Chiến Trường Hậu Cung

Chương 25: Run động




Chuyện nghị thân của Hòa Ngọc công chúa xong sui, dù yến tiệc vẫn tiếp diễn nhưng không khí vẫn có chút đình trệ, trời dần khuya, ngay khi yến hội chuẩn bị kết thúc thì một tiếng hô như tiếng sấm bên tai mọi người

“có thích khách!”

Lý An Nhiên giật mình kinh hãi, nhìn một đám người mặc đồ thái giám đột nhiên xuất hiện trong điện, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“hộ giá, hộ giá, người đâu … hộ giá”

Có tiếng người hô lên thất thanh, Cấm Vệ Quân bảo hộ ngoài điện lập tức muốn xông vào, nhưng vì bọn họ là từ bên ngoài chạy vào, chính vì thế chưa vào được bên trong đại điện đã bị một nhóm thích khách ngăn cản ngay trước cửa.

Nhìn một nhóm thích khác cùng Cấm Vệ Quân đánh nhau bên ngoài, một nhóm lại cầm đao xông về phía Nguyên Văn Vũ phía bên kia

Không xong!

Lý An Nhiên trong lòng hô lớn, Nguyên Văn Vũ là hoàng tử Đại Nguyên, nếu bị giết ở Nam Tề thì Đại Nguyên nhất định không dễ dàng bỏ qua, thậm chí có thể khởi binh vấn tội.

Tiêu Hàn sắc mặt khó coi nhìn tình hình phía dưới, hắn cùng mấy người thái hậu, hoàng hậu bị đám cung nhân hộ vệ phía sau, nhanh chóng được người bảo vệ lùi vào hậu điện, chúng cung phi hoảng sợ náo loạn cố gắng chạy lại đây, thấy thích khách nhắm ngay vào Nguyên Văn Vũ, hắn cũng hiểu được hậu quả nghiêm trọng, trong lòng không chỉ lo lắng Nguyên Văn Vũ gặp chuyện mà còn lo lắng cho một người nữa.

Lý An Nhiên vị trí ngồi là khá gần, nhưng không may bọn thích khách là xông vào từ phía sau lưng nàng cho nên nhất thời bị nhập vào vòng vây của bọn chúng, Lục Ly và Thanh Y sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng vây Lý An Nhiên vào giữa bảo vệ cho nàng.

Nguyên Văn Vũ thấy đám thích khách nhào về phía mình, sắc mặt hơi biến một chút nhưng không hề rối loạn, phía sau lưng hắn có ba hộ vệ, hai thanh niên cao lớn tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, sắc mặt lạnh như băng, một người khác vóc dáng lại cực kỳ nhỏ nhắn, nhìn chẳng khác nào nữ nhân, mặt còn mang mặt nạ, không nhìn rõ được dung mạo. Ngay trong lúc nguy cấp, người nhỏ nhắn kia giơ một tay ra nắm lấy Nguyên Văn Vũ mạnh mẽ lôi hắn lùi về phía sau, tay người này giơ lên, trên cánh tay có cơ quan như một cái nỏ nhỏ

Vù vù!

Hai mũi tên chỉ dài chừng một tấc từ trên tay người này phóng ra chính xác đâm vào cổ hai tên thích khách, bọn chúng lập tức ngã xuống đất, cùng lúc đó hai thanh niên hộ vệ mặt lạnh cũng xông lên cùng đám thích khách còn lại chém giết.

Ở bên này, Lý An Nhiên tình hình càng thêm hung hiểm, hai hộ vệ của Nguyên Văn Vũ chém giết với đám thích khách hơn hai mươi tên, đao kiếm vung loạn xạ, ba người không dám di chuyển sợ bị tai bay họa gió, cùng cảnh ngộ của bọn họ cùng có một nhóm phi tần và cung nữ.

Ngay lúc này có một cung nữ từ trong đám đông đột nhiên xông ra, trên tay cầm theo một con dao mạnh mẽ đâm về phía Lý An Nhiên, Thanh Y đúng lúc quay đầu nhìn thấy, mặt không còn giọt máu, trước khi nàng đầu óc nàng kịp suy nghĩ thì thân thể nàng đã theo bản năng xông lên bắt lấy hai tay đang đâm đến của cung nữ kia, mũi dao vì vậy mà nghiên qua cắt lên vai trái của Thanh Y, sau đó Thanh Y cùng cung nữ nọ bắt đầu giằng co.

Lý An Nhiên cảm thấy máu mình như đang sôi trào, trong ngực không ngừng run lên

“Thanh Y!”

Ở một phía khác hoàng thượng thấy được cảnh Lý An Nhiên bị người ám sát, hai mắt hắn trợn lên, máu như dồn hết lên não, cả người tức giận đến phát run, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra cực kỳ nhanh, gần như là xảy ra cùng lúc, hoàng thượng vừa nhìn thấy thân ảnh Lý An Nhiên bị vây vào vòng chiến thì cung nữ kia đã cầm dao xông ra, đợi khi hắn kịp phản ứng thì Thanh Y đã bắt được cung nữ rồi hai người giằng co lên, hoàng thượng không chút chần chờ đẩy đám thái giám phía trước, cầm bảo kiếm xông ra ngoài, mấy người hoàng hậu thái hậu sợ tái mặt, đám cung nhân hộ vệ cũng muốn chạy theo

“hoàng thượng!”

Hoàng thượng lúc này không có nhiều thời gian lạnh giọng phân phó

“bảo vệ thái hậu lui đến hậu điện, không cần đi theo trẫm”

Nói xong hắn đã nhanh chóng chạy đi, đám hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, hoàng thượng đã ra lệnh bọn họ không thể không nghe, chỉ có thể nhanh chóng bao vây mấy người thái hậu, hoàng hậu lui về phía cửa hậu điện.

Lý An Nhiên thấy Thanh Y và cung nữ kia lăn xuống đất lập tức muốn tiến lên đỡ, nhất thời không chú ý phía sau lưng, một hộ vệ của Nguyên Văn Vũ cùng ba tên thích khách đã đánh về phía bên này, một tên thích khách vung đao chém đến, hộ vệ kia lập tức dùng kiếm hất ra, trường đao văn ngay về phía Lý An Nhiên.

“nương nương, cẩn thận!”

Lý An Nhiên tai vừa nghe được tiếng Lục Ly hét lên như vậy, thì lập tức quay đầu, đập vào mắt nàng là Lục Ly xông qua ôm chầm lấy nàng, bị trường đao hung hắn chém vào lưng một nhát, Lý An Nhiên thậm chí có thể nhìn thấy máu từ trên lưng Lục Ly phun ra”

Ngực như bị người ta độc ác giáng vào một búa, Lý An Nhiên cả thở cũng không nổi, nước mắt trào ra giàn giụa.

Hộ vệ kia của Nguyên Văn Vũ ở gần nên cũng nhìn thấy một màn Lục Ly dùng thân thể bảo vệ cho chủ tử mình, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong lòng lập tức vừa hối hận vừa giận dữ, nếu hắn không bất cẩn đánh trường đao văng về phía bên kia, tiểu cung nữ này đã không bị hại. Ngay lúc này hắn thấy một thân ảnh từ bên ngoài lao đến, trường kiếm vung lên mạnh mẽ đâm vào ngực một tên thích khách đang vây công hắn.

Một thân hoàng bào sáng rực, Tiêu Hàn tay cầm trường kiếm mạnh mẽ hiển lộ thân thủ không kém gì hai tên hộ vệ của Nguyên Văn Vũ, từ nhỏ hắn đã thích luyện võ, tuy sau khi lên ngôi không có cùng người chém giết nữa nhưng hắn cũng đã từng chém giết không ít thích khách, thân thủ vẫn chưa hề mai một.

Lý An Nhiên cuối xuống muốn ôm lấy thân thể của Lục Ly, thế nhưng đột nhiên Lục Ly đẩy nàng ra, sắc mặt trắng xanh hô lên

“nương nương, mau chạy đi!”

“Lục Ly!”

Lý An Nhiên lắc đầu, vừa định ngồi xuống ôm Lục Ly thì một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên kéo nàng ôm vào ngực, cảm giác quen thuộc khiến Lý An Nhiên trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn nam nhân tay cầm trường kiếm lần đầu tiên lộ ra uy vũ, lập tức nàng bắt gặp một đôi mắt đen vô cùng lo lắng nhìn mình, lần đầu tiên Lý An Nhiên nhìn thấy thần sắc lo lắng như vậy trên mặt hoàng thượng.

Tiêu Hàn nhìn nước mắt tuôn trào trên mặt Lý An Nhiên, hơi nhíu nhíu mày, nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, mạnh mẽ xoay người đẩy Lý An Nhiên văng ra khỏi vòng chiến, bên kia Lưu công công đã đứng sẵn lập tức bắt được Lý An Nhiên, hoàng thượng không chần chờ quay đầu xông về chỗ Nguyên Văn Vũ, bởi vì lúc này Nguyên Văn Vũ tình trạng cũng vô cùng nguy hiểm.

Nhìn thân ảnh hoàng thượng chạy qua bên kia, trong lòng nàng không nói rõ được là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy thực lo lắng, thực sợ hãi, thực muốn khóc, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn về vị trí của mình lúc nãy, không thấy thân ảnh Thanh Y đâu, Lục Ly thì bất tĩnh nằm dưới đất, trong lòng Lý An Nhiên đau nhói, hai người bọn họ vì bảo vệ nàng, một cái bị thương nặng, một cái không biết sống chết. Còn có hoàng thượng cũng đang cùng người ta chém giết, nàng sắp lo lắng đến phát điên.

Nam tử hộ vệ lúc nãy đánh bay hai tên thích khách, sau đó xông qua ôm lấy Lục Ly đang bất tỉnh, nhanh chóng chạy về phía này, Lý An Nhiên trong lòng vui mừng lập tức tiến lên, thanh niên hộ vệ sắc mặt nghiêm cẩn nói.

“nương nương hãy chăm sóc cho nàng ấy”

Nói xong hắn lại chạy về phía Nguyên Văn Vũ.

Lúc này Nguyên Văn Vũ đang cùng hộ vệ nhỏ nhắn kia đã lui đến góc đại điện, một mình hộ vệ này chống lại cả chục tên thích khách vô cùng chật vật, dù có năng lực dùng ám khí lợi hại nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, Nguyên Văn Vũ sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, trên tay hắn cầm một thanh kiếm nhưng nhìn bộ dáng thư sinh kia thì cũng biết thân thủ của hắn tệ hại như thế nào.

Một tên thích khách đột nhiên nhảy đến, vung kiếm chém về phía Nguyên Văn Vũ, tiểu hộ vệ đang đối chiến với ba tên khác lập tức xông qua mạnh mẽ kéo Nguyên Văn Vũ một cái, bảo hộ hắn sau lưng, trở tay đánh về phía thích khách, vì phải vừa đánh vừa bảo vệ Nguyên Văn Vũ, sơ xảy một cái liền bị chém một đao.

Nhìn máu đỏ thẫm chảy ra từ cánh tay của tiểu hộ vệ, Nguyên Văn Vũ lần đầu tiên lộ ra sắc mặt kinh hãi

“Tĩnh Nhi!”

Nguyên Văn Vũ dù sắp bị người ta chém vẫn có thể giữ được tỉnh táo, nhưng khi thấy hộ vệ của mình bị thương, sắc mặt của hắn lập tức lộ ra phẫn nộ cực độ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo dữ tợn, gầm lên một tiếng

“đáng chết!”

Hắn vừa định liều mạng với đám thích khách thì cánh tay bị tiểu hộ vệ kia lôi lại, cùng lúc này Tiêu Hàn và hai cái hộ vệ còn lại chạy đến, bao vây bảo hộ hai người Nguyên Văn Vũ vào giữa.

Lý An Nhiên nhìn một màn này mà không khỏi kinh ngạc, Nguyên Văn Vũ và tiểu hộ vệ kia hình như có quan hệ không tầm thường, quan sát một hồi Lý An Nhiên bất ngờ nhận ra

Tiểu hộ vệ đó là nữ nhân!

Nhìn Tiêu Hàn bị ba tên thích khách vây công, Lý An Nhiên trong lòng lo lắng vô cùng, may mắn lúc này Cấm Vệ Quân phía ngoài đã giải quyết xong đám thích khách chạy vào đến, sở dĩ quân binh bị ngăn cản lâu như vậy chắc là phía ngoài có nhiều thích khách hơn cả trong đại điện, theo Lý An Nhiên dự đoán sợ rằng lên đến con số năm sáu chục người.

“hộ giá!”

Tiếng thống lĩnh cấm vệ quân hô lớn làm Lý An Nhiên trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, đợi khi hoàng thượng được cấm vệ quân bảo vệ gắt gao nàng mới xem như yên tâm, nhớ đến không thấy thân ảnh của Thanh Y, nàng lập tức đẩy Lưu công công đang bảo vệ mình phía trước ra

“Lưu công công, phiền ông lo cho Lục Ly”

Nói xong nàng chạy nhanh về phía Thanh Y cùng cung nữ giằng co lúc nãy, vị trí này hiện tại nằm la liệt người, có người bị thương, có người đã chết, có thích khách, có cung nữ và thái giám, thậm chí có cả cung phi, trong đống lộn xộn Lý An Nhiên nhìn thấy một người quen, Thành quý nhân thời gian trước gặp trong tiệc ngắm hoa của Trương phi còn kiếm chuyện khiêu khích nàng và Đức phi, hiện tại đã là một cái xác không hồn, bị đâm một kiếm ngay giữa ngực nằm đó.

Lý An Nhiên che ngực khó thở, lại nhìn một hồi, trong lòng nàng vừa gấp vừa sợ, hai mắt nàng đỏ bừng, đột nhiên nàng nhìn thấy một góc áo màu xanh bị xác hai tên thích khách đè lên, Lý An Nhiên vừa muốn đi lên đẫy hai cái xác ra thì đột nhiên bị một cánh tay kéo lại, không biết hoàng thượng đã đi đến bên này từ lúc nào, hắn nhìn Lý An Nhiên hai mắt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi, hơi nhíu mày nói

“để người khác làm”

Nói xong hắn ra lệnh cho hai cấm vệ quân tiến lên nâng hai cái xác thích khách ra, Lý An Nhiên lập tức nhìn thấy Thanh Y, Thanh Y sắc mặt trắng xanh, toàn thân chật vật đã bất tỉnh nhân sự, nàng bị tiểu cung nữ đè lên người, hai tên thích khách bị giết lại đè lên hai người bọn họ, Thanh Y ở bên dưới vì vậy mà không có bị thương quá nghiêm trọng.

Nghe người nói Thanh Y còn sống, Lý An Nhiên trong lòng như treo tảng đá cuối cùng bỏ xuống, toàn thân sức lực như rút đi.

Quay đầu nhìn hoàng thượng, nhớ đến ánh mắt lo lắng của hắn lúc chạy đến cứu nàng, trong lòng Lý An Nhiên không thể diễn tả được nỗi lòng của mình, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn, nước mắt bất giác rơi xuống.

Hoàng thượng cũng không nói gì, hắn chậm rãi giơ tay lau đi nước mắt của nàng, sau đó nhẹ giọng nói

“trẫm sẽ cho người đưa nàng về Trường Lạc cung, Thanh Y và Lục Ly có công bảo hộ này, trẫm sẽ cho thái y tận lực chữa trị, thế cho nên …. không cần khóc”

Lý An Nhiên trái tim như tan ra trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng ẩn tàng một tia ôn nhu của hắn, nàng khẽ mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.

Biết rằng tâm không thể động vì cớ gì vẫn cứ động đậy?!

VntHoaTinhKhoi