Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 50: Bão táp trên biển




“Nổi gió rồi.” Nhìn bầu trời đang dần dần âm trầm, Long Chiến Nhã thở dài. Mệnh của nàng sao lại khổ như vậy a!

Dường như phối hợp với tâm tình của Long Chiến Nhã, những hạt mưa lớn từ trên trời rơi xuống, va chạm với thiết thuyền lớn phát ra tiếng vang “lạch cạch, lạch cạch”.

“Xem ra có bão táp.” Hải Thành nhíu mày.

“Tăng tốc! Mau tăng tốc a!” Long Chiến Nhã đang hạ mệnh lệnh, Trang Ngọc liền từ trong khoang thuyền lảo đảo vọt ra, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Làm sao vậy? Cẩn thận một chút, sao lại khẩn trương như vậy?” Nhìn Trang Ngọc sắp ngã trên boong thuyền, Hải Thành vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, khi nói chuyện giọng điệu có chút bất đắc dĩ, mang theo trách cứ.

“Đi mau! Bằng không sẽ không kịp! Mau!”

“Nói rõ ràng.” Long Chiến Nhã nhíu mày nhìn Trang Ngọc đang vô cùng sợ hãi.

“Lốc xoáy, phụ cận nơi này có bốn lốc xoáy! Bão táp đến đây, lốc xoáy nhất định sẽ xuất hiện ! Nếu không trốn sẽ không kịp!”

“Hải Thành, đem mọi người điều đến khoang thuyền, thu tiểu lâu. Tăng tốc.” Lốc xoáy? Thật sự là phiền toái gì a. “Trang cô nương, thuyền của ngươi có thể chịu đựng được không?”

“Không được.” Trang Ngọc gắt gao cắn môi, người có chút run run.

Nàng không gặp qua lốc xoáy, nhưng gia gia và phụ thân của nàng đều gặp đã qua, hơn nữa nói cho nàng biết khi có bão táp hãy rời xa khu vực này, mặc dù thuyền của bọn họ tốc độ nhanh, nhưng chống được bốn lốc xoáy cùng hợp lại, kết quả hôm nay bởi vì chặn thuyền của Long Chiến Nhã mà quên đi chuyện này, rõ ràng dự cảm là sẽ có bão nhưng vẫn xông vào khu vực này.

“Nếu đã nghiên cứu xong rồi, liền gọi người rút về đây.” Đó đều là người của Long các bọn họ, sao có thể chết ở cái nơi này.

“Dạ.” Phong Hồn lĩnh mệnh.

“Ngươi tính làm sao bây giờ?” Tâm đã bình ổn một chút, Trang Ngọc nhìn Long Chiến Nhã trước mắt vẫn đang bảo trì trấn định như cũ.

Chẳng lẽ nàng không sợ sao? Còn có nam nhân phía sau nàng, thực là một nam nhân vĩ đại a, có thể thấy một thân khí phách, nhưng từ khi nàng bắt đầu lên thuyền không thấy hắn nói chuyện nhiều, mỗi ngày chính là ôm Long Chiến Nhã du đãng khắp nơi, Long Chiến Nhã ở đâu hắn ở đó. Hiện tại? Bọn họ vẫn như cũ có thể ở cùng nhau sao?

“Tránh không khỏi liền đối đầu!” Long Chiến Nhã thả lỏng tựa vào bờ ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

“Ừm, có ta ở đây.” Không có lo lắng, không có ngăn trở, Mặc Sĩ Lưu Thương luôn ủng hộ mỗi một quyết định của nàng, kinh thế hãi tục cũng tốt, hoang đường vô lý cũng thế, hắn đều muốn cùng nàng vượt qua.

“Tránh không khỏi! Không có khả năng tránh thoát !” Trang Ngọc lắc đầu, dùng ánh mắt giống như đang nhìn người điên nhìn hai người bình tĩnh trước mắt.

“Trang cô nương đã gặp qua lốc xoáy?” Được Phong Hồn báo cho biết Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt không để ý mưa to đi đến boong thuyền.

“Không có.” Trang Ngọc sửng sốt, lập tức lắc đầu.

“Trang cô nương nếu chưa gặp được, làm sao có thể xác định tránh không khỏi?” Bách Lí Mạch mỉm cười. Trang Ngọc này, vẫn là thiếu khuyết lịch lãm a.

“Trang Ngọc, ngươi tin tưởng chính ngươi sao?” Long Chiến Nhã yên lặng nhìn Trang Ngọc, cặp con ngươi đen kìa tựa như một cái lốc xoáy khác, đem Trang Ngọc cuốn vào trong đó, “Trang Ngọc, nhớ kỹ, không có gì là không thể chiến thắng, chỉ cần ngươi đủ cường đại! Không phải năng lực cường đại, mà là tâm cường đại. Mệnh do ta không phải do trời! Mạng này, cho dù là ông trời muốn thu, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không!”

Trang Ngọc ngây ngốc nhìn Long Chiến Nhã. Nàng ta rõ ràng so với mình nhỏ hơn rất nhiều, vì sao lại làm cho mình cảm thấy như thể cao không với tới, thậm chí cảm thấy mình chỉ có thể ngước lên nhìn nàng? Chỉ cần tâm đủ cường đại, có thể chiến thắng hết thảy sao? Trang Ngọc cúi đầu, nàng biết chính mình đang run rẩy, nàng biết, đó không phải bởi vì e ngại, mà là bởi vì hưng phấn, nàng là hải tặc vương, máu của nàng chính là chảy ngược, tâm của nàng chính là cuồng vọng, lúc trước bởi vì trách nhiệm là hải tặc vương, nàng chịu áp lực rất nhiều, thế cho nên đã quên đi bản tính của chính mình, nghĩ đến hiện trạng cũng đã được an bài, bây giờ lại có người nói cho nàng biết nàng có thể đối nghịch với trời, sao nàng có thể không kích động, máu trong người cũng đã sôi trào, đột nhiên, nàng cũng rất muốn biết cảm giác đối nghịch với trời.

“Cần ta làm cái gì?” Lại ngẩng đầu, Trang Ngọc mắt sáng như đuốc, khóe miệng mang theo tươi cười tùy ý.

“Tốt lắm.” Quả nhiên là người thông minh, là khối đá có thể mài dũa thành ngọc, hy vọng nàng không phải đang tự bồi dưỡng một đối thủ cường đại cho mình. “Ngươi chỉ cần phối hợp Hải Thành, ổn định chiến thuyền này đến nơi. Về phần lốc xoáy, nếu ngươi có biện pháp tránh được liền thử xem, nếu không có, cũng không cần để ý, giao cho ta là tốt rồi.”

“Ngươi......” Trang Ngọc vừa định phản đối, bị Hải Thành lôi kéo, vẫn là nuốt xuống lời muốn nói, xoay người theo Hải Thành rời đi.

Trang Ngọc vừa đi, bốn người liền thúc đẩy nội lực, làm cho chân khí lưu chuyển ra bên ngoài cơ thể, ngăn cách mưa, thuận tiện hong khô chính mình.

“Quả nhiên đi theo Tiểu Nhã nhi, muốn nhàm chán cũng không dễ đâu.” Bách Lí Mạch bày ra bộ dáng buồn rầu. “Nói đi, cần chúng ta cần làm như thế nào?”

“Trước tìm sợi dây thừng cố định bản thân ở boong thuyền.” Nhìn thuyền không còn cái tiểu lâu, như nửa cái củ củ cải, giống như chiếc thuyền bình thường, Long Chiến Nhã sợ lát nữa lay động mạnh, bốn người bọn họ đều rơi vào hải lý.

Hiển nhiên đám người Phong Hồn cũng nghĩ như vậy, lôi bốn sợi dây thừng to bằng cánh tay đến.

“Long lão đại, cần chúng ta hỗ trợ không?” Phá Phong lấy lòng nhìn Long Chiến Nhã, một bộ dáng nóng lòng muốn thử. Hiện tại hắn đã sớm vận động trước thật tốt.

“Sáu người các người, hiện tại người nào nội lực thâm hậu nhất?” Nhìn Nam Phong Nguyệt, Long Chiến Nhã quyết định vẫn nên để cho nàng trở về khoang thuyền có vẻ tốt hơn.

Nam Phong Nguyệt nhíu mày, tuy có chút không muốn, nhưng nàng không phải một tiểu hài tử bốc đồng, nếu Long Chiến Nhã đã hỏi như vậy, khẳng định là muốn dùng đến, nàng sẽ không ở lại, lui về phía sau bọn họ.

“A?” Phá Phong gãi gãi đầu, bọn họ đã thật lâu không đọ qua, ôi chao.

“Bằng tốc độ nhanh nhất cho ta kết quả, để cho người có nội lực cao nhất lên đây.”

“Tốt, Long lão đại.” Phá Phong khẩn cấp túm Phong Hồn hướng về phía khoang thuyền. Hắn đã sớm nghĩ nhiều lần, nề hà lần đi này vẫn không có cơ hội, cho dù rảnh rỗi, bọn người Phong Hồn cũng không muốn so chiêu với hắn, luôn trốn tránh hắn, hiện tại tốt lắm, có mệnh lệnh của Long lão đại, bọn họ muốn tránh cũng không thể.

Qua một lúc, Phá Nhật tiến lên boong thuyền, nhìn boong thuyền đã có ba người đứng cố định, Phá Nhật cũng đem chính mình cố định tốt.

“Ta còn nghĩ đến có thể là Phong Hồn đâu.” Long Chiến Nhã có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, sáu người kia tỷ thí, mỗi lần đều là Phong Hồn thứ nhất, hôm nay cư nhiên đã đổi người .

“Ha ha, Phá Nhật cũng thực chăm chỉ, mỗi ngày vội vàng luyện công thậm chí không để ý đến nhiệm vụ của Minh.” Bách Lí Mạch cười hì hì nhìn Phá Nhật.

“Thuộc hạ không dám.” Vận chuyển nội lực, hình thành một tầng chân khí che mưa. Kỹ xảo biến hóa chân khí, bọn họ đều biết, tam tôn chưa bao giờ bạc đãi người một nhà, hữu dụng của công pháp như thế nào cũng không có giấu bọn họ.

“Đến.” Long Chiến Nhã biểu tình xơ xác nhìn về phía phương hướng thuyền đi tới, nàng đã cảm nhận được lốc xoáy khiến cho dòng khí biến hóa.

Giàn giụa trong mưa to, bốn người vững vàng đứng ở boong thuyền, không sợ, không sợ hãi.

Long Chiến Nhã híp mắt, chặt chẽ chú ý lộ tuyến thuyền đi tới, nhìn mép thuyền xiêu vẹo đi đến, từng chút từng chút bị kéo vào lốc xoáy, nhưng lúc tiến vào lốc xoáy tốc độ so với trong tưởng tượng chậm hơn một chút, hẳn là Hải Thành bọn họ làm cái gì đi. Tuy rằng không biết Hải Thành và Trang Ngọc dùng phương pháp gì, nhưng thời đại này không có động lực của hơi nước, có thể làm cho thuyền giãy giụa với sức kéo với lốc xoáy, cho dù chỉ là một chút cũng làm cho người ta tán thưởng.

Khoang đáy, Hải Thành, Trang Ngọc còn có vài thành viên của Long các, mặt không chút thay đổi, chú ý động tĩnh mặt biển.

“Tắt tất cả động cơ bên trái, mở ra một phần ba động cơ bên phải, nhanh!”

“Mở ra một nửa động cơ bên phải.”

“Mẹ kiếp, toàn bộ khai hỏa!”

Một đạo lại một đạo mệnh lệnh truyền đi, những người dưới khoang đáy đâu vào đấy hoàn thành công tác, không sợ hãi, không bối rối, đối với mệnh lệnh của thuyền trưởng không nghi ngờ, không do dự. Trang Ngọc bây giờ mới cảm thấy nhóm người này thực sự rất mạnh.

Không có thời gian cảm thán Long Chiến Nhã thiết kế những cơ quan kỳ kỳ quái quái, đôi mắt Trang Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm lốc xoáy mạnh nhất đang đối mặt, bán kính ước chừng lớn hơn năm trượng, bọn họ mất một lượng lớn khí lực, trên thuyền, đại bộ phận cơ quan đều khởi động, nhưng không có tránh đi. Nhìn thân thuyền bị kéo vào lốc xoáy, thuyền thoát khỏi tầm tay, theo lốc xoáy rất nhanh xoay tròn, người trên thân thuyền bị áp lực mà kẽo kẹt rung động, mặt Trang Ngọc xám như tro.

“Biểu tình đó là gì?” Hải Thành nghiêng một bên đầu, nhìn đến gương mặt xám tro của Trang Ngọc. “Chúng ta cố gắng hết sức, còn lại giao cho lão đại, Minh tôn, Vương gia và Phá Nhật đều đang ở trên, nhất định không có việc gì.” Bàn tay to của Hải Thành đặt lên bả vai của nàng.

“Bọn họ thật sự làm được không?” Trong mắt Trang Ngọc có nhè nhẹ chờ mong, trong lòng lại cho rằng không có khả năng .

“Trên đời này, còn không chuyện là tiểu thư không làm được.” Nhanh chóng nhìn chằm chằm mặt biển, Phong Hồn và Phong Ly sắc mặt vẫn như thường.

“Long lão đại cường hãn như vậy, lốc xoáy nho nhỏ này thì tính cái gì.” Tuy rằng đối mặt với áp lực lớn từ lốc xoáy, lá gan Phá Phong có chút run rẩy nhưng cũng không sợ hãi, bởi vì nhóm của lão đại đều ở trên kia. Trên đời này, có lẽ có chuyện mà Long lão đại không làm được, nhưng không có chuyện gì mà tam tôn không giải quyết được. Chỉ cần ba người này ở cùng một chỗ liền thiên hạ vô địch, ngay cả ông trời còn phải nhường họ ba phần.

“Trang cô nương, uống chén trà đi.” Minh Kì ôn nhu đưa cho Trang Ngọc một ly trà.

“Các ngươi không sợ sao?” Tiếp nhận chén trà, Trang Ngọc nhìn lá trà trôi nổi trong cái chén, tựa như bọn họ lúc này, trôi nổi trên mặt nước, không có cách nào thay đổi phương hướng của chính mình.

“Ngao...” Cái nữ nhân biến thái kia sao có thể ngay cả một chút việc nhỏ đó mà không giải quyết được. Mặc (đen) báo liếm liếm móng vuốt, thích ý ngáp một cái.

“Có cái gì phải sợ.” Minh Châu cười cười. “Nên làm đều đã làm, chết cũng không e ngại. Đúng rồi, bọn người Kì Dương đều được an bài tốt chưa?” Quay sang hỏi Minh Kì một câu.

“Ừm, cam đoan an toàn.” Những người đó, ở bên ngoài cũng giúp không được cái gì, ngược lại còn cần người khác bảo hộ, lãng phí tài nguyên nhân lực của bọn họ, cho nên tất cả đều bị hắn khóa ở trong phòng an toàn nhất trên thuyền.

Bốn người trên boong thuyền đương nhiên không biết dưới khoang đáy đang bàn về họ. Thân thuyền chấn động, hung hăng nghiêng về một bên, quả nhiên vẫn bị dòng nước cường đại kéo vào lốc xoáy. May mắn bốn người nội lực thâm hậu, lại có dây thừng lôi kéo, tránh được rơi ra thuyền mà bỏ mạng. Người trong khoang thuyền tất nhiên không thể may mắn, mặc kệ là bàn, ghế dựa, giường hay ngăn tủ, tất cả đều hướng một bên xoay vòng quanh, những người bất ngờ không kịp phản ứng hoặc lăn hoặc trợt về một bên.

“Ổn định chính mình, đừng để bị thương!” Khoang đáy, bởi vì mọi người đều dự đoán được tình huống này, cho nên sau một lát hỗn loạn hết thảy đều như thường.

“Sao lại thế này?” Kéo Vân Thanh ổn định thân hình, Bách Lí Linh nhíu mày. Minh Kì cũng nói với bọn họ tình huống hiện tại, nhưng tình hình hiện tại như thế này thực sự không có trở ngại sao?

“Ai u uy… làm cái gì a?” Liễu Thừa Phong ngủ ở trên giường nhất thời không kịp trở tay, trực tiếp ngã nhào lăn đến bên kia, lăn một đường không đụng phải cái này thì là đụng cái kia.

“Ảnh, cẩn thận.”

“Ca, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thân thuyền nghiêng lớn như vậy, thật sự không có vấn đề sao?

“Không có việc gì .” Hách Liên Hiểu vỗ vỗ lưng Hách Liên Ảnh, không biết nói với nàng hay là nói với chính mình.

“Làm sao bây giờ Tiểu Nhã nhi?” Bách Lí Mạch dời tầm mắt, không hề nhìn cái kia lốc xoáy, đã sắp hoa mắt, đầu choáng váng chết đi.

“Chờ.” Nhìn bên trái và bên phải của phía trước, nếu nàng đoán không sai thì đó chính là hai cái lốc xoáy khác nhau. Nếu tránh không khỏi, nàng liền mượn lực của lốc xoáy lao ra.

Long Chiến Nhã nhìn một lát cũng đã hoa mắt, đơn giản nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự biến hóa của không khí. Âm thanh dòng nước đang mạnh mẽ xoay tròn, âm thanh mưa to trên boong thuyền, gió gào thét thổi bên tai, Long Chiến Nhã có thể cảm giác được bọn họ đang cách nơi giao tiếp của hai lốc xoáy rất gần. Mười thước...... Năm thước...... Ba thước...... Hai thước...... Một thước...... Mười li thước......

“Giúp ta!” Khi thuyền gần đến điểm giao tiếp giữa hai cái lốc, Long Chiến Nhã hét lớn một tiếng.

Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch không hổ là hai người hiểu Long Chiến Nhã nhất, cho dù không nói, cũng hiểu được của ý đồ của nàng, mà Phá Nhật chỉ cần hiểu hướng đi của Bách Lí Mạch là có thể .

Cho nên bốn người đồng thời vận đủ mười thành nội lực tung ra một chưởng, cùng đánh vào một chỗ trên mặt nước, thay đổi dòng nước xoáy, làm lên một mảnh sóng to, ở nơi đã được Long Chiến Nhã tính toán tỉ mỉ hạ xuống thân thuyền.

Thân thuyền nhận một áp lực, bị đánh bay ra ngoài, phóng lên trời, rơi vào một cái lốc xoáy khác.

“Tiểu Nhã nhi, lá gan của ngươi cũng lớn thật.” Thuyền này nếu như bị sức ép của hai lốc xoáy chụp tan thì bọn họ sao còn có thể như bây giờ? Nha đầu kia.

“Không phải đã không có việc gì.” Nhìn Bách Lí Mạch liếc mắt một cái, Long Chiến Nhã tiếp tục tìm kiếm cơ hội tiếp theo để xuất thủ.

Trải qua một thời gian ngắn, bị chèn ép cùng một lần bay vọt, cho dù thuyền lớn chỉ dùng huyền thiết để chế tạo, thân thuyền cũng có chút vặn vẹo biến dạng.

“Mở ra cơ quan, gia cố thân thuyền!” Trong khoang đáy, Hải Thành chỉ có thể nhìn thấy lốc xoáy không ngừng xoay tròn, cùng thuyền vừa rồi bay lên không, hắn không biết đã xảy ra cái gì, nhưng nhìn thấy thân thuyền đã vặn vẹo, trước tiên hạ mệnh lệnh, có người nhanh chóng khởi động cơ quan, một cái tường thiết từ trên dưới khép lại ở giữa, bao trùm tường thuyền cũ.

“Thuyền này rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan?” Trang Ngọc trợn to mắt nhìn kỳ cảnh trước mắt. Thiết tường này lúc trước được giấu như thế nào? Trên thuyền này có nhiều không gian như vậy sao?

“Không biết.” Hải Thành xấu hổ cười. Lúc trước nhìn lão đại tạo cơ quan, cảm thấy hảo ngoạn, không có đếm, sau lại vội vàng nhớ kỹ từng cái cơ quan và chức năng của chúng, cách thức khép kín, nào có rảnh rỗi đi đếm xem bao nhiêu cái cơ quan a.

“Tiểu Nhã nhi, còn phải nhảy hai lần đi, thuyền này của người chịu được sao?” Cúi đầu nhìn xuống một khối lõm lớn trên thân thuyền, Bách Lí Mạch nhìn Long Chiến Nhã trêu tức.

“Đây là thuyền Long các ta chế tạo.” Long Chiến Nhã cười ngạo nghễ. Nàng tự tay thiết kế, Long các chế tạo, nàng tự mình giám sát, nếu ngay cả áp lực nhỏ ấy cũng không chịu nổi, nàng tình nguyện bị quăng chết đuối ở hải lý.

Kế tiếp hai lần thoát ra, đối với bốn người trên boong thuyền không có nhiều trở ngại, ngược lại bởi vì có kinh nghiệm của lần đầu tiên nên rất dễ dàng, nhưng những người trong khoang đáy đều đã gục. Thuyền một lúc thì nghiêng bên trái, một lúc thì nghiêng bên phải, thân thuyền không ngừng chịu áp lực mà vặn vẹo, không gian bên trong khoang thuyền ngày càng thu hẹp, một đám người bảy ngất tám ngất, va phải cột sống thắt lưng đau đớn khó chịu, rốt cục dựa vào nội lực cường đại của bốn người trên boong thuyền, hiện tại đã rời khỏi được phạm vị của lốc xoáy.

Thân thuyền biến dạng, hạ lâu chỉ dâng lên hai tầng, một lần nữa xác định hướng đi, tiếp tục đi tới. Gió ngừng, mưa trú, bầu trời lại là ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.