phát hiện trong bóng tối.

Nhưng ngay cả như thế, đoàn xe lấp hào vẫn không an toàn như cô nghĩ. Dù lính nô lệ binh có cẩn thận cỡ nào thì đối phương vẫn phát hiện ra. Tất cả đều trở nên vô cùng cấp tốc mà lại thong thả, mũi tên từ hai bên không ngừng lồng vào nhau, tiếng giết rung trời.

Quái vật không đợi xe lấp hào buông ván cầu xuống đã sớm xông pha giục ngựa kéo chỉ huy xe chùy đi đến. Cô nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn hắn. Ngay khi hắn tiến đến, cô không kịp suy nghĩ đã lập tức rút đao chém đứt dây thừng buộc ván cầu.

Dây thừng bị chặt đứt, ván cầu đổ rầm lên chiến hào. Gần như cùng lúc ấy, hắn vung giáo về phía cô. Cô định nghiêng người tránh, hắn lại đưa giáo sang bên cạnh, cô nhìn thấy ngọn giáo của hắn cản được một mũi tên.

Đôi mắt hắn như sói lườm cô, vó ngựa đạp lên ván cầu, dẫn cái xe chùy khổng lồ đi qua.

Suýt nữa thì cô rơi xuống chiến hào, người bị cắt lưỡi tên A A túm được cô, nhét lá chắn cô bỏ lại lúc nãy vào tay cô.

Cô đúng là đồ ngốc, cô không biết mình đang làm cái gì nữa. Nhưng trên chiến trường không thời gian cho người ta suy nghĩ, đến cả thở một hơi còn chưa kịp thì tên trên tường thành đã bắn xuống như mưa.

Trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng.

‘Nắm chặt lá chắn. . .’

Lời quái vật nói vang lên trong đầu cô.

‘Đừng để nó che khuất tầm mắt của ngươi, cho dù sợ tới mức tè ra quần cũng không được nhắm mắt. . .’

Trên tường thành lập lòe ánh lửa, cô không nhìn rõ, chỉ biết mũi tên bay tới sẽ tạo thành điểm đen trước ánh lửa.

‘Đừng chớp mắt, nhìn kỹ hướng tên bay tới. . .’

Cô không chớp mắt, bởi vì ngoài việc nghe theo lời hắn thì cô hoàn toàn không biết nên thế nào. Sau đó, cô nhìn thấy, mũi tên nghiêng, điểm đen lớn dần, biến thành một đường thẳng.

‘Đừng cứng đối cứng với nó . . . . dùng hai tay nắm chặt lá chắn. . . .’

Giọng nói của hắn văng vẳng bên tai.

Cô ném đao xuống, lấy hai tay nắm chặt lá chắn.

‘Đừng chắn chính diện mà hãy nghiêng lá chắn, dốc nó sang bên cạnh. . . .’

Mũi tên bay đến rồi.

Cô chắn rơi một mũi tên, sau đó lại một mũi, lại một mũi nữa.

Mỗi khi lực tên bắn đến đánh bật tay cô, cô lại nghe thấy tiếng hắn rít gào.

Mỗi khi mồ hôi chảy xuống hai mắt, làm cô chỉ muốn chớp mắt, cô cũng sẽ nghe thấy tiếng hắn gầm thét.

‘Không được chớp mắt, nhìn kỹ!’

Cô không dám buông lá chắn ra, không dám chớp mắt, cô chú ý đến từng mũi tên bắn đến, cô cố sống cố chết đuổi kịp đội ngũ, không dám rời khỏi đội.

Cô thật ngốc, còn tưởng rằng sẽ có cơ hội báo thù, ai ngờ ngay cả bảo vệ tính mạng cũng rất khó khăn. Thậm chí cô còn không rảnh để nhìn tình hình chiến đấu phía trước, chỉ chú ý tới chòi gác bắt lửa, chú ý tới đội kỵ binh chạy qua bên cạnh, chú ý tới rất nhiều người bị trúng tên ngã xuống bên cạnh.

Cô tiến lên theo đội ngũ, nhưng Ngũ phu trưởng dẫn đầu đội xe A Lợi Lạp lại không sốt ruột chạy lên phía trước lập công, hắn thậm chí còn không vội vào thành.

Cô rất mệt, mệt đến mức thở cũng khó, nhưng mũi tên đầy trời lại dần dần, dần dần thưa thớt, cho đến khi ngừng hẳn.

Cuối cùng cô cũng rảnh để nhìn tình hình chiến đấu. Trời đã sáng bảnh, cô thậm chí còn không biết trời sáng từ lúc nào, mà trên tường thành trước mắt đã treo mấy chiếc thang, chòi gác vẫn tỏa khói mù mịt, cửa thành dày đã mở rộng. . . . Thành thất thủ rồi.

Cô không biết sao mình vẫn còn sức để đi, nhưng cô thực sự đã bước đến trước cánh cổng thành vỡ nát.

Bên trong cổng thành là ủng thành.

Ngoài dự đoán là trong số người chết có một nửa là binh lính trong thành.

Đội xe chùy không chỉ phá tan cửa thành mà ngay cả cửa bên trong ủng thành cũng đã bị phá vỡ. Khi chiếc xe chùy vĩ đại đi ngang qua cô, nó cũng chỉ còn sót lại xác xe vỡ nát.

Thuốc nổ, mồ hôi, mùi máu tươi tràn đầy không khí.

Vì nguồn gốc của gia tộc nên từ nhỏ cô đã được tiếp xúc với đao kiếm cung tên, áo giáp vũ khí. Cô có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trong ủng thành từ những thứ cô nghe và nhìn thấy.

Hắn chẳng những dùng ngựa kéo xe chùy đến trước cửa thành bằng tốc độ nhanh nhất mà còn lập tấm ván gỗ ở hai bên để chắn tên, giúp đội ngũ ở giữa tiến lên phá cửa. Tấm ván gỗ hai bên có thể ngăn tên, chẳng khác nào một tòa thành bằng gỗ di động.

Đương nhiên, mấy con ngựa kéo xe đã chết.

Hắn không cho ngựa mặc giáp, man tộc ở phương Bắc cũng không bao giờ làm vậy bời áo giáp sẽ làm chậm tốc độ của ngựa.

Binh lính giữ thành dùng thuốc nổ, có một số người bị nổ chết, nhưng hắn vẫn dùng cây gỗ to trên chiếc xe chùy phá tan cửa trong thành.

Hoặc có lẽ hắn cũng đã chết rồi. . . . . .

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một bàn tay đã túm lấy chân cô. Cô hoảng sợ, quay lại cúi đầu thì chỉ thấy một người nằm trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ.

Người đó còn sống, cô kiểm tra miệng vết thương của anh ta, cầm máu cho anh ta, rồi anh ta đứng dậy. Khi A A đỡ bên kia của người bị thương, cô mới phát hiện ra người câm này luôn đi theo cô.

Không biết A A kiếm được ở đâu ra một chiếc xe kéo, giúp cô đỡ người bị thương lên xe. Cô tìm thêm được hai người sống sót ở cổng thành đổ nát, hai người cùng đỡ ba thương binh ra ngoài thành. Trên đường đi lại nhặt được thêm ba người nữa.

Vất vả lắm mới đến được bên cạnh chiến hào, ai ngờ lại gặp phải Tháp Lạp Cổn từ trong thành đi ra. Thấy họ, hắn đạp một phát làm đổ xe kéo. Cô không kịp phản ứng, ngã xuống đất, lại nghe thấy hắn ta chửi ầm lên.

“Đồ ngu! Cứu bọn bị thương làm gì? Những kẻ này cũng chỉ sống thêm được mấy canh giờ thôi, vừa phí thời gian vừa phí lương thực của chúng ta.”

Hắn gào lên với mấy tên nô lệ phía sau:“Còn không mau qua đây ném hết lũ này đi cho ta! Ném vào chiến hào, đốt hết, để chúng chết sớm sớm đầu thai!” Đám nô lệ đều trợn mắt nhìn hắn, không ai động đậy.

“Mẹ nó, tai các ngươi điếc sao?!” Tháp Lạp Cổn nổi trận lôi đình, rút cái roi dài trên lưng vung mạnh xuống đất: “Muốn tạo phản sao? Còn không mau làm đi!”

Những lính nô lệ đứng gần đấy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cô có thể nhìn thấy tuy họ thật sự không muốn, nhưng trên mặt đã bắt đầu lộ ra sự do dự và sợ hãi.

Cô đứng lên, mệt mỏi nhìn hắn nói: “Hôm nay đã có quá nhiều người chết rồi, nếu họ đã không chết, ngươi cần gì phải . . . .”

Hắn vung roi dài lên, thân roi như xé rách bầu trời, đánh lên người cô. Cô quá mệt mỏi, không thể tránh được bèn nâng tay lên chắn, nhưng dù đã đánh lên cánh tay thì đầu roi vẫn quất được đến lưng cô. Cơn đau bỏng rát từ cánh tay và sau lưng trào ra. Dù đã mặc quần áo dày nhưng cô vẫn cảm thấy rát như bị rắn độc cắn. Cô đau đến mức rụt người lại, nhưng hắn vẫn không ngừng tay.

“Này thì nói! Này thì nói!”

Con rắn độc đấy lại đánh tiếp, roi dài quất trên người nàng kêu đồm độp, roi đánh nát quần áo dày, roi đánh bong tróc da thịt cô. Hắn không cho cô thở dốc nói, thậm chí cả cơ hội xin tha cũng không, cứ độc ác không ngừng quất roi đánh cô. Cô đau đớn nhưng lại không có chỗ để trốn, chỉ có thể ôm đầu cuộn người trên mặt đất.

Không có ai muốn cứu cô, không ai.

Ai cũng sợ nếu xin cho cô, mình sẽ là người kế tiếp.

Cô nghĩ mình đúng là đồ ngốc.

Cô sẽ chết ở đây, bị con chó khốn kiếp này quất đến chết.

Cô không cam lòng, không cam lòng.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, cái roi dài không ngừng quất cô cũng ngừng lại.

Cô thở hổn hển mở mắt ra, qua hai cánh tay đau đớn nhìn thấy Tháp Lạp Cổn ngã trên mặt đất. Nơi hắn đứng lúc trước đã thay bằng một người khác.

A Lãng Đằng. . .

Quái vật lạnh lùng nhìn tên kia, quát: “Ngươi đang làm gì thế hả?”

“Thằng nhóc, thằng nhóc đó không nghe lời . . .”

Cô buông hai tay đầy vết thương xuống, dốc một hơi nói: “Lính nô lệ đánh giặc cho chủ tử, bị thương không cứu, còn muốn ném vào kênh rạch phóng hỏa thiêu chết, từ đây ai còn. . . . . . Còn dốc lòng trung thành?”

Hắn liếc cô một cái, cơn tức trong mắt không hề giảm.

“Đám thương binh ngay cả đi cũng không nổi đó chỉ là gánh nặng!” Tháp Lạp Cổn tức giận nói.

Cô vừa định mở miệng phản bác, đã thấy quái vật thản nhiên cắm một đao lên cẳng chân Tháp Lạp Cổn, ghim chặt hắn ta trên mặt đất. Tốc độ của quái vật quá nhanh, cô thậm chí còn không nhìn thấy hắn rút đao ra thế nào nữa.

“A Lãng Đằng” Tháp Lạp Cổn đau đớn hét lên.

A Lãng Đằng ngồi xổm xuống, tay phải vẫn nắm chuôi đao, lạnh lùng nói: “Giờ ngươi không đi được nữa nên cũng là gánh nặng rồi, ta giết ngươi nhé?”

Tháp Lạp Cổn đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, vừa sợ vừa e ngại trợn mắt nhìn quái vật, lắp bắp nói: “Không. . . . . . Ngươi không thể. . . . . . Không thể làm như vậy. . . . . .”

“Vì sao?”

“Ta là. . . . . . Ta là Ngũ thập phu trưởng. . . . . . Ta có chiến công. . . . . . Là quân Mông Cổ. . . . . .”

Nghe vậy, hắn cười lạnh một tiếng: “Không, ngươi không phải. Ngươi phải hiểu rằng, có lẽ chúng ta đã không còn là nô lệ, nhưng cũng không phải là quân Mông Cổ, cả đời cũng không. Chúng ta chỉ là con chó của bọn chúng.”

Tháp Lạp Cổn nghe vậy mặt từ trắng chuyển sang xanh mét.

“Bây giờ, nói cho ta biết, chúng ta có nên đưa những thương binh này lên xe không? Hay là theo ý ngươi, ném xuống hào thiêu?”

Tháp Lạp Cổn nuốt nước miếng, run rẩy nói:“Đưa. . . . . . Đưa thương binh lên xe.”

Quái vật đứng dậy, thuận tay rút đại đao lên, động tác này làm Tháp Lạp Cổn đau đến run người, mồ hôi trên mặt hắn chảy xuống, nhưng vẫn nhanh chóng bịt vết thương bị đại đao đâm chảy.

A Lãng Đằng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ nhìn mọi người xung quanh, hờ hững nói: “Các ngươi nghe thấy chưa, đưa thương binh lên xe.”

Đám lính nô lệ nhẹ nhàng thở ra, ào ào tiến lên giúp đỡ.

A A vội vàng đi đến bên lại cô, lại bị quái vật quát.

“Đừng có chạm vào thằng nhóc chết tiệt kia! Nó không cần ai giúp cả!”

A A sợ hãi, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lùi ra một bên.

Cô hấp hối nhìn quái vật đi đến trước mặt cô, hai tay ôm ngực, hai chân giang rộng, rũ mắt cúi đầu nhìn cô, ra lệnh.

“Đứng lên.”

Cô không thể, khắp người cô đều đau, ngay cả thở cũng đau.

Nhưng hắn lại lặp lại lần thứ hai, giọng điệu không hung ác nhưng vô cùng kiên quyết.

“Đứng lên.”

Cô đau đớn giương mắt lên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn là sự kiên quyết và chút sợ hãi lo lắng.

Không phải mệnh lệnh, mà là yêu cầu.

Hắn híp mắt lại, huyệt thái dương run rẩy, đôi môi mím lại, hàm dưới siết chặt.

Trong chớp mắt, cô bỗng hiểu ra. . . . . hắn đã biết, hắn đã biết từ trước rồi.

Cô phải đứng lên, phải tự mình đứng lên, cô không thể biến thành thương binh. Nếu là thương binh cô sẽ bị đưa lên xe kéo, mọi người sẽ cởi lớp áo dày của cô ra, bôi thuốc cứu trị, sau đó phát hiện ra cô không phải là con trai.

Cô dùng đôi tay đau đến phát run, run rẩy nâng người lên. Đầu tiên là nửa người trên, sau đó là nửa người dưới. Cô cắn răng, nhịn đau, lảo đảo, khắp người đầm đìa máu nhưng vẫn đứng lên trước mặt hắn.

“Ngươi có đi được không?” Hắn hỏi.

Câu hỏi này rất nhỏ.

Cô đau đến mức ngay cả ngón tay cũng đang run, nhưng vẫn nuốt nước miếng, gật đầu.

“Nhìn ta.”

Cô giương mắt lên, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt.

“Đừng ngất.” Hắn nhìn cô, sâu xa nói: “Nếu ngươi ngã ta sẽ không đỡ ngươi, không ai đỡ ngươi đâu, hiểu chưa?”

Cô hiểu ngụ ý của hắn. Thật ra không phải cô ngất thì không ai đỡ, mà là nếu để người khác đỡ, họ sẽ phát hiện ra thân thế của cô.

Gió lạnh thổi vào vết thương, cô phát hiện ra quần áo dày trên người đã bị roi quất rách hết, mảnh vải dùng để buộc ngực bên trong cũng vậy, hiện giờ nó chỉ treo hờ trên người cô thôi. Chỉ cần có người đỡ cô, đụng chạm vào thân thể cô, họ sẽ phát hiện ra cô không phải là con trai.

Nếu họ phát hiện thân thế của cô, sẽ không có ai đứng ra bảo vệ cô, nâng đỡ cô.

Vừa nãy đã không có rồi.

Có lẽ họ cảm kích cô, nhưng ai cũng sợ chết. Ở nơi này lâu, mọi người đều ưu tiên bảo vệ mình trước. Cô cũng đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Còn ai không hiểu đều đã chết hết rồi.

Cô không phải đồ ngốc, cô biết nếu bị họ phát hiện ra cô là con gái thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cô đã từng nghe họ nói những câu dung tục về phụ nữ.

Đối với đám đàn ông, cô là một miếng thịt.

“Hiểu chưa?” Hắn lặp lại một lần.

Cô gật đầu.

“Đi theo ta.” Hắn nói.

Cô lại gật đầu.

Thấy thế, hắn mới xoay người đi về phía trước.

Hắn không quay đầu nhìn xem cô có đuổi kịp không, nhưng cứ cách một đoạn hắn sẽ dừng lại dặn dò chút việc. Cô cẩn thận đuổi theo, mỗi bước đi đều có thể cảm thấy vết thương do bị roi quất ở hai tay, lưng và trên đùi khẽ căng ra, chảy máu. Cho dù cảm thấy mình sắp ngất nhưng cô vẫn nặng nề bước đi, cố gắng đi theo phía sau hắn.

Giọt mồ hôi trên trán cô lăn xuống, hòa với máu thấm ướt bộ quần áo dày trên người cô.

Cô không biết sao mình có thể tiếp tục đi được. Đến cuối cùng, cô thậm chí còn không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng đôi mắt càng ngày càng mờ nhìn đôi ủng nhuốm máu của hắn, mờ mịt đi theo.

Bỗng nhiên, không thấy đôi ủng kia đâu nữa. Cô hoảng sợ cố gắng giương mắt lên tìm kiếm, thế giới trước mắt vặn vẹo nghiêng ngả, nhưng cô đã nhìn thấy hắn. Hắn dừng lại, đang nói chuyện với ai đó. Sau đó cô nhìn thấy cái lều cũ nát quen thuộc ngay trước mặt cách cô có mấy mét.

Chỉ cần vào được lều là được, vào được lều là được.

Cô tiếp tục lê đôi chân như nặng ngàn cân, dùng tất cả sức lực đi về phía trước. Cố thêm mấy bước nữa thôi, mấy bước nữa thôi, cô có thể, cô biết mình có thể.

Nhưng ngay lúc cô vừa cất bước thì thân thể cũng không đứng vững nổi nữa. Chân cô mềm nhũn, mất thăng bằng đổ sang bên cạnh.

Không, cô không thể ngã xuống, không thể ở đây, không thể để bất kỳ ai đỡ cô.