Chiến Trường Hậu Cung

Chương 39: Hòa quý phi uy mãnh




Tứ hoàng tử cùng Lâm sung dung phải truyền thái y, thọ yến của hoàng hậu bị gián đoạn một thời gian không ngắn, mọi người ngồi chờ kết quả, trong lòng ai nấy đều có suy tính của chính mình, qua một khắc chung, Lưu công công mới dẫn hai thái y trở lại. Quách thái y phụ trách Vĩnh Xuân cung đầu mày hiện rõ sầu tư, Mã thái y được gọi đến chẩn mạch cho Lâm sung dung lại tươi cười đầy mặt, nhìn hai người cực kỳ đối lập.

“Tình hình tứ hoàng tử như thế nào?”

Quách thái y nghe hoàng thượng hỏi, lập tức cung kính tiến lên.

“Bẩm hoàng thượng, tứ hoàng tử vốn đã sinh non lại bị phong hàn, tình hình không mấy khả quan, lão thần kiến nghị bắt đầu từ hôm nay nên để cho tứ hoàng tử tắm nước thuốc hằng ngày, không thể lại ra gió.”

Hoàng thượng nhắm mắt hít vào một hơi rồi gật đầu nói:

“Cứ làm theo kiến nghị của khanh đi.”

“Thần tuân chỉ.”

Lưu công công thấy sắc mặt hoàng thượng lạnh lùng, đoán biết hắn buồn bực, lập tức tiến lên nói:

“Hoàng thượng, Mã thái y cũng có chuyện vui cần bẩm báo.”

Vừa nghe Lưu công công nói vậy, chúng phi tần lập tức tập trung tinh thần, Mã thái y tươi cười tiến lên, cung kính hô:

“Chúc mừng hoàng thượng, Lâm sung dung nương nương đã mang thai hơn ba tháng.”

Lời này vừa ra, mọi người chấn động.

Đã hơn ba tháng?!

Sắc mặt hoàng hậu trong một giây lộ ra tia phân nộ, dạo gần đây Lâm sung dung càng lúc càng lớn gan, thì ra nguyên nhân là như vậy.

Hoàng thượng nhướng mày, cả hắn cũng có chút bất ngờ, chúng phi tần rất nhanh hoàn hồn, miểm cưỡng cười chúc mừng hoàng thượng.

Trong lúc đó hoàng thượng hơi hạ mí mắt, như đang nghĩ ngợi điều gì, Tô thái hậu cũng ngây người một chút, sau đó nhanh chóng cười nói:

“Hoàng thượng, trong cung lại có tin vui, hoàng thượng nhất định phải bang thưởng thâm hậu cho Lâm sung dung mới được.”

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn Tô thái hậu, lộ ra nụ cười chuẩn hiếu tử.

“Mẫu hậu nói phải, Lâm sung dung có công, tấn phong Vinh phi.”

Chúng phi tần đồng loạt kinh hãi, không chỉ phong phi mà còn cùng lúc ban phong hào, ân sủng như vậy vược ngoài dự đoán của mọi người.

Hoàng hậu ngoài mặt tươi cười nhưng nắm tay dấu dưới tay áo đã siết chặt đến trắng bệch, trong lòng hoàng hậu cảm thấy như có ai đó dùng muối xát vào tim mình, cực kỳ đau nhức.

Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy.

“Trẫm phải đi xem Lâm sung dung và tứ hoàng tử, mọi người cứ tiếp tục mừng thọ hoàng hậu đi, trẫm sẽ nhanh chóng trở lại.”

Nói xong hoàng thượng sải bước dài rời đi, khi đi ngang qua Lý An Nhiên, hoàng thượng rất nhanh liếc mắt nhìn nàng một cái, không biết có phải ảo giác hay không, Lý An Nhiên cảm thấy ánh mắt kia có một tia không cam lòng.

Triệu quý phi nhìn bóng lưng hoàng thượng đi xa, ánh mắt cũng lộ ra một tia ghen ghét cùng cực, vụng trộm sờ bụng bằng phẳng của mình, trong lòng vừa khó chịu vừa khổ sở.

Triệu quý phi và Lý An Nhiên là hai người được sủng ái nhất hậu cung, thậm chí so với Lý An Nhiên, Triệu quý phi còn được ân sủng rất nhiều năm rồi nhưng bụng vẫn không làm được việc, không thể sinh long tự chính là tâm bệnh của Triệu quý phi từ trước đến nay, chính vì thế bất kỳ phi tần nào mang thai đều trở thành kẻ thù của nàng ta.

Tiện nhân Lâm thị!

Đột nhiên Triệu quý phi nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, ngay lập tức bắt gặp vẻ mặt châm chọc của Hòa quý phi.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Ánh mắt Triệu quý phi cực kỳ sắc bén, Hòa quý phi không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh, cao ngạo nói:

“Ta thích nhìn đấy, ngươi làm gì ta?”

“Bổn cung không cho phép ngươi dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung.”

Triệu quý phi bùng nổ lửa giận, từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện như thế với nàng.

Hòa quý phi trợn mắt, hung hãn cải lại.

“Mặt của ngươi dát vàng hay sao mà không cho ta nhìn hả? Vả lại nhìn ai bằng loại ánh mắt nào, đó là quyền của ta, ngươi có tư cách gì cấm cản.”

“Ngươi…”

“Ngươi ngươi ngươi cái gì? Chỉ là một quý phi không có phong hào, ra vẻ cho ai xem, còn xưng bổn cung với ta?! Ta nhổ vào!”

Tất cả mọi người còn chưa thoát ra được chấn động khi hậu cung nhiều thêm một Vinh phi, vừa quay đầu liền thấy hai vị quý phi cãi nhau, mọi người nhất thời ngây ngẩn, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng hùng hổ hung ác của Hòa quý phi, tất cả đều có cùng một ý nghĩ.

Đây thật sự là công chúa Đại Nguyên sao? Hình tượng chẳng khác nào nữ nhân hàng cá.

Hoàng hậu nhìn Triệu quý phi tức giận đến biến sắc mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả hê, tâm trạng đang buồn bực cũng tốt lên một chút, nếu nói ra thì người mà hoàng hậu hận nhất trong hậu cung này không ai khác chính là Triệu quý phi.

Trong lúc đó, Tô thái hậu nhíu mày nhìn Hòa quý phi, ánh mắt lộ ra sự chán ghét.

Nữ nhân Đại Nguyên quả nhiên đều là tiện nhân vô sỉ!

Nghĩ như thế Tô thái hậu liền vỗ bàn nghiêm khắc trách cứ.

“Hồ nháo, các người đường đường là quý phi, ở trước mặt ai gia lại dám hồ ngôn loạn ngữ, thật không ra thể thống gì.”

Triệu quý phi tức giận đến nghẹn lời, nhất thời không nói chuyện được, Hòa quý phi ngược lại khí lực mười phần.

“Hồ ngôn loạn ngữ cái gì chứ? Những gì ta nói không có sai, tất cả các người đều hai mặt như nhau, rõ ràng thầm hận muốn chết, còn làm ra vẻ mặt hiền lương thục đức, thật là làm cho người ta buồn nôn.”

“Láo xược!”

Tô thái hậu ôm ngực khó thở, đường đường thái hậu lại bị một phi tần chỉ vào mũi mắng hai mặt, Tô thái hậu giận đến mặt phát xanh.

Hoàng hậu lập tức vỗ lưng thuận khí cho thái hậu, sắc mặt khó coi cực kỳ.

“Người đâu, mau mời hoàng thượng trở lại.”

Hoàng hậu vừa ra lệnh lập tức có người chạy đi, Hòa quý phi là công chúa Đại Nguyên, ngay cả là hoàng hậu cũng không dám tự ý trách phạt.

Nghe hoàng hậu sai người gọi hoàng thượng, Hòa quý phi bị chọc cho tức khí, trừng mắt nhìn hoàng hậu.

“Đường đường là hoàng hậu, bị chúng phi tần đạp lên đầu, đúng là vô dụng, còn muốn giả vờ làm hiền hậu, đáng thương làm sao, trong lòng ngươi lúc này đang nghĩ làm thế nào trả thù Vinh phi kia chứ gì? Không cần ra vẻ trước mặt ta.”

“Hòa quý phi, nếu ngươi còn dám cuồng vọng hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách bổn cung không khách sáo.”

Hoàng hậu nghiêm mặt, ánh mắt cực kỳ rét lạnh, Hòa quý phi trực tiếp nhảy dựng lên, mặt kệ đám cung nhân Túy Hương Điện khổ sở khuyên nhủ, trừng mắt thách thức hoàng hậu.

“Ngươi dám, ta đứng ở đây này, ngươi có thể làm gì ta hả? Có giỏi đến cắn ta một cái đi.”

Lý An Nhiên cũng như chúng phi tần đều không kềm được trợn mắt há mồm, trong lòng thầm hô:

Hòa quý phi quá có khí thế, dám mắn thái hậu cùng phi tần hậu cung, còn thách thức luôn cả hoàng hậu, đúng là công chúa hòa thân có khác, quá uy mãnh!

Trong lúc đó hoàng hậu âm trầm sắc mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hòa quý phi, cố gắng nén lửa giận, tay run run chỉ Hòa quý phi, không nói nên lời. Hòa quý phi là công chúa hòa thân, hoàng hậu thật sự không có cách.

Rất nhanh hoàng thượng được mời đến, hắn vừa bước vào, không hỏi câu nào đã lập tức ra lệnh.

“Hòa quý phi chọc giận thái hậu, không có quy củ, giáng làm Hòa phi, cấm túc trong Túy Hương Điện một năm.”

Hoàng thượng ra tay sấm sét, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Hòa quý phi… Mà không, giờ đã là Hòa phi đã bị hai thái giám lôi ra, trong lúc đó Hòa phi lại không nói lời nào, chỉ trừng mắt hung ác nhìn hoàng thượng, mặc cho người ta lôi đi.

Lý An Nhiên không khỏi suy nghĩ, không biết hoàng thượng đã làm cách nào mà có thể thu phục được vị công chúa hòa thân cực phẩm này, khi không có mặt của hắn nàng chẳng khác nào tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, nhưng khi có hắn ở đây thì ngay cả một chữ nàng cũng không dám nói.

Thái hậu bị chọc tức đến lên cơn đau tim, phải truyền thái y, quý phi cũng giận cực công tâm cần uống thuốc hạ hỏa, tính luôn cả tứ hoàng tử và Vinh phi, trong cung mới đó đã có bốn người cần thái y túc trực.

Lý An Nhiên không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy thọ yến hôm nay chẳng khác nào một màn bi hài kịch.

Đợi khi nàng trở lại Trường Lạc cung, cảm thấy mệt mỏi rã rời, hôm nay là sinh thần của hoàng hậu đương nhiên hoàng thượng phải ở Linh Phụng cung, Lý An Nhiên vừa lên giường, dự định suy tính một chút thế cuộc hậu cung lúc này nhưng mới nằm xuống không bao lâu đã bất giác ngủ mất.

Một đêm không yên bình!

VntHoaTinhKhoi.