Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 40: Bữa Ăn Đơn Giản




Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Khương Vũ Đồng cũng hơi kinh ngạc trước tốc độ học tập kinh khủng của Tô Diệu.

Trong vòng một ngày hôm nay, Tô Diệu đã học được bảy chiêu đầu tiên của bộ Trường Quyền này chỉ trong một lần.

Mà hơn nữa không phải hắn không thể học thêm mà là Khương Vũ Đồng, với tư cách là một giáo viên, đã từ chối dạy.

Cô cho rằng, tiến bộ quá nhanh sẽ phản tác dụng, dù đã thành thạo các chiêu thức thì cũng phải có thời gian nhất định mới thấm và tiêu hóa, lắng đọng để ngẫm lại bài thu hoạch, tránh quên chi tiết.

Thật ra Tô Diệu không thể nào quên được, chỉ cần hệ thống chiêu thức hắn học được tự động lưu lại cho hắn, nhấp vào biểu tượng "Trường Quyền" trên thanh kỹ năng, tất cả chiêu thức hắn học được sẽ lập tức hiện ra trong đầu.

Nhưng hắn suy nghĩ, lại cảm thấy lời của vị tiểu thư này cũng không tồi.

Mặc dù hắn đã hiểu rõ động tác và sự tinh tế của bảy chiêu thức này, nhưng xét cho cùng thì tự mình động thủ diễn luyện dù sao cũng không nhiều.

Hiểu và thành thạo làm chủ lại là hai việc khác nhau, hiểu biết có thể giúp hắn ta học rất nhanh, nhưng dù sao cũng cần phải luyện tập rất nhiều để thực sự thành thạo.

Nói một cách đơn giản, chính là bộ não của bạn nói "Tôi biết chiêu này rồi!"

Sau đó tay của bạn nói "Không, bạn không biết."

Vì vậy, trên thực tế, không mất nhiều thời gian để Tô Diệu thực sự học được bảy chiêu đầu tiên của Trường Quyền. Thời gian còn lại trong ngày, thì dành phần lớn thời gian ôn luyện với người bằng đồng ở nhà Khương Vũ Đồng để luyện tập. Lặp đi lặp lại bảy chiêu thức mà hắn ta học được trong ngày hôm nay.

Chẳng trách người ta nói luyện võ cần sự kiên trì bền bỉ, một quyền pháp sơ cấp nhập môn có khi phải luyện hơn nửa năm.

Hắn xem chừng đẳng cấp giống như tiểu thư Khương Vũ Đồng này, bộ quyền này của cô ấy đã sớm luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi?

Dường như điều đó không hề dễ dàng đối với tất cả mọi người, và cô gái trẻ chắc hẳn đã phải trả mồ hôi ngoài sức tưởng tượng cho việc kiên quyết đi trên con đường này.

Luyện tập buổi chiều kết thúc.

Khương Vũ Đồng dừng lại, đưa cho Tô Diệu một chiếc khăn sạch, hắn lau mồ hôi rồi cười với cô. "Cô giáo này, cô nghĩ tiến độ hôm nay của em ổn chứ?"

"À, ờ.. Coi như cũng tạm được."

Khương Vũ Đồng trên mặt không hề cảm xúc gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nói, mẹ nó chứ! Lão nương hồi mẫu giáo cũng từng học cộng trừ từ một đến bảy, nhanh như vậy!

Không chỉ có vậy, khi Khương Vũ Đồng lặng lẽ ở phía sau nhìn Tô Diệu đánh người đồng, nhìn tư thế và động tác của hắn ta ngày càng chuẩn mực và điêu luyện, thậm chí sự liên kết và phối hợp các chiêu thức ngày càng nhuần nhuyễn và tự nhiên, trong lòng mình đã không thể bình tĩnh được một lúc lâu.

Cô không thể không nhớ lại cái cách mà cô đã không có cách nào khác ngoài việc học đi học lại Trường Quyền, và nhớ lại vẻ ngoài vụng về và buồn tẻ của cô sau khi lặp lại chỉ một chiêu trong một hoặc hai ngày, và cô đột nhiên không thể không nghi ngờ rằng chiến pháp của cô đã để cho chó gặm trong nhiều năm qua rồi.

Sau đó, cô nhớ rằng thầy cô hướng dẫn đã xoa xoa vào đầu cô hạnh phúc, nói với cô rằng cô có cái gì mà tài năng và học cái gì mà nhanh như thế nào.

Lúc đó cô bé ngây thơ, khù khờ thực sự vui vẻ tin tưởng, giờ nghĩ lại, nghi ngờ thầy cô hướng dẫn vì thấy cô dễ thương nên không đành lòng đả kích sự tự tin của cô..

"Không có ai ở nhà, chị không biết nấu cơm." Cô tiểu thư nhỏ nhẹ nói ngắn gọn.

"Ặc, nhà các chị không có quản gia hay người hầu gì sao?"

Tô Diệu xem phim thì bên trong nhà giàu thường thường có quản gia người hầu.

"Không, chị không thích trong nhà có người khác." Khương Vũ Đồng lắc đầu, "Có điều chị gọi đồ ăn ngoài rồi, ăn hơi đơn giản một chút vậy. Hi vọng em sẽ không để bụng."

Tô Diệu khoát tay "Không có vấn đề gì, em không ngại đâu."

Khương Vũ Đồng đã giúp đỡ hắn rất nhiều –- trên thực tế, chính người anh họ của hắn đã giúp đỡ hắn theo nghĩa nghiêm khắc, hắn tự nhiên biết rằng không có gì phải kén cá chọn canh từ lập trường của mình.

Hắn cảm thấy ăn thức ăn bên ngoài cũng không có gì không tốt. Cũng đơn giản chỉ là không hợp vệ sinh, có thể sử dụng dầu thải, hoặc có thể thêm những thứ lạ..

* * * Trừ cái đó ra vẫn là rất tốt mà!

Tô Diệu cũng không phải công tử quý tộc nuông chiều từ bé, tùy tiện có chút vật gì lấp đầy bao tử cũng được.

"Quá tốt rồi, chị vẫn còn đang lo em ăn không quen đây, bởi vì rất nhiều người đều nói thức ăn bên ngoài không tốt. Vậy thì chị gọi cho người ta mang vào, chúng ta ăn ở chỗ này đi, tiết kiệm thời gian."

"Vâng."

Sau đó nhìn thấy Khương Vũ Đồng đi tới cửa võ đường, vỗ vỗ tay của mình. "Được rồi, mọi người có thể mang vào đi, chỉ cần để trong phòng này là được rồi."

Chính lúc này Tô Diệu mới mơ hồ nhận ra có lẽ mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Chỉ thấy một vài người phục vụ mặc váy đen, sơ mi trắng và thắt nơ xuất hiện ngoài cửa.

Tô Diệu sững sờ nhìn những người phục vụ dọn bàn ăn trải khăn gấp màu trắng một cách có phương pháp và mở ra trong phòng, sau đó là những chiếc ghế gấp và một chiếc xe đẩy nhỏ đựng dao kéo vật dụng.

Một người phục vụ khéo léo trải tấm khăn trải bàn, và sắp xếp đĩa ăn, dao, nĩa bằng bạc, ly rượu vang lên hai bên chiếc bàn nhỏ.

Tô Diệu đờ đẫn quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh "Đây chính là cái chị nói "Đơn giản chút" đây à?"

Khương Vũ Đồng chớp chớp hai con mắt "Sao thế nào? Như thế này vẫn chưa đủ đơn giản sao?"

Tô Diệu "..."

Có vẻ như định nghĩa của chúng ta về từ "Đơn giản" rất khác nhau.

Dùng bữa với Khương Vũ Đồng, có lẽ đây là bữa ăn "Gọi ngoài" đặc biệt nhất trong hai đời của hắn ta. Sau khi họ ăn xong, những người phục vụ đã đứng đợi bên ngoài lặng lẽ bước vào để đóng gói đồ ăn, bàn và mang theo dụng cụ. Đi ra ngoài mà không nói một lời.

Tất cả họ đều không nói một lời nào trong suốt quá trình, và cảm thấy họ như là một vài người máy robot với các chương trình được chỉ định.

Sau khi dùng bữa xong, Khương Vũ Đồng lau miệng lẩm bẩm nói "Bọn họ đều nói thức ăn gọi ngoài rất đắt tính so ra thì giá cả cũng không cao, xem ra là bọn họ nói không có sai. Ăn một bữa cơm như vậy quả thực không rẻ.."

Tô Diệu muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn được.

Hắn thậm chí đều không hỏi bữa cơm này đã tốn mất bao nhiêu tiền.

Không phải là không muốn, là không dám.

Hắn sợ trái tim nhỏ bé của mình sẽ không thể chịu đựng nổi..

Sau khi ăn xong, Tô Diệu lại trở về chỗ người đồng lặp đi lặp lại những bài công pháp nhàm chán, tiếp tục luyện tập đến hơn mười một giờ, hôm nay mới tạm nghỉ.

Trên thực tế từ đầu, khi Khương Vũ Đồng đề nghị "Qua đêm trong phòng của cô ấy", thì Tô Diệu đã từ chối.

Đó là chuyện đương nhiên, rốt cuộc thì làm sao mà một người đàn ông có phẩm chất, đạo đức và chính trực như hắn ta lại có thể thản nhiên như vậy?

Nhưng Khương Vũ Đồng rất cố chấp, cô ấy nói không phải vì chuyện gì khác mà là do cô ấy lười biếng không muốn dọn phòng cho khách..

Bây giờ chủ nhân đã nói như vậy, hắn ta không còn cách nào khác đành phải "Miễn cưỡng" chấp nhận.

Dù sao qua đêm ở phòng gái đẹp cũng không mất đi miếng thịt nào!

Có điều khi Khương Vũ Đồng bảo hắn ngủ trên giường của cô vào ban đêm, Tô Diệu lập tức từ chối.

Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc, và những người không nên nhượng bộ không bao giờ được nhượng bộ.

Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy làm sao có thể ngủ được chứ!

Cứ ở đây một tuần như thế này chắc chắn sẽ kiệt sức mà chết đúng không?

Tô Diệu nói rằng hắn ta có thể ngủ trên sàn nhà, nhưng chiếc ghế sofa bên ngoài trông cũng rất không tệ.

Khương Vũ Đồng lúc này lập tức vui vẻ "Đang suy nghĩ gì vậy? Ý chị là em ngủ trên giường của chị, còn chị thì ngủ trên giường của bố mẹ chị."

Tô Diệu "?"

Thì ra lại là thao tác như vậy?

Tô Diệu lúc ấy ngay lập tức liền muốn hất tung cái bàn lên.

Mẹ nó chứ! Sao chị không nói sớm hơn một chút chứ! Làm phí cả sự kích động của em.. Ai dà, phí cả sự hồi hộp của mình lâu như vậy!