Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 22: Bản Vẽ




Sau khi tên phần tử khủng bố được xử lý xong, rất nhanh có người bấm gọi điện thoại xin trợ giúp. Không mất nhiều thời gian để một bộ phận liên quan ở thành phố gần đó gửi một đội đặc biệt đến để kết luận và điều tra tình hình.

Tô Diệu là nhân chứng quan trọng nhất nên được chính quyền hỏi rất nhiều câu hỏi, các câu hỏi Tô Diệu có thể trả lời tất nhiên sẽ thành thật nói ra hết.

Tô Diệu là Sức mạnh hệ Dị Năng Giả, điều này đã được đăng ký trong hồ sơ cá nhân của mình.

Tuy nhiên, có một số người tự hỏi rằng vết thương để lại trên khuôn mặt Lặc Tề, không giống như một người cấp F Dị Năng Giả có thể gây ra, nhưng không phải là không có tiền lệ để con người bộc phát ra tiềm năng vượt xa bình thường vào thời điểm quan trọng, vì vậy không ai bị vướng nhiều vào chi tiết này.

Tô Diệu tạm thời không nói về găng tay khung vỏ ngoài trong thời điểm hiện tại, bởi vì hắn ta cũng không tìm ra được cách giải thích về việc hệ thống nội thị.

Hệ thống không thể tùy tiện nhắc đến với người ta đây cũng là lẽ thường. Đó là thế giới siêu phàm không phải là giả, thế giới Siêu Năng Lực mà mọi người hoặc có lẽ đã nhìn nhiều thành quen rồi, nhưng ngón tay vàng đó lại là một chuyện khác. Tô Diệu không hy vọng thu hút quá nhiều những sự chú ý không cần thiết.

Mặc dù đã lược bỏ bớt đi bộ phận hack rồi, nhưng hắn ta cũng đã giải thích rất trung thực tất cả các chi tiết bao gồm cả chiến thuật và quá trình chiến đấu của mình.

Cho nên khi nghe đến việc "Một cấp F đánh chết một cấp E" này cũng khiến người ta rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nếu như cẩn thận nghe qua toàn bộ quá trình, hầu hết mọi người sẽ chỉ ngạc nhiên trước cách thể hiện ra sức chiến đấu của đứa trẻ này mà thôi.

Sau khi trả lời tất cả các câu hỏi một cách kiên nhẫn, cả buổi sáng đã trôi qua.

Có một sự xáo trộn như vậy khi bắt đầu cuộc hành trình, làm mọi người tự nhiên mất hứng thú để tiếp tục. Khi gia đình họ nghe tin, chắc chắn rằng sẽ rất lo lắng. Họ đặt vé máy bay vào ngày hôm sau và quyết định bay về vào sáng sớm ngày mai.

Nhưng trước tiên, họ quyết định đi tìm thứ gì đó để ăn đã.

Sáng sớm đi ra ngoài đã gặp phải cái loại phá hỏng việc này, hiện tại mấy người cũng đói gần chết. Họ quay trở lại thành phố và tìm thấy một nhà hàng để ngồi xuống.

Trên đường đi tất cả mọi người rất trầm lặng, cho đến khi họ ngồi xuống nhà hàng và gọi đồ ăn cũng một lúc lâu không có ai mở miệng ra nói chuyện.

Sau một tai nạn như vậy, mọi người đều có một số nỗi sợ kéo dài, và không khí vui vẻ của chuyến du lịch đã biến mất từ lâu.

"Thật sự là không nghĩ tới, một cuộc tấn công khủng bố? Xác suất này nhỏ đến mức nào mới đụng phải loại này sự tình?" Sau một lúc lâu, Triệu Siêu uống một ngụm và cắn ống hút để phá vỡ sự im lặng.

Trương Tường thở dài và nói "Đúng vậy, chẳng ai ngờ tới. Dù sao khẳng định lần này là bị nhỡ rồi. Tớ có những sắp xếp khác cho phần còn lại của kỳ nghỉ, lần sau đi chơi sợ là chỉ có thể chờ đợi sang năm thi đại học xong ấy."

"Kỳ thật, tớ nghĩ rằng nó cũng có tốt có xấu." Ngô Dật Tranh suy nghĩ một lúc, nói, "Mọi thứ trên thế giới luôn luôn là có hai bộ mặt. Đôi khi mọi thứ xảy ra như thế này vì lý do riêng của nó. Từ một số quan điểm, nó có thể không phải là điều xấu.."

Trương Tường thấy rằng cậu ta rất hiếm khi nghiêm túc, và không thể không tò mò. "Ồ? Theo cậu thì điều gì là tốt?"

Ngô Dật Tranh hít một hơi thật sâu, "Điều tốt? Đó là lần cuối cùng tớ phải ngủ với tiếng ngáy của cậu tối nay.."

Trương Tường hóa đá trong giây lát, rồi khuôn mặt anh đột nhiên thay đổi "Á à! Còn dám chê tớ! Tớ không biết là ai đột nhiên trèo lên giường tớ vào giữa đêm nhá?"

Ngô Dật Tranh cười khẩy, "Hah, thật đúng là một kẻ độc ác phải tố cáo trước. Tối qua lúc tớ đã cởi quần áo và chuẩn bị đi tắm. Tớ chả biết kẻ biến thái nào đã xông vào phòng tắm và nói sẽ tắm rửa với tớ đấy?"

"Mơ đi nhé! Cậu đừng vô duyên vô cớ xúc phạm người trong sạch!" Trương Tường ngay lập tức không vui, "Tớ mẹ nó chứ lúc nào nói muốn tắm cùng với cậu? Đó có phải là những gì tớ nói không? Tớ mẹ nó chứ lúc ấy rõ ràng là tớ nói đến giúp đỡ cậu tắm rửa cho nhanh!"

".. Ờ, tối nay cậu quay lại khách sạn và xem tớ có để cho cậu ngủ không nhé.."

"Chơi thì chơi, làm tổn thương nhau thôi, ai sợ ai.."

"..."

Hai kẻ không biết xấu hổ dường như lại muốn cấu véo lẫn nhau.

Nhưng có thể nói rằng, bầu không khí căng thẳng trước tiếng ồn ào như vậy của họ đã bị pha loãng rất nhiều và mọi người không còn im lặng như trước.

Có lẽ đây là một loại tài năng cho hai người họ.

Chỉ có điều là Nguyệt Khả Tuệ, cô gái duy nhất trong bàn không thể không che lên mặt.

Trời đất ơi, tất cả các chàng trai có đều như thế này không? Nó gần như vỡ mộng về sự tưởng tượng đẹp đẽ của một cô gái!

Không đúng, hai người này khẳng định là trường hợp đặc biệt.. Ờ không sai, nhất định là như vậy. Vẫn còn những kiểu con trai rất nghiêm túc và đáng tin cậy.

Ví dụ như..

Thiếu nữ không khỏi liếc sang nhìn trộm Tô Diệu ở bên cạnh.

Mặc dù cô không nói ra miệng, nhưng cô cảm thấy Tô Diệu từ trong cửa sổ xe nhảy ra ngoài cùng với tên phần tử khủng bố kia đấu trí đấu dũng đơn giản là đẹp trai ngây người, tựa như kịch bản nhân vật chính bên trong phim truyền hình.

Lúc này, cô thậm chí còn cảm thấy Tô Diệu đang sững sờ trước thực đơn trông cũng vô cùng bắt mắt!

".. Có điều thật đúng là vẫn luôn không có nhìn ra", Trương Tường dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn về phía Tô Diệu, "Cậu hóa ra cũng giỏi đấy? Cậu là định vụng trộm báo lớp huấn luyện Siêu Năng hay là như thế nào? Tớ còn thật sự vẫn cho là cậu giống như bọn tớ là cá già ướp muối đấy.."

Ngô Dật Tranh nói "Ồ, cậu vẫn còn cho rằng mọi người giống như cậu là một con gà à? Nói lời cuối cùng cho cậu biết cậu sẽ phát hiện ra đang ngồi kỳ thật chỉ có cậu mới thật là con gà.."

Trương Tường ngay lập tức phản bác "Còn lâu nhé, không phải là vẫn có cậu sao? Coi như tớ là con gà, chúng ta một bàn này cũng ít nhất là có hai con."

"Còn có tớ còn có tớ!" Triệu Siêu vội vàng lên tiếng, giống như sợ bị hai anh em này bỏ sót mình vậy.

Ba người bọn hắn lại cãi nhau ầm lên, nhưng Tô Diệu một tiếng cũng không có nói, tựa như xuất thần.

Nhưng kỳ thật hắn cũng không phải là đang ngây ra.

Hắn chỉ là có chút ngạc nhiên khi phát hiện ra.. Đánh chết một tên Dị Năng Giả, năng lượng còn thừa bên trong hệ thống nội thị của hắn giống như cũng đã tăng lên!

Trước đó sau khi chế tác xong khung vỏ ngoài giáp tay, năng lượng còn lại chỉ có 73 điểm, mà bây giờ năng lượng còn thừa lại biến thành 504.

Nói cách khác đánh chết tên phần tử khủng bố kia cũng mang đến cho hắn 431 điểm năng lượng doanh thu.

Cho nên phương thức thu hoạch năng lượng giống như không chỉ phải đánh chết loại quái vật Dị Thứ Nguyên mà thôi, đánh chết Dị Năng Giả khác cũng được?

Nhưng nếu chỉ có 431 điểm, thì lần này trông giống như đánh chết cấp E Dị Năng Giả hàm kim lượng có vẻ như không có cao so với con Dạ Hành Quỷ gặp phải trong trường kia?

Dù sao thì Dạ Hành Quỷ mang đến cho hắn 573 điểm năng lượng doanh thu, cao hơn quá một trăm so cấp E Dị Năng Giả.

Không nghĩ nhiều, Tô Diệu ngay lập tức chuyển đổi năng lượng mới nhận được thành bản vẽ thiết kế.

Hắn đã thấy mức tiêu thụ của tất cả các bộ phận của toàn bộ cột thiết bị. Mức tiêu thụ năng lượng của bộ phận giáp mũ là 300 điểm, đôi giáp tay là 500, giáp chân là 700 và giáp ngực là 1000.

Nói cách khác, với năng lượng mà hắn ta hiện đang kiếm được, chỉ có thể tạo ra áo giáp của tay trái hoặc giáp mũ trong thời điểm hiện tại.

Tô Diệu suy nghĩ một chút, và quyết định đổi năng lượng thành bản vẽ thiết kế của giáp tay tay trái. Rốt cuộc, giáp tay tay phải đã được thiết kế trước đó và tay trái không nên khác biệt nhiều. Sẽ mất một ít thời gian để tạo ra một mô hình.