Chiến Thần Bất Bại

Chương 1689




Chương 1689

Lạc Thiếu Tông vội vàng chủ động xin Trương Nguyệt Đông cho hắn đến chỗ Đàm Hiểu Linh để ngăn cô ấy lại.

 

Có Tiêu Chính Văn giả làm hậu thuẫn, Lạc Thiếu Tông đương nhiên không coi Tiêu Chính Văn thật trên xe ra gì, chứ đừng nói đến nhà họ Đàm.

 

Việc hắn cần làm bây giờ là cưỡng chế đưa Đàm Hiểu Linh về khách sạn, để người được gọi là “anh Tiêu” kia chơi đùa vui vẻ.

 

“Tôi nói lại lần cuối, mau lái xe tránh ra, tôi đang có chuyện gấp!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí.

 

“Chuyện gấp ư? Hừ, tôi thấy anh chán sống rồi nhỉ!”

 

Lạc Thiếu Tông vừa định mở cửa xe thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng mạnh một bạt tai, âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Lạc Thiếu Tông bay ra ngoài như con diều đứt dây.

 

Rầm!

 

Lạc Thiếu Tông nặng nề rơi xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Cái tát của cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đâu phải là thứ Lạc Thiếu Tông có thể chịu đựng được.

 

Tiêu Chính Văn không thèm liếc mắt đến Lạc Thiếu Tông, mà cứ thế khởi động xe, vòng qua chiếc xe thể thao chắn phía trước, đi thẳng về phía biệt thự nhà họ Đàm.

 

“Tiêu… Tiêu Chính Văn, anh đã làm gì Lạc Thiếu Tông vậy?”

 

Mặc dù Đàm Hiểu Linh không thích Lạc Thiếu Tông, thậm chí là ghét hắn, nhưng thế lực của nhà họ Lạc rất lớn, gần như không ai sánh bằng ở Giang Lăng.

 

Vừa nói, Đàm Hiểu Linh vừa quay đầu lại nhìn Lạc Thiếu Tông.

 

“Không sao, chỉ là ngất xỉu thôi, biệt thự trước mặt là nhà cô sao?”

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào ngôi biệt thự sáng đèn rồi nói.

 

Đàm Hiểu Linh khẽ gật đầu.

 

“Đúng vậy, đó là nhà tôi! Nhưng… chúng ta trở về như vậy…”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, lát nữa đưa em gái cô ra rồi chúng ta sẽ cùng gặp anh Tiêu kia!”

 

Cái gì?

 

Gặp anh Tiêu kia ư?

 

Đàm Hiểu Linh nghe xong sắc mặt liền tái nhợt vì sợ hãi, ngây người nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

 

“Tiêu Chính Văn, anh Tiêu kia không phải là người dễ động vào đâu! Anh ta… giết người không chớp mắt!”

 

Đàm Hiểu Linh khẽ lay nhẹ cánh tay của Tiêu Chính Văn.

 

“Vậy thì tôi muốn xem hắn giết tôi thế nào!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn mang theo chút lạnh lẽo.

 

Bây giờ, Tiêu Chính Văn đã hiểu rõ toàn hộ đầu đuôi câu chuyện.