Chiến Thần Tu La

Chương 10




CHƯƠNG 10: THUA THẢM HẠI

Lâm Chí Cường phát biểu sôi nổi trên sân khấu hồi lâu, cuối cùng cũng nói xong, rời khỏi sân khấu.

MC cầm míc nói với mọi người: “Hội nghị hôm nay tới đây kết thúc, tiếp theo mời mọi người rời đi theo thứ tự.”

Tuy nói rời đi, nhưng có rất nhiều người ngồi yên trên ghế.

Đợi sau khi một tốp người rời khỏi, một người đàn ông cầm quà bước lên sân khấu, cười to với MC: “Tổng giám đốc công nghiệp nặng Giang Hoa – Miêu Vũ, vì để chào mừng ngài tổng phụ trách đến đây, tôi đã chuẩn bị một phần tâm ý nho nhỏ, mong có thể đưa cho ngài tổng phụ trách.”

Ông ta mở hộp ra, trong đó là một củ nhân sâm 10 năm tuổi, có thể nói là rất có giá trị!

MC gật đầu: “Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa lại.”

“Vậy cảm ơn nhiều nhé.”

Miêu Vũ vừa bước xuống, người đàn ông thứ hai bước lên, lần lượt từng người, đều đem “tâm ý” của họ đưa cho MC, hy vọng có thể đưa lại cho vị tổng phụ trách.

Có người tặng tượng Phật dát vàng, có người tặng trân châu, người tặng xe đua, người tặng đá mã não, mỗi món đồ những người đó tặng đều có giá trị không nhỏ, món rẻ nhất cũng tầm hơn 300 triệu.

Nhìn những món đồ người khác tặng, trán Đinh Nhị Tiến không ngừng đổ mồ hôi lạnh, so với những món quà của người khác, món quà trên tay ông ta đúng là có chút “mất mặt”.

Triệu Lôi ngồi ở bên cạnh ông ta, nhìn thấy hộp quà Đinh Nhị Tiến đang cầm, vô cùng tò mò hỏi: “Ông Đinh, ông tặng cái gì thế? Có thể nói cho tôi biết không?”

Đinh Nhị Tiến ngại ngùng nói: “Đợi lát nữa sẽ biết.”

“Ồ, còn thần bí như vậy.” Triệu Lôi cũng lấy hộp nhỏ màu vàng của ông ta ra, nhẹ nhàng vỗ một cái và nói: “Nhưng mà cho dù ông tặng gì, cũng không thể bằng bảo bối này của tôi.”

Đinh Nhị Tiến liếc ông ta một cái, không nói gì.

Thấy mọi người cũng tặng gần hết, Đinh Nhị Tiến đứng dậy bước lên sân khấu.

“Ừm, tôi là chủ quản của Chi cục thủy lợi thành phố – Đinh Nhị Tiến, để chào đón ngài tổng phụ trách, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ, mong có thể nhận lấy.”

MC nhận quà, tiện tay mở ra, bên trong chứa 6 chai rượu.

Mới đầu mọi người còn tưởng đó là loại rượu quý hiếm vô cùng đắt đỏ nào đó, sau khi nhìn rõ tên rượu, mới cười phá lên.

“Có nhầm không đấy? Loại rượu lâu năm Dương Tuấn? Loại rượu này tôi nhớ bán 10.800 đồng một chai ở hàng tạp hóa đúng không?”

“Trời ạ tặng món quà này cũng mất mặt quá đấy chứ?”

“Không có tiền thì đừng có đến, cho dù mua hai bó hoa tặng còn quý giá hơn loại rượu rởm này mà?”

“Chậc chậc chậc, đúng là làm mất mặt cục thủy lợi mà.”

Mặt Đinh Nhị Tiến đỏ ửng lên, ông ta cũng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng vào lúc thật sự xảy ra mới ý thức được bản thân ngu ngốc đến chừng nào.

Bây giờ ông ta hối hận vô cùng, sao lại đi tin tên phế vật Giang Nghĩa đó chứ?

Thực ra dùng não nghĩ một chút cũng biết mà, ở nơi quan trọng như thế này, tặng loại rượu 10.800 đồng một chai, làm như vậy không phải là đang sỉ nhục người phụ trách sao?

Đừng nói đến việc thăng chức tăng lương nữa, sau khi trở về không bị cách chức thì cũng phải cảm tạ trời đất rồi.

“Đi xuống đi, đừng đứng đó mất mặt nữa.”

“Tên này đúng là đến phá đám mà, bảo vệ đâu rồi? Sao còn không đuổi ông ta ra ngoài?”

Đinh Nhị Tiến thật sự không còn mặt mũi nào, vội vã rời khỏi sân khấu.

MC cười lớn, lạnh lùng nói: “Hôm nay là lễ nhậm chức tốt ngày như vậy, sao có thể để người khác tùy tiện sỉ nhục chứ? Loại đồ này cũng xứng đáng đưa lên đây sao? Cút đi!”

Anh ta tiện tay vứt 6 chai rượu xuống đất, vào lúc đó, Đinh Nhị Tiến cảm thấy mặt mũi của bản thân cũng rơi xuống đất theo, hoàn toàn không thể nhặt lên được.

Dưới sân khấu, Đinh Nhị Tiến xấu hổ không còn mặt mũi nào.

Triệu Lôi ở một bên cười tới nỗi thở không ra hơi: “Này, ông Đinh, mẹ nó, não ông có vấn đề sao? Vào những trường hợp như vậy mà đi tặng loại rượu 10.800 đồng? Ông xem người phụ trách là đồng nát sao?”

“Không phải tôi nói ông, đến cả món quà quan trọng như vậy ông cũng ăn bớt ăn xén, điều này nói rõ con người của ông, đúng là keo kiệt bủn xỉn vô cùng mà.”

“Lần này quay về, ông cứ chờ bị cách chức đi, mặt mũi của cục thủy lợi chúng ta đều bị ông làm mất hết rồi.”

Trong đám người.

Mặt Đinh Thu Huyền tối sầm lại, cô nhìn Giang Nghĩa: “Đều do anh đưa ra cái chủ ý “tốt” này cho ba, bây giờ khiến ba của em bẽ mặt, sau đó rất có thể mất cả công việc!”

Giang Nghĩa bình thản.

“Em, tin anh không?”

Lại là câu hỏi này, vừa nãy Đinh Thu Huyền đã lựa chọn tin tưởng Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng không khiến cô thất vọng.

Nhưng mà lần này….

Đinh Thu Huyền do dự nói: “Không phải em không tin anh, anh xem dáng vẻ của ba em đi, bị người ta ăn hiếp thê thảm, món quà anh gợi ý không được chút nào!”

“Đó là chỉ là ánh nhìn của đám người ngu dốt đó thôi.Tin anh, nếu như người phụ trách này là một tướng lĩnh tốt, thương binh lính như con thì nhất định sẽ thích món quà anh chọn cho ông ta.”

Đinh Thu Huyền lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng không biết sao anh lại tự tin như thế, hai”

…”

Lúc này, Triệu Lôi phủi phủi tay áo đứng dậy: “Được rồi, mặt mũi của cục thủy lợi chúng ta đều bị ông làm mất hết rồi, tôi phải nhanh chóng kiếm lại một chút, không thể lúc nào cũng bị người khác chê cười.”

Ông ta cầm một cái hộp nhỏ bước lên sân khấu, cười ha ha với MC : “Tôi là chủ quản của bộ phận thị trường cục thủy lợi – Triệu Lôi, đặc biệt chuẩn bị chút tâm ý cho ngài tổng phụ trách.”

“Lại là người của cục thủy lợi, lần này không lẽ lại tặng loại rượu giá rẻ à?”

“Tôi đoán tám phần cũng không phải đồ tốt gì.”

“Cục thủy lợi đã nghèo như thế từ bao giờ vậy?”

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Triệu Lôi cúi đầu trước mọi người.

“Trước tiên tôi xin lỗi mọi người, bởi vì đồng nghiệp của tôi nhất thời ngu ngốc, làm trò cười cho mọi người, ở đây, tôi thay mặt Đinh Nhị Tiến nói tiếng ‘xin lỗi’ với mọi người.”

“Cục thủy lợi chúng tôi không phải nghèo, cũng hoàn toàn không có ý không tôn trọng người phụ trách. Việc làm của Đinh Nhị Tiến hoàn toàn là hành vi cá nhân của ông ấy, không liên quan đến Cục thủy lợi, mong mọi người đừng nghĩ nhiều.”

“Nói nhiều vô ích, vì để mọi người thấy được thành ý của Cục thủy lợi, cũng thấy được thành ý của Triệu Lôi tôi, tôi đặc biệt dâng lên một món quà.”

Nói xong, ông ta mở cái hộp nhỏ màu vàng ra, bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa.

Mọi người nhìn nhau, lại muốn làm trò gì nữa đây?

Chìa khóa xe?

Triệu Lôi cầm chiếc chìa khóa lên: “Chiếc chìa khóa này, là chìa khóa của căn biệt thự số 33 tiểu khu Phong Lĩnh trong trung tâm thành phố.”

Lời vừa nói ra, mọi người kinh ngạc.

Tiểu khu Phong Lĩnh trong trung tâm thành phố, đó là tiểu khu xa hoa trong top 5 của thành phố, người ở chỗ đó không phải giàu thì là người quyền quý!

Căn biệt thự ở chỗ đó, hở ra cũng là 30 tỷ.

Hơn nữa nếu như không có những mối quan hệ nhất định, căn bản không có tư cách mua được.

Căn biệt thự xa hoa như vậy, người bình thường theo đuổi một đời cũng không đủ tiền mua và cũng không mua được, vậy mà Triệu Lôi lại mua cho vị tổng phụ trách, ra tay hào phóng quá, làm người khác sợ hãi.

Đinh Nhị Tiến và Triệu Lôi, đều là người của Cục thủy lợi, một người mua quà còn chưa tới 90 nghìn, người kia thì lại tặng căn biệt thự hàng chục tỷ.

Khoảng cách của cả hai thực sự quá lớn.

Cuộc chiến ngầm này, xem ra Đinh Nhị Tiến đã thua thảm hại rồi.