Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 28: Giao long




“Hai năm trước Long các xuất hiện, lớn mạnh một cách nhanh chóng làm cho người khác phải e ngại. Nay còn cùng Minh sánh vai trong chốn võ lâm, tuy rằng không thể phủ nhận đã được

Minh chiếu cố nhưng các thế lực sau lưng Long các cũng không thể khinh thường. Vương gia là người của Long Ngự quốc, thực sự là ngay cả một tin tức cũng không có? Vạn Dạ đại lục phân làm sáu nước nhưng võ lâm thì chỉ có một, hôm nay thế lực của Long các đã là không thể chống đỡ được hơn nữa còn cùng Minh, Y cốc giao hảo, nếu họ có chút dị tâm (suy nghĩ gian dối) càng quét lục quốc e cũng không cần tốn nhiều sức.”

“Thừa tướng là cho rằng hoàng thất Long Ngự ta cùng Long các có liên quan?” Lời nói của Mặc Sĩ Lưu Thương không rõ ràng nhưng lại làm cho người ta phải lo sợ.

“Vân Thanh không dám. Vân Thanh đương nhiên không cho rằng hoàng thất Long Ngự cùng Long các có liên quan, chỉ là hy vọng vương gia nếu có tin tức gì của Long các nhất định phải báo mọi người biết, dù sao việc này cũng liên quan đến tồn vong của lục quốc.”

Liên quan đến tồn vong của lục quốc? Mặc Sĩ Lưu Thương cười nhạo. Chỉ có những người không có năng lực mới lo sợ hão huyền. Hơn nữa dù cho lục quốc diệt vong thì thế nào? Liên quan gì đến hắn. Hắn bảo vệ Long Ngự cũng chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu mà thôi. Nếu hắn muốn cái ngôi vị hoàng đế thì Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ còn có thể ngồi ở chỗ kia sao?

Trên boong thuyền, có người dò xét, có người quan sát, có người chờ đợi. Mà Long Chiến Nhã đang dưới nước lại là một cảnh tượng khác.

Cổ đại hoàn cảnh thực tốt! Nhìn bên dưới đáy biển, Long Chiến Nhã không khỏi cảm khái. Nước trong veo đến độ có thể nhìn rõ được cảnh vật hơn mười thước. Quay sang ba người khác làm cái dấu hiệu, bốn người vận chuyển nội lực bơi xuống đáy biển. Vừa đến đáy biển, bốn người liền tản ra bốn hướng.

Kiếp trước Long Chiến Nhã đã thích bơi lội, kỹ thuật lặn vô cùng tốt, lại vì đã lâu không được bơi lội, giờ phút này cũng không ngừng năng động, giống như một mỹ nhân ngư dưới biển sâu, dáng người lay động, cực kì linh hoạt, còn không quên kiểm đất, dò đá để hiểu thêm cấu tạo nơi này một chút. Chỉ trong chốc lát liền bơi xa mấy dặm.

Nhưng Long Chiến Nhã tổng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, là cái gì đây? Nước biển, thực trong suốt, ở trong nước giống như ở trong lòng mẹ vậy, thực thoải mái. Đáy biển, hạt cát nhỏ, những tảng đá tròn. Thực vật ư, sinh trưởng rất tốt. Cá ư? Cá đâu? Long Chiến Nhã từng cái một kể ra, cuối cùng cũng biết không đúng chỗ nào. Nước biển thực trong suốt có thể nhìn đến cảnh vật ở mười thước hơn nhưng mà một con cá đều không có, cho dù là cá mập đến nàng cũng không sợ, chỉ có điều là nơi này cái gì đều không có. Đây là chứng minh cho cái gì? Trong biển không thích hợp để sinh vật sinh tồn? Nếu vậy thì thực vật thủy sinh sao có thể phát triển tốt? Đây không phải vấn đề dinh dưỡng, vậy chỉ có một loại khả năng hải vực này có mãnh thú. Không tốt! Long Chiến Nhã hai chân đạp ở đáy biển một cái, nhanh chóng trở về đường cũ, đi được một nửa liền cảm nhận được nước biển xuất hiện bất thường, cắn răng vận chuyển nội lực, tốc độ nâng đến cực hạn.

Rất xa, Long Chiến Nhã nhìn thấy một người ở hướng đối diện đang bơi tới, trái phải cũng có một người bơi về hướng này, hiển nhiên người nọ cũng nhìn thấy được nàng, liều mạng huơ tay làm cái dấu hiệu.

‘Chạy mau’

Long Chiến Nhã nhíu mày. Người là do một tay nàng huấn luyện, có tố chất gì nàng rõ hơn ai hết. Xem ra tình trạng hiện tại còn tệ hơn so với tưởng tượng. Giương mắt nhìn về phía sau người nọ. Dường như có cái gì ở phía sau hắn nhưng vẫn còn cách rất xa, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy ở xa xa một bóng dáng thật lớn, xem bộ dáng nó thản nhiên bơi đến tựa hồ cũng không sốt ruột ngược lại còn thập phần nhàn nhã. Có ý tứ gì? Vừa lúc hai người trái phải cũng bơi tới, Long Chiến Nhã làm cái thủ hiệu (hiệu lệnh bằng tay), ba người còn lại gật gật đầu đồng thời bốn người hướng về phía trước bơi đi.

“Ngao!” Tựa hồ ý thức được bốn người muốn chạy trốn, sinh vật không rõ kia nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, chuyển động thân hình tăng tốc đuổi theo.

Long Chiến Nhã chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bên tai rung lên ong ong, nước biển bốn phía vì tiếng vang này mà kịch liệt rung động, quay đầu lại nhìn chỉ thấy sinh vật kia rất nhanh đã tới gần. Long Chiến Nhã nhíu mày, bốn người bọn họ cho dù kỹ năng bơi có tốt thế nào so ra cũng đều kém hơn loại sinh động vật sống ở thiên nhiên thủy sinh. Lại làm cái thủ hiệu, bảo ba người kia đi trước, Long Chiến Nhã lấy ra chủy thủ bên hông, lơ lửng đứng trong nước.

Ba người nhìn tư thế này của Long Chiến Nhã, liếc nhau, cắn răng một cái, liều mạng hướng về phía trước bơi đi.

Long Chiến Nhã nhìn chằm chằm vào sinh vật đang không ngừng đến gần, rốt cuộc cũng thấy rõ toàn cảnh, song da đầu Long Chiến Nhã ẩn ẩn cảm thấy run lên.

Thân thể dài hơn ba thước, toàn thân lóe ra ánh sáng ngũ sắc, bốn chân to lớn, một cái đầu khổng lồ trên đỉnh đầu có một cái sừng ngăn ngắn. Trong kiến thức hiểu biết của Long Chiến Nhã từa hồ có một loài sinh vật trưởng thành sẽ có cái hình dạng này, sinh vậy này dường nhu được mọi người gọi là ‘Giao’ (con thuồng luồng), hình như có thể lột xác thành ‘Giao Long’, có thể nói là vua của đại dương. Chết tiệt! Sinh vật đã trở thành thần thoại kia sau lại xuất hiện ở đây!

Giao cách Long Chiến Nhã ngày càng gần, trong mắt nó lộ ra vẻ khinh thường, lại rống một tiếng, kích khởi dòng nước bạo phát đẩy Long Chiến Nhã ra mấy thước.

Cảm giác được xung lực to lớn, Long Chiến Nhã theo bản năng dùng hai tay đan chéo trước ngực phòng hộ, nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy được mình bị đẩy đi khá xa. Lại mở to mắt, phát hiện mình đang ở gần mặt nước, không khỏi vui vẻ, thầm nghỉ nếu con Giao này tru lên vài tiếng nữa cũng không tệ. Chỉ tiếc miệng của nó đang mở rộng ra chuẩn bị vọt tới Long Chiến Nhã, đương nhiên là muốn một ngụm nuốt luôn cả nàng. Nhìn con vật kia đang há cái mồm to như chậu máu, còn có ánh sáng lạnh từ răng nanh phát ra, Long Chiến Nhã rùng mình, nhanh chóng bơi sang một bên, khó khăn né qua. Giao ‘lão đại’ cứ như vậy mà tiến sát đến trước mặt Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã định nâng tay đâm một đao nhưng mắt sắc của nàng lại nhìn thấy trên người nó đầy những mảnh ngân quang, chạy nhanh lộn ngược về phía sau trốn đi. Cảm thấy đau đớn từ dưới đùi truyền đến, máu đang lan ra trong nước. Thầm mắng một tiếng, Long Chiến Nhã vận chuyển nội lực, nghiêng sang một bên dừng trên lưng Giao, nâng tay lên đâm mạnh một nhát.

Khóe mắt Long Chiến Nhã co rút, nhìn chủy thủ trên tay đã gãy, hồi lâu không nói được gì. Vảy cá này dùng sắt để đúc sao?

Giao cảm giác được động tác của Long Chiến Nhã, trở mình một cái đem Long Chiến Nhã quăng đi. Long Chiến Nhã cừa định làm động tác tiếp theo, lại cảm thấy bên hông có một cỗ lực lượng lôi kéo, nhanh chóng kéo cả người nàng lên mặt biển, tốc độ còn nhanh hơn Giao vài phần.

Trên thuyền, một đám người có khẩn trương có nhàm chán nhìn vào mặt biển, lúc lâu sau mới nhìn thấy trên mặt nước nhô lên ba cái đầu.

“Thu dây thừng!” Ba người vừa nhô lên được mặt biển, cùng lúc rống to, thanh âm tràn đầy lo lắng.

Trên thuyền Long các vẫn có người ở khoang đáy chờ bọn người Long Chiến Nhã nổi lên, lúc này nghe được tiếng đồng bạn hô, khởi động bốn vòng tròn bắt đầu chuyển động với tốc độ cao, dây thừng nhanh chóng được thu về kéo cùng với người đang buộc nó trên người, đây cũng là do Long Chiến Nhã thiết kế cũng có thể nói mọi cơ quan trên thuyền này đều là do Long Chiến Nhã tự mình thiết kế. Mà sợi dây Long Chiến Nhã buộc trên người chỉ kéo về được sợi dây, không thấy người đâu.

“Sao lại chỉ có ba người?” Vẫn luôn chú ý vào mặt biển, đám người Mặc Sĩ Lưu Vũ rất nhanh đã nhận ra có chỗ không ổn. Mặc Sĩ Lưu Thương vì nội lực cao hơn những người khác nên nhìn thấy cũng rõ ràng hơn, lúc dây thừng kéo người lên đã có một dây thừng không có người. Trái tim Mặc Sĩ Lưu Thương co rút mạnh, tâm hắn lâm vào khủng hoảng mà trước nay chưa từng có.

“Long tôn đâu?” Liễu Thừa Phong nhướng thân về phía trước dò xét, tầm mắt đảo qua lại trên mặt biển, không tìm thấy được Long Chiến Nhã.

Kì Dương và Bách Lí Linh từng bước bước về phía trước. Mặc Lam và Hách Liên Hiểu nhíu mi. Phượng Lẫm đã muốn nhảy lên lan can, chỉ cần tay dừng chút sức sẽ nhảy ngay vào trong biển.

“Mau nhìn!” Viên Liệt hô to một tiếng, ngón tay chỉ bên trái.

Mọi người nhìn thấy một cái bóng dáng nhỏ nhắn phá nước nhảy lên giữa không trung, lộn ngược ra sau một cái vững vàng dừng trên một chiếc thuyền không người. Theo sát phía sau nàng là một con quái vật to lớn, nó phóng lên khỏi mặt nước ngẩng đầu lên trời rống giận một tiếng, đứng thẳng, nửa thân lộ ra trên mặt nước, ‘lão đại’ cúi đầu nhìn chòng chọc vào Long Chiến Nhã. Một người một thú bắt đầu giằng co.

“Nhã nhi!” Đồng tử Mặc Sĩ Lưu Thương co rút, rốt cuộc nhịn không được, phi thân nhảy tới bên cạnh Long Chiến Nhã.

“Bị thương?” Giọng nói Mặc Sĩ Lưu Thương không được tốt lắm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng vết thương ở đùi của Long Chiến Nhã.

“Không đáng ngại.” Không nghiêng đầu nhìn, biểu tình của Long Chiến Nhã bị mặt nạ che khuất nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương nghe được giọng nói của nàng rất thận trọng.

“Cái gì vậy?” Phẫn hận nhìn chằm chằm vào quái vật lớn kia, giọng Mặc Sĩ Lưu Thương vô cùng không tốt. Là thứ này đã đả thương người của hắn?

“Trời ạ! Là Giao!” Long Chiến Nhã chưa kịp trả lời, đã bị Hách Liên Ảnh ở xa xa giành trước.

“Giao? Cái gì vậy?” Tiêu Triết khó hiểu. Làm cho tất cả người ở đây khinh bỉ, Dạ Lăng lùi về sau

từng bước, tránh xa Tiêu Triết một khoảng.

“Giao ở trong truyền thuyết sở hữu năng lực của rồng, luôn ở trong nước, năm trăm năm có thể hóa thành rồng.” Giọng của Hách Liên Ảnh hiện ra kính sợ.

“Hóa rồng? Vậy đó không phải là thần thú rồi sao?” Tiêu Triết quay đầu nhìn về phía con quái vật lớn trên biển, bộ dạng của nó có vài phần giống với rồng trong tranh vẽ, cả người đầy vảy, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ cao quý.

“Tiểu Nhã nhi, ngươi chọc tới thần thú rồi sao.” Minh tôn Bách Lí Mạch lướt trên nước đi đến, dừng lại bên người Long Chiến Nhã, trong lời nói tất cả đều là vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Thần thú? A, bất quá là chỉ loài bò sát nhỏ mà thôi.” Trong mắt Long Chiến Nhã không hề ý sợ hãi, ngược lại còn lóe ra hưng phấn, chỉ cảm thấy cả người đều chuẩn bị tốt lắm nhảy vào chiến đấu.

“Uy, ngươi chạy lại đây sao lại không mang binh khí đến cho ta?” Long Chiến Nhã trừng mắt liếc hắn.

“Không phải ngươi có mang chủy thủ rồi sao?” Bách Lí Mạch ngạc nhiên. Trên người Long Chiến Nhã lúc nào cũng không thiếu chủy thủ, cho nên nàng rất ít dùng những binh khí khác, hoặc là tay không hoặc là chủy thủ. Hôm nay làm sao vậy?

“Đã gãy.” Long Chiến Nhã nhún vai.

“Gãy?” Bách Lí Mạch kinh hãi, vật kia có thể chém sắt như chém bùm, là một trong mười binh khí được xếp trên bảng hạng mười binh khí nhiếp hồn*. “Người đã dùng nó làm gì?”

(*nhiếp hồn: lấy mạng người)

“Chém thú.”

“Là con vật trước mắt này?” Bách Lí Mạch khóe miệng run rẩy. Nàng chém đến như thế nào? Đến nổi gãy cả chủy thủ.

“Nói nhãm. Chỉ một đao.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Bách Lí Mạch không thể không đánh giá con thú trước mắt một lần nữa, nó hoàn toàn không hợp với thẩm mỹ của hắn.

“Ngươi đưa ta mượn thanh Đoạt hồn đao dùng” Đoạt hồn đao là binh khí đứng hàng thứ nhất bảng, Bách Lí Mạch cũng vì tò mò nên đi ‘mượn’ của người khác dùng, sau đó mượn dài hạn không trả.

“Được.” Bách Lí Mạch trở về bằng đường cũ, lướt qua người bên cạnh, chân chạy nhanh đi.

“Ngao!” Con thú bị ngó lơ nên không vui, nhưng lại e ngại khí thế cường đại của Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thế nhìn Long Chiến Nhã gầm lên giận dữ mang theo một trận gió mạnh, thiếu chút nữa ném bay đi Long Chiến Nhã, may mắn có Mặc Sĩ Lưu Thương ôm nàng hướng qua phía bên cạnh, cách ra xa một đoạn dài.

“Thực không có kiên nhẫn.” Long Chiến Nhã bĩu môi.

“Long các chuẩn bị!”

“Chuẩn bị làm cái gì?”

“Làm cái gì?” Long Chiến Nhã nhìn con Giao kia nở nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác.

“Vừa mới có được nội lực vậy lấy nó luyện tập một chút, tốt nhất nên lột bộ da của nó làm áo

giáp.”

“Cẩn thận.” Luyện tập? Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có tiểu nữ nhân này mới dám nói như vậy.