Chiến Lược Tấn Công Một Phía

Chương 17




Có lẽ, mình thật sự khô khan nhàn chán, không ai thích như Tiêu Phàm thường xuyên oán giận.

Đúng vậy, ai lại thích một cỗ máy móc chứ?

Xem ra, hôm này không có cách nào ăn cơm chung với Tiêu Phàm rồi, mắc công anh còn âm thầm vui mừng và chờ mong.

Kìm nén tình cảm cuồn cuộn nơi đáy lòng, Đường Tuấn bày bộ mặt liệt vào nhà ăn phụ cận, ngoài ý muốn phát hiện người nào đó đang không kiên nhẫn chờ ở cửa.

“Không phải cậu đi rồi ư?” Trong giọng nói bao hàm sự vui mừng.

“Tôi còn chưa ăn cơm, phải đi đâu?” Vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn không tốt như trước, xoay người vào nhà ăn, không chú ý tới đôi mắt của Đường Tuấn trong nháy mắt sáng ngời.

Chọn vài món đồ ăn, Đường Tuấn nhìn bản mặt hầm hầm của Tiêu Phàm: “Tức giận?”

“Không tức giận gì hết,” Tiêu Phàm gãi tóc: “Cũng chẳng phải mới hôm nay quen biết cậu, thời trung học, cậu thường xuyên giáo huấn ủy viên văn nghệ yểu điệu đến nước mắt lưng tròng.”

“Tôi chân trước vừa đi, cậu sau lưng đã đi an ủi.”

“Tôi biết thương hoa tiếc ngọc mà.” Tiêu Phàm cười miễn cưỡng: “Có điều cậu thỉnh thoảng sẽ mua đá lạnh an ủi mấy cổ, đáng tiếc người ta vừa thấy cậu đã hoảng sợ chạy trốn.”

“Ừ.” Đường Tuấn nhớ lại mình khi đó, cầm đá lạnh ngơ ngác không biết làm sao, mỗi lần đều là Tiêu Phàm thở dài đi tới, tiếp nhận đá lạnh đuổi theo nhóm con gái ấy.

“Không biết mấy cổ giờ thế nào… Ấy, tôi mém tí quên mất!” Tiêu Phàm vỗ đùi: “Bàn tử mấy ngày trước có gọi điện tới, nói muốn tổ chức họp lớp đó!”

Họp lớp tổ chức đúng hạn. Hơn mười năm xa cách, lúc gặp lại đã không còn sự trẻ trung của năm đó. Giai nhân thẹn thùng trong ấn tượng, bị cuộc sống tra tấn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng; thiếu niên với ánh mắt văn nghệ, ở trong đám người cao giọng bàn luận làm ăn; cậu trai từng hăng hái ngất ngưởng muốn chinh phục trái đất, xách cặp táp cười nịch nọt theo thói quen.

Con đường làm quan suôn sẻ, gặp lận đận khó tránh mất mác, có đơn thuần vô giúp vui, cũng có hy vọng mượn cơ hội kiếm mối làm ăn, ví dụ như:

“Ế, đây chẳng phải là Tiêu Phàm sao, thoạt nhìn khỏe mạnh nhỉ, bình thường có chú ý thân thể không vậy, có tham gia bảo hiểm chưa. Này, đây là phiếu bảo hành của công ty tôi, cậu bạn này, sẽ không lừa cậu, cậu xem xem mấy mục bảo vệ…”

“Tiêu Phàm cậu ở SA? Ai, tôi cũng muốn làm quảng cáo, trước đó không lâu công ty đóng cửa rồi, có thể sắp xếp tôi vào công ty cậu không?”

“…”

Tiêu Phàm không biết nên khóc hay cười mà bỏ đi, tựa vào góc tưởng than thở với Bàn tử: “Tất cả mọi người thay đổi nhiều quá.”

“Nói xàm, đã bao nhiêu năm rồi,” Bàn Tử duỗi thắt lưng: “Ngày 9 tháng sau, rảnh không?”

“Sao?”

“Ngày đó tôi tổ chức hôn lễ.”

“Chúc mừng chúc mừng!” Tiêu Phàm sửng sốt, thành tâm chúc mừng.

“Rồi, giờ tôi nghe phiền nhất là câu này,” Bàn Tử phẩy tay: “Cậu sao?”

“Tôi? Như cũ chứ sao.”

“Tôi nói này, câu đâu còn nhỏ, muốn chơi bao lâu nữa, dù đàn ông hay phụ nữ, tìm một người thích hợp đi.”

“Đúng là đàn ông sắp kết hôn, nói chuyện chững chạc thiệt.” Tiêu Phàm nói lảng.

“Hứ, tôi nói nghiêm túc với cậu,” Bàn Tử phun điếu thuốc ra, thản nhiên nói: “Một mình lâu rồi sẽ cô đơn.”

Cô đơn sao, Tiêu Phàm từ chối cho ý kiến, cuộc sống của khuyển mã luôn cảm thấy hư không, nhưng nghĩ đến thật sự bị một ai đó kìm giữ hắn lại cho rằng chút hư không ấy có thể nhẫn nhịn. Huống chi, làm sao dễ dàng tìm được người thích hợp như thế, nếu có thể nâng đỡ lẫn nhau, nếu có thể bao dung tính cách của hắn, nếu có thể có một trái tim đơn thuần.

Trong đầu hình ảnh người kia chậm rãi hiện ra, ngũ quan bình thường, đôi mắt lạnh như băng, giọng nói không tình cảm, vị đạo trong lành, ở trên giường ẩn nhẫn, thở dốc, đôi chân thon dài khỏe mạnh quấn quanh mình, khi đạt tới gương mặt đỏ ửng đẹp tuyệt trần.

Đó là ai?

“Tôi nói này, cũng chẳng phải tất cả mọi người thay đổi,” Lời nói của Bàn Tử cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Phàm: “Hội trưởng đại nhân bên kia kìa chả đổi tí nào.”

Ánh mắt của Tiêu Phàm dừng lại trên người Đường Tuấn, cậu ta đang nghiêm mặt nghe một anh bạn cùng trường lải nhải, phạm vi ngoài trăm dặm đều bị lãnh khí của cậu bao trùm, Tiêu Phàm không khỏi cười rộ: “Đúng rồi, khí thế cường đại trước sau như một.”

“Có điều, lá gan của mấy người đó có tăng lên không ít,” Bàn Tử ra sức trề môi, thấy cách Đường Tuấn không xa nhóm phụ nữ vây quanh đang ríu rít nói gì đó, cũng không ngừng chỉ trỏ Đường Tuấn.

“Đại khái nhắm cậu ta rồi,” Bàn Tử cười nói: “Trưởng phòng của xí nghiệp bự, tính cách nghiêm cẩn, không có sở thích nào xấu, độc thân, lại không có tiếng ăn chơi như cậu, nếu tôi là con gái tôi cũng theo đuổi cậu ta.”

“Chết đê, cái đồ không phẩm vị,” Tiêu Phàm cười mắng, nghĩ thầm bọn họ nhìn cũng vô dụng, người Đường Tuấn thích là tôi, nói thì nói vậy, ánh mắt bất giác liếc về phía bên kia.

Đúng, cứ như vậy, dùng ánh mắt này đuổi tận giết tuyệt những người có ý đồ gây rối đi.

-o0o-

Đúng lúc này, một cô gái rụt rè, sợ hãi cầm hai bức tranh chạy đến trước mặt Đường Tuấn, mà người đàn ông bình thường luôn lạnh lùng kia khi nhìn thấy bức tranh, ánh mắt liền hiện lên tia sáng, ngẩng đầu nhìn cô gái, khóe miệng cong cong nở một nụ cười nhạt.

Lòng Tiêu Phàm bỗng dâng lên cảm giác không tên, hắn nghĩ, nụ cười của Đường Tuấn lẽ ra chỉ có mình mình được nhìn, hắn vẫn nghĩ đó là niềm hạnh phúc của riêng mình. Thế nhưng chuyện vừa xảy ra lại khiến Tiêu Phàm giận dữ, Đường Tuấn nói vài câu với cô gái kia rồi cùng đi.

CÙNG ĐI.

CMN, không phải Đường Tuấn cậu lúc nào cũng giả lạnh lùng giả kiêu căng sao, không phải với ai cũng là bộ mặt vô cảm sao, giờ là thế m* nào, thân thiết với cô bạn mười mấy năm không gặp, lại còn cùng rời đi, định đi thuê phòng chắc!

Càng nghĩ càng ức chế, Tiêp Phàm lấy di động ra, ấn một dãy số, điện thoại mới kêu hai tiếng đã bị tắt, lại gọi tiếp, lần này là tắt máy.

Chết tiệt!

Tiêu Phàm hoàn toàn phát hỏa.

Buổi họp lớp sau đó Tiêp Phàm không có tâm trạng tham gia, trong lòng không ngừng hiện lên cảnh quằn quại trên giường của Đường Tuấn và người phụ nữ kia. Lý trí nói hắn đừng có tin – Đường Tuấn đã nằm trong vòng tay mình sẽ không đi ‘ăn chả’ đâu, ăn dấm chua như vậy thực sự không ý nghĩa.

Ghen? Buồn cười, Đường Tuấn không phải người yêu hắn, hắn ghen cái gì, chỉ là không thích người của mình bị người khác cướp đi!

Tức giận về đến nhà, Đường Tuấn chết tiệt vẫn còn chưa về, Tiêu Phàm đặt mông ngồi trên ghế, trừng lớn hai mắt nhìn đồng hồ báo thức. Được lắm, để tôi xem xem, cậu buông thả ở ngoài đến mấy giờ mới thèm mò về?

Khi Đường Tuấn mở cửa bước vào, kim đồng hồ đã sắp chỉ đến 12 giờ, bộ dạng mệt mỏi, xoa mũi chuẩn bị về phòng nghỉ, không ngờ bị ấn lên sô pha.

“Cậu đi đâu!” Tiêu Phàm đè mạnh vai Đường Tuấn xuống, chờ đợi quá lâu khiến hai mắt hắn đỏ lòm, tâm trạng thì nóng như lửa đốt.

“Tôi… đến nhà Trương Thiến một chút.”

Trương Thiến? Là tên người phụ nữ kia? Không tồi, thật sự là không tồi, ngày đầu tiên đã đến nhà người ta, lần sau có phải sẽ đưa thiếp cưới?

Tiêu Phàm giận dữ bật cười, mạnh mẽ xé phăng áo sơ mi của Đường Tuấn ra, rút dây lưng trói hai cánh tay đang khua loạn kia. Nắm lấy điểm đỏ trước ngực anh, dùng sức kẹp lấy.

“Đau!” Đường Tuấn nhíu mày, Tiêu Phàm ra tay quá nhanh, nhất thời anh không kịp tránh khỏi, chỉ có thể cong người, hy vọng sẽ giảm bớt đau đớn từ bộ phận trước ngực.

“Cậu không biết đau cũng có thể sinh ra khoái cảm sao,” tiêu phàm tiếp tục chơi đùa với điểm nhỏ nhô lên của Đường Tuấn: “Có muốn tôi đeo khuyên nhũ cho cậu không?

Đường Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu đang… Ưm… phát điên gì vậy?”

“Điên?” Tiêu Phàm cười nhạo: “Hôm nay tôi sẽ khiến cậu hiểu cái gì gọi là điên.”

Tiêu Phàm đứng dậy, lấy ra một cái chai từ ngăn tủ, cố tình lắc lư trước mắt Đường Tuấn: “Đây là lần trước ở quán bar một đồng nghiệp tặng tôi, nghe nói có thể biến cô gái thuần khiết nhất thành dâm phụ, cậu cũng nếm thử một chút chứ?”

“Thuốc kích dục?” Đường Tuấn gắng hết sức giữ bình tĩnh: “Cậu định cho tôi uống thuốc kích dục?”

“Aiii, nếu cứ như bình thường chắc cậu cũng đã chán?” Chán đến mức dám trốn tôi đi tìm phụ nữ: “Chúng ta cùng thử xem có giống như lời đồn không?”        

Ánh mắt sắc nhọn của Đường Tuấn giống như một mũi dao đâm vào tim Tiêu Phàm, anh mím chặt môi quyết không để chất lỏng kia chảy vào miệng mình.

“Không muốn uống?” Tiêu Phàm như đã đoán trước được, cười cười: “Không sao, tôi đoán cái miệng bên dưới của cậu nhất định sẽ thích uống,” hắn liền cởi quần âu của đối phương ra, tiếp theo là quần lót, ngón tay trắng trẻo như độc xà không ngừng quanh quẩn đùi trong.

Thân thể cao to của Đường Tuấn vặn vẹo, cố gắng chống đỡ thân mình quát Tiêu Phàm: “Buông ra, rốt cuộc cậu muốn làm gì!” Hành vi bạo lực không lý do thực sự không thể chịu đựng được.

Tiêu Phàm không đáp lời, hắn tách hai chân Đường Tuấn ra, dùng đầu gối của mình giữ chặt lại, mở nắp bình ra trực tiếp đâm vào tiểu huyệt.

“Ư!” Mặc dù miệng bình không lớn, nhưng miệng huyệt còn chặt căng nên phải chịu sự xé rách đau đớn. Tiêu Phàm không nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Đường Tuấn mà cố ý đẩy mạnh cái chai, rót chất lỏng lạnh lẽo không sót một giọt vào trong thân thể anh.

“Nhẫn nại một chút, cậu sẽ sướng đến độ quên luôn họ của mình là gì.” Tiêu Phàm lấy bình không ra, vẻ mặt tà ác cười cười cắn môi Đường Tuấn.

Suy nghĩ của tác giả: lần này thật nhiều *cua đồng* nha ~~~

*cua đồng*: chỉ H văn đã qua biên tập, chỉnh sửa để giảm độ HOT