Chiến Thần Bất Bại

Chương 589: Tan Vỡ




Binh hộp nguyên ấn là thứ Đường Thiên mày mò ra khi còn ở thành Hàn Cổ, lúc đó nó được chuẩn bị để đối phó với những Thánh giả khác, chỉ có điều sau đó Binh dùng cứ điểm đơn phiệt giải quyết được khốn cảnh, những binh hộp nguyên ấn này vẫn nằm trong Bảo Bình của Đường Thiên. Sau đó Đường Thiên lại tìm ra một đống mảnh vỡ hồn bảo trong kho hàng, Đường thần kinh sao có thể để chúng lãng phí được? Chuyển hóa hết sạch thành binh hộp nguyên ấn.

Cho nên lúc này, Đường Thiên đã ra tay bèn ném nguyên một hòm!

Trên tay Đường Thiên tổng cộng có ba hòm binh hộp nguyên ấn, mỗi hòm là ba trăm kiện.

Ba trăm kiện binh hộp nguyên ấn ầm ầm bùng nổ!

Ánh sáng âm u không hề mãnh liệt, nhiều ánh sáng thậm chí nhỏ như sợi tóc.

Tảng đá trong lòng sĩ quan phụ tá rơi xuống, hắn không cảm nhận được sóng năng lượng khiến hắn bất an, bèn hô lớn: "Xông tới!"

Đại nhân đang gặp nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bại trận, trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Binh đoàn thứ tám do Tôn Kiệt một tay xây dựng lên, phân nửa binh sĩ trong đó có ngàn vạn quan hệ cùng Tôn gia.

Nếu đại nhân gặp chuyện gì không hay.

Tâm thần sĩ quan phụ tá run rẩy, vậy binh đoàn thứ tám, Tôn gia. . . Chính mình cũng tuyệt đối khó tránh nổi quân pháp!

Lần này năm trăm người cùng đồng hành với Tôn Kiệt đều là tinh nhuệ được chọn từ binh đoàn thứ tám, mỗi người đều thực lực cường đại,t hân kinh bách chiến. Đối mặt với những ánh sáng lạnh lẽo kia, bọn họ không hề sợ hãi, những luồng ánh sáng này không mạnh, sóng năng lượng cũng gần như không có.

Trước nay bọn họ chưa từng thấy những hộp đồng thau như vậy, chắc hẳn là kỹ thuật máy của Kim Châu. Bọn họ hiểu lúc này hai bên tranh đoạt đã tới lúc mấu chốt nhất, những hộp đồng thau này chỉ là thủ đoạn đối phương dùng để quấy rối bọn họ.

Chỉ cần hội hợp cùng địa nhân, đối phương chắc chắn phải chết.

Khác với những sĩ quan phụ tá khác, những người khác không mấy lo lắng, khoảng cách song phương chỉ không tới năm trăm trượng, xung phong chỉ trong nháy mắt.

Xét về thực lực, bọn họ chiếm thượng phong tuyệt đối, chỉ cần không dính phải sai lầm trí mạng sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn.

Bọn họ không hề giảm tốc độ, ngược lại tiếp tục xông tới, trận hình tản ra, binh lĩnh hai cánh tản sang hai bên, còn binh lính hậu phương lại tản xuống dưới, chuẩn bị đánh bọc.

Cho dù thế nào cũng không thể để người này chạy trốn!

Binh lính xông lên trước nhất tạo lồng năng lượng, gào thét xông thẳng phía trước, vẻ mặt bọn họ nóng lòng muốn thử. Theo họ thấy, lần này đại nhân chẳng qua chỉ chơi đùa mà thôi.

Được rồi, thật ra đại nhân rất ít khi chơi đùa, tình cờ mà thôi, không có gì to tát.

Đám người đã nghĩ tới cảnh kết thúc chiến đấu trở về doanh trại, bọn họ lại có thêm một đề tài. Bọn họ vô cùng mong chờ, trong lòng bọn họ đại nhân luôn như quỷ thần, tới lúc đó mọi người chắc chắn sẽ bàn tán rất nhiệt liệt.

Khoảng cách song phương nhanh chóng tiếp cận, ánh sáng mỏng như sợi tóc, như chiếc lá liễu bị gió thổi bay, bay tới lồng năng lượng trước nhất.

Viu viu viu!

Như lưỡi đoa lướt qua tờ giấy trắng.

Lồng năng lượng cực kỳ rắn chắc có thể chống cự cả đòn xung kích của binh đoàn, nhưng đứng trước những luồng sáng nhỏ bé này lại chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.

Ánh sáng thăm thẳm đan xen ngang dọc như những lưỡi đao trí mạng vô thanh vô tức chìm vào trong trận.

Không có máu tươi bắn tung khắp nơi, cũng chẳng hề có tiếng kêu la thảm thiết, vô thanh vô tức, rất nhiều người, trên người chỉ nhiều thêm một vết máu nhỏ như sợi tóc.

Mảnh vỡ pháp tắc!

Những luồng sáng mỏng như sợi tóc này là pháp tắc thuần túy, tuy chúng chỉ là những đoạn ngắn pháp tắc, thế nhưng pháp tắc vẫn là pháp tắc, uy lực của nó lúc này mới thật sự bộc lộ ra.

Làn sóng tiến công mãnh liệt đột nhiên cứng lại.

Đồng đội đi đầu đội ngũ mất đi khống chế, binh lính phía sau lại quá gần, căn bản không kịp né tránh, kinh hãi tới biến sắc, vội vàng giảm tốc độ.

Trận hình vốn ngay ngắn thư tự lập tức hỗn loạn tưng bừng.

"Cẩn thận!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiếng tức giận gào thét vang lên không dứt bên tai, đội ngũ cực kỳ hỗn loạn, phía trước hỗn loạn khiến binh lĩnh phía sau chửi ầm lên. Đột nhiên tất cả những tiếng mắng chửi im bặt.

Vô số cột máu đột nhiên bắn ra từ đội ngũ phía trước, cột máu đan xen ngang dọc, máu tươi phun thẳng lên trời bị làn gió thổi tan thành sương máu, tràn ngập khắp đội ngũ. Những binh lính toàn thân đầy máu, khí tức đoạn tuyệt, bọn họ rơi rụng như mưa.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng àny làm cho chấn động, đoàn người đi đầu đội ngũ chỉ còn lưa thưa vài người may mắn không trúng một binh hộp nguyên ấn nào. Thế nhưng sắc mặt những người còn sống ai nấy kinh hãi gần chết, môi run lẩy bẩy, mặt như tờ giấy trắng, bọn họ đã mất đi cả chút đấu chí cuối cùng.

Ba trăm binh hộp nguyên ấn tạo thành thương vong hơn bảy mươi người, thứ vũ khí cổ xưa này bùng nổ ra uy lực kinh người.

Sĩ quan phụ tá cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc tới ngây người, số lần chiến đấu của hắn rất nhiều, thế nhưng trước nay chưa từng gặp cảnh tượng nào kinh khủng tới vậy. Binh sĩ mất đi sinh mệnh rơi xuống đất, sương máu vẫn chưa tiêu tán giữa không trung, mùi máu tanh nhức mũi khiến cảnh tượng như chốn Tu La.

Đột nhiên hậu phương có người kinh hoảng gào lên: "Địch tấn công! Phía sau có kẻ địch!"

Sĩ quan phụ tá giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, một tiểu đội võ trang đầy đủ không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện phía sau bọn họ, cách bọn họ không tới trăm trượng.

"Người mình! Là người mình! Đó là Thạch Sâm! Là Thạch Sâm!"

Bên cạnh Tôn Chính có người hô lớn, tuy Thạch Sâm đã biến mất vài ngày, giáp trên người cũng thay đổi, thế nhưng bọn Tôn Chính vẫn lập tức nhận ra Thạch Sâm. Không ai ngờ tới Thạch Sâm lại làm phản. Trên danh nghĩa Thạch Sâm là binh đoàn trưởng binh đoàn thứ ba mươi sáu, mặc dù mọi người đều chẳng coi hắn ra gì, thế nhưng binh đoàn trưởng trên danh nghĩa thôi cũng không phải ai muốn đoạt thì đoạt.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Thạch Sâm không có bất cứ lý do gì làm phản, cho nên khi Thạch Sâm xuất hiện trở lại, đám người Tôn Chính lập tức coi hắn là cứu tinh. Tính khí Thạch Sâm vừa thối vừa cứng, thế nhưng dù sao cũng là quân nhân có kinh nghiệm, chiến đấu rất hung hãn, những lão binh bên cạnh hắn cũng cùng một khuôn với hắn.

Khi Thạch Sâm xuất hiện ở phía sau chiến trường, đám người Tôn Chính lập tức hoan hô.

Tiếng hoan hô của bọn họ khiến người của binh đoàn thứ tám lơ là, bọn họ nghĩ là binh đoàn tới trợ giúp, thở phào một hơi. Đòn đả kích vừa rồi khiến tinh thần bọn họ chìm vào đáy cốc thấp nhất, lúc này có người trợ giúp, tinh thần ai nấy phấn chấn trở lại.

Nếu là bình thường, binh đoàn ba mươi sáu mục nát tới giúp bọn họ? Chắc chắn họ đã khịt mũi coi thường, lên tiếng mỉa mai, thế nhưng lúc này vừa trọng thương nặng nề tàn khốc, bất cứ sự trợ giúp nào cũng khiến bọn họ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Con ngươi sĩ quan phụ tá đột nhiên co rụt lại, tiểu đội của Thạch Sâm đang giữ đội hình xung phong!

Bọn họ không hề có ý giảm tốc, khoảng cách song phương chỉ có năm mươi trượng, khoảng cách ngắn như vậy bọn họ đã không kịp đổi hướng!

Không kịp đổi hướng. . . Xung phong. . .

Cảm giác lạnh người đột nhiên dâng lên, lông tơ khắp người dựng đứng, hắn biến sắc: "Địch tấn công. . ."

Lời còn chưa dứt, tiểu đội Thạch Sâm đã cùng nâng Hắc Phong Đao trong tay.

"Giết!"

Con mắt Thạch Sâm lạnh lùng băng giá, không chút hơi ấm, chỏm âu ngắn hoa râm cứng rắn như dây thép, những nếp nhăn đầy sương gió tôn lên vẻ lạnh lùng, Tuyết Mộ hải băng lam trong suốt trong tay chém thẳng xuống!

"Giết!"

Bốn mươi lăm U Châu Quỷ Kỵ phía sau cùng gầm lên, Hắc Phong Đao chém thẳng xuống.

Chùm sáng chói mắt bao phủ toàn tiểu đội, dòng lũ ánh đao ầm ầm phun trào từ Tuyết Mộ Hải trong tay Thạch Sâm. Mỗi ánh đao đều chỉ lớn cỡ bàn tay, thế nhưng dòng lũ này lại do sáu trăm ánh đao tạo thành!

Sáu trăm ánh đao từ phía sau đội ngũ đột nhiên đâm thẳng vào chiến trận.

Con ngươi sĩ quan phụ tá mở rộng, ánh đao mãnh liệt chiếm cứ tầm mắt hắn, hắn ngây dại thất thần, đầu óc trống rỗng.

Người ngã ngựa đổ, máu thịt tung tóe.

Quân tinh nhuệ của binh đoàn thứ tám không hề phòng bị, lúc này chẳng khác nào cừu non chờ làm thịt, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng gào thét mất khống chế, tất cả đều bị dòng lũ thôn phệ.

Nếu nói binh hộp nguyên ấn của Đường Thiên vừa rồi như lưỡi đao lặng lẽ của sát thủ, vô thanh vô tức thu gặp sinh mệnh, vậy lúc này đòn xung kích do Thạch Sâm suất lĩnh U Châu Quỷ Kỵ như một thanh búa công thành, tràn ngập lực lượng.

Dòng lũ ánh đao gột thẳng một lỗ hổng lớn, Thạch Sâm hiểu, nhánh binh đoàn này đã tới sát biên giới tan vỡ, chỉ cần cho bọn họ một đòn trí mạng, bọn họ sẽ hoàn toàn tan vỡ.

"Ngư Long Biến!"

Tiếng ngâm túc sát vang vọng giữa không khí hỗn loạn, càng khiến lòng người chấn động.

Các U Châu Quỷ Kỵ biến ảo vị trí, ánh sáng bao phủ toàn bộ đội ngũ, đong đưa biến hóa, hóa thành một con rồng sáng chói, nhảy thẳng vào chiến trận từ lỗ hổng.

Màn sáng hình rồng do năng lượng của bốn mươi sáu người hình thành, ẩn chứa sức mạnh kinh người, thế tới như lôi đình vạn quân, binh sĩ hễ bị ánh sáng quét trúng đều như trúng một đòn nặng, miệng phun máu tươi, kêu thảm bay thẳng ra ngoài.

Thạch Sâm tại vị trí đầu rồng, vung nhẹ Tuyết Mộ Hải, màn sáng vặn vẹo như cái chổi, bắn trúng sĩ quan phụ tá sắc mặt đang ngây dại, sĩ quan phụ tá phun một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Tầm nhìn được quét sạch, Thạch Sâm biết bọn họ đã xuyên thủng chiến trận của đối phương.

Ánh mắt Thạch Sâm hiện vẻ tàn khốc, Trương Minh Hách chỉ thẳng, quát khẽ một tiếng!

"Nổ!"

Màn sáng hình rồng ầm ầm bùng nổ, hóa thành vô số ánh đao bất quy tắc, xen lẫn trong làn sóng khí đầy sức sát thương, bắn tung khắp bốn phía.

Đầu rồng vừa đột phá trận hình, thân rồng còn trong đội ngũ, lần nổ này lập tức tạo thành một khu vực trống không rộng rãi trong đội hình.

U Châu Quỷ Kỵ tốc độ không giảm, thong dong lao khỏi chiến trận của đối phương.

Từ khi Thạch Sâm bắt đầu xung kích, Đường Thiên đã đem toàn bộ lực chú ý đặt trên Tôn Kiệt sơn cùng thủy tận. Đường Thiên vừa đột phá, toàn thân tràn ngập sức mạnh vô cùng vô tận.

So sánh lại, công kích của Đường Thiên càng như cuồng phong vũ bão, số én ánh sáng xung quanh Tôn Kiệt càng lúc càng ít.

Tôn Kiệt càng ngày càng tuyệt vọng, đối phương như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, nắm đấm càng lúc càng nặng, còn loại lửa xám kỳ quái kia khiến hắn cảm thấy hết sức nguy hiểm.

Năng chướng. . . Sao lại mạnh như vậy. . .

Khi đội ngũ của Thạch Sâm hoàn toàn đột phá chiến trận phe mình, phòng tuyến trong lòng Tôn Kiệt rốt cuộc tan vỡ.

Hắn gào lên cuồng loạn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ầm!

Thân thể hắn ngưng bặt, sắc mặt cứng đờ.

Một nắm đấm đánh trúng sau lưng hắn, một cảm giác mát mẻ chui vào thân thể hắn.

Trước khi ý thức mơ hồ, hắn nghĩ tới loại lửa xám lập lờ trên nắm đấm đối phương, nó là gì vậy. . .