Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 18




Tần Vũ Phi không nói gì. Cố Anh Kiệt cũng không quan tâm. Hắn đang hưng phấn và kích động. Hắn biết rõ cô không phải là loại phụ nữ mà hắn luôn thích. Nhưng hiện tại hắn rất chắc chắn, hắn thích cô.

Ban nãy, bên ngoài nhà hàng, trong nháy mắt hắn nhìn thấy cô, chưa bao giờ rõ ràng như vậy.

Hắn thích cô, có lẽ có thể sử dụng từ ngữ mãnh liệt hơn để hình dung.  Hắn đặc biệt thích cô.

“Tần Vũ Phi.” Hắn gọi tên cô. Thậm chí chỉ cần gọi tên cô cũng khiến hắn vui mừng nhảy nhót. Không khí nhà ăn lúc này đầy say đắm, thuốc ư? Tình yêu đúng là thuốc độc.

Cô nhìn hắn, im lặng, không biết đang nghĩ gì?

“Tần Vũ Phi.” Hắn lại gọi cô.

Cho dù cô gặp phải bất kỳ rắc rối nào cũng được, hắn sẽ giúp cô, trong lòng  hắn  toàn bộ đều là ý muốn bảo vệ cô.

Hắn phải cho cô biết điều này. Phải khiến cô hiểu rõ, hắn nguyện ý để cô dựa vào. Hắn phải tìm cơ hội nói cho cô biết cảm giác của mình, hắn không phải là người có thể giấu tình cảm của bản thân. Hắn đã biết tâm ý của mình, thì đối phương cũng phải rõ ràng. Hơn nữa, người đó là Tần Vũ Phi, không nói rõ lần sau gặp lại không biết đã là lúc nào. Người phụ nữ vô tâm này cũng sẽ không nhớ đến hắn.

Hắn đã phải cúi đầu trước cô, cô đoán đúng, hắn muốn dây dưa với cô. Tất nhiên, trước đây hắn không nghĩ như vậy, cô có tin trước kia hay không không quan trọng, quan trọng là…Hiện tại hắn muốn sửa chữa, xem cô muốn nói gì.

Cô trốn không được, cô đối với nhiệt tình của hắn không có cách nào để đáp lại. Giữa họ tồn tại thứ ma thuật không thể giải thích. Nụ hôn tuyệt vời ở nhà hắn hôm đó, cô nhiệt tình cùng hắn hòa hợp. Đây không phải là những hấp dẫn giới tính đơn thuần, hắn biết rõ.

Cô có tình cảm với hắn. Hắn biết. Có lẽ cô chỉ kiêu ngạo, cho rằng bọn họ bắt đầu không tốt. Lòng tin của cô đối với hắn không cao. Hoặc có thể cô cũng giống hắn, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hừm, cũng không phải không rõ, chính là chưa từng nghĩ đến chuyện đó kia. Cho rằng không có khả năng, tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, giống như hắn.

Không thể kháng cự, im lặng trốn tránh, tránh việc “không có khả năng” này, cho rằng chỉ cần không để ý, thì thực sự “không có khả năng”.

Thật khờ.

Cho nên hắn đồng ý nói chuyện với cô. Tất nhiên, hắn sẽ để cô nói suy nghĩ của mình trước. Cô có chuyện gì, cô muốn hắn phải làm gì?

“Ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói tiếp”. Tần Vũ Phi nói, lời này đúng ý Cố Anh Kiệt, hắn cười mỉm. Đây được coi là trong lòng có hắn?

Tần Vũ Phi hơi căng thẳng mất tự nhiên, thấy Cố Anh Kiệt cười liên tục thì hơi tức giận. “Cười nhiều thế làm gì, hôm nay anh quên uống thuốc sao?”

“Rõ ràng em chưa uống thuốc, rất nóng”. Cố Anh Kiệt thản nhiên, đối với tính tình của Tần Vũ Phi, hắn thực sự đã quen rồi. “Nhắc đến uống thuốc, những cách anh chỉ cho em có hữu dụng hay không?”

Tần Vũ Phi đỏ mặt, “Anh là đàn ông sao? Quan tâm chuyện phụ nữ làm gì?”

“Anh thế nào lại thấy em mới không giống phụ nữ, khi vừa mới quen nhau, em đã đem dì cả treo lên miệng nói”.

“Aizzz, trí nhớ của anh thật kém. Rõ ràng là anh trước kia nói tôi có phải dì cả lại đến hay không, tôi mới có thể nhắc đến dì cả”.

“Phải không?” Hắn nghiêng đầu, thật ra hắn cũng không nhớ rõ lúc đó đã nói chuyện này. Hắn chỉ nhớ được lúc đó ở nhà hàng cô rất thê thảm, còn đau đến xanh mặt, cuối cùng là hắn đưa cô về nhà. Khi đó còn có Mễ Hi ở bên cạnh.

Tần Vũ Phi trừng hắn, nghiêng đầu ra vẻ đẹp trai làm gì chứ. Đáng ghét!

“Quan trọng là em có làm theo không?”

“Đương nhiên là không!” Cô đáp rất sảng khoái, còn gửi lại một cái biểu cảm làm sao có thể nghe lời cho hắn nhìn.

Cố Anh Kiệt ngả ra sau, ôm ngực nhìn cô, một bộ “Em thật không nghe lời”, Tần Vũ Phi lườm anh, đùa giỡn sao? Ra vẻ vương tử sao? Cô cố gắng không chịu thua được không? Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, giống như đối diện không có ai.

Một lát sau, phục vụ mang các món khai vị lên. Tần Vũ Phi quay đầu lại, ăn hết sức nghiêm túc, đầu cũng không ngẩng lên. Cố Anh Kiệt chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng, hai mắt luôn nhìn cô. Hôm nay tâm trạng đại tiểu thư  rất không tốt, lúc này cùng cô nói chuyện tình cảm liệu có phải là thời cơ thích hợp? Thế nhưng muốn gặp cô một lần không dễ, hắn cũng không muốn bày tỏ qua điện thoại, hơn nữa người phụ nữ này còn không nghe điện thoại của hắn, cũng không thể gửi tin nhắn nói rõ, huống hồ tin nhắn hắn gửi cho cô luôn như đá chìm đáy biển.

Cố Anh Kiệt trong lòng lộp bộp, người phụ nữ này nhất định rất khó đối phó, hắn phải nghĩ kĩ xem nên ra tay thế nào.

“Em tìm anh có chuyện gì?” Trước tiên thử thăm dò một chút.

“Ăn cơm trước.” Cô đáp.

“Vừa ăn vừa trò chuyện không được sao?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Tôi sợ ăn không vui vẻ.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Hắn cười khẽ, cười đến mức khiến cô liếc mắt trừng hắn. Hắn lại nói: “Hiện giờ em không nói chuyện cũng không vui”.

Cô tiếp tục trừng hắn, cô chính là thích ăn xong mới trò chuyện không được sao? Cô cam tâm tình nguyện không vui không được sao?

Cố Anh Kiệt nhìn cô chăm chú, được rồi, cô muốn thế nào cũng được, tùy cô quyết định.

Lát sau món chính mang lên, Tần Vũ Phi ăn càng tập trung. Cũng không ngẩng đầu một hơi đem tảng thịt bò quét sạch. Sau đó một đĩa cá sốt cà chua lặng lẽ đặt trước mặt, cô nhìn xuống, lại nhìn Cố Anh Kiệt, hắn đang chậm rãi nhai cơm, phát hiện cô đang nhìn mình, thuận miệng nói: “Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì để lại, anh sẽ ăn.”

Tần Vũ Phi nhìn, cơm của hắn còn không ít, hắn chưa ăn xong, vẫn nên chờ một chút. Cô cúi đầu nhìn sốt cà chua, nước bọt trong miệng tiết ra, thật sự là muốn ăn. Nhưng cô dằn xuống, lát nữa cô muốn nói cô không muốn nhận sự quan tâm của hắn.

Cố Anh Kiệt rốt cuộc cũng nhận ra sự tình có vẻ không ổn, không giống như trước kia cô dở trò trêu chọc, tâm trạng dường như không vui. Hắn ăn cơm xong, kéo đĩa cá trở về, từng miếng ăn sạch, hắn không thích chấm nước sốt, cá vốn xốp giòn, không chấm cũng rất ngon. Tần Vũ Phi nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt rất kiềm nén. Cố Anh Kiệt mặc kệ, không có ý định nhường cô sốt cà chua.

“Cố Anh Kiệt.” Tần Vũ Phi rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

“Làm sao?” Cố Anh Kiệt vô lại hỏi, hắn tưởng cô muốn bắt bẻ hắn không chấm nước sốt.

“Anh  thích tôi phải không?”

Cố Anh Kiệt thiếu chút nữa bị hóc cá.

“Cố Anh Kiệt, tôi cảm thấy tôi rất thích anh.” Tần Vũ Phi nói tiếp.

Cố Anh Kiệt bị nghẹn. Nhanh chóng uống một ngụm nước lớn.

“Anh không cần hoảng sợ, tôi không có ý định đối với anh như vậy. Sẽ không đánh ngất anh đem về sơn trại đâu.”

“Phốc.” Nước thiếu chút nữa phun ra, ho dữ dội.

Tần Vũ Phi nhìn hắn chật vật, không có ý định lấy khăn giấy hay vỗ lưng giúp hắn. Cố Anh Kiệt trong lòng chua xót, hắn làm sao có thể thích loại phụ nữ như cô.

“Cố Anh Kiệt.” Cô chờ hắn ngừng ho, gọi tên hắn.

Hắn lau miệng, nhìn cô.

“Chúng ta…” Cô dừng lại, trái tim hắn muốn nhảy lên, lẽ nào cô muốn bày tỏ trước? Trước giờ cô không có lương tâm, hung ác, chẳng đáng yêu, hắn nên lập tức đồng ý hay vẫn là nâng hứng thú của cô lên nói muốn cân nhắc một chút đây?

“Chúng ta không nên gặp lại nữa.”

Cố Anh Kiệt kinh ngạc há to miệng. Nếu như vừa rồi cô ngoài dự liệu của hắn nói thích hắn, thì cô hiện tại nói không nên gặp mặt thật sự là hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Hơn nữa, chờ một chút, không phải cô hẹn hắn ra đây sao? Hẹn hắn đến đây gặp mặt sau đó nói “Chúng ta không nên gặp lại nữa”, đây là đùa giỡn hắn? Bọn họ trước kia cũng chưa từng chủ động gặp mặt, đây chỉ là vô tình mà thôi, không phải sao?

Cố Anh Kiệt im lặng, xoa trán.

“Tôi đang nói nghiêm túc, anh không nên tỏ thái độ lúc này.” Tần nữ vương đối với phản ứng của hắn không hài lòng.

Cố Anh Kiệt đưa tay gãi trán, hỏi: “Tại sao không gặp lại?” Hắn không muốn  bị đùa giỡn như vậy.

Tần Vũ Phi không trả lời ngay, rủ mắt, nhìn chằm chằm đĩa cá, cuối cùng không nhịn được gấp một miếng chấm sốt cà chua bỏ vào miệng, sốt cà chua chua ngọt ngọt, nhẹ nhàng an ủi cô. Cô đem toàn bộ cá nuốt xuống bụng, xoa xoa tay, sau đó nói: “Cố Anh Kiệt, tôi có rất nhiều khuyết điểm.”

“Anh biết.” Cố Anh Kiệt không khách khí đáp.

Tần Vũ Phi lườm hắn một cái, tiếp tục: “Chuyện của tôi anh đã biết. Tôi trước kia yêu hết mình, tôi nghĩ rằng có thể trả giá tất cả, tôi nghĩ tôi sẽ cùng hắn kết hôn, tôi đã giới thiệu hắn với tất cả bạn bè, tôi thậm chí muốn đưa hắn về nước gặp cha mẹ. Thế nhưng, kết quả là như vậy. Cố Anh Kiệt, tôi có khiếm khuyết, tôi biết, tôi cho rằng tôi rất khó toàn tâm toàn ý để yêu lần nữa. Tôi đa nghi, tính tình tự đại, tôi còn rất ngang ngược, tôi còn…” Cô cảm thấy đứa con trong bụng đau âm ỉ, cô không dám nói với hắn.

Ở Mỹ, quá khứ xấu hay tốt cô đều có thể nói với hắn, nhưng bây giờ không dám.

Tần Vũ Phi nhắm mắt, hít thật sâu.

Cố Anh Kiệt cau mày nhìn cô, không nhịn được nói: “Tôi…” Thế nhưng vừa mở miệng đã bị Tần Vũ Phi ngắt lời. “Anh đừng nói, để tôi nói hết.” Cô khó khăn lấy đủ dũng khí, cô phải một lần nói xong.

Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ im lặng.

Tần Vũ Phi tiếp tục: “Cố Anh Kiệt, thực ra anh rất tốt, nhưng anh quá lăng nhăng.”

“Anh không lăng nhăng.” Cố Anh Kiệt tức giận, không có cách nào im lặng, hắn không thể chấp nhận bị lên án như vậy.

“Anh có nhiều bạn gái như vậy, thế nào lại không lăng nhăng.”

“Mỗi lần chia tay đều có lý do.”

“Một hai người thì có thể hiểu, nhiều như vậy thì khẳng định là vấn đề ở anh.”

“Nào có nhiều như vậy.”

“Dù sao cũng nhiều hơn hai.”

“Một số lần cũng không phải anh đề nghị chia tay.”

“Như vậy thì phải chia ra chắc.”

Hai người anh trừng tôi, tôi trừng anh.

“Anh xem, chúng ta không có chuyện gì cũng có thể làm ầm lên.” Tần Vũ Phi trừng hắn một lúc, cô nhìn xuống sốt cà chua, sau đó đưa tay gấp một miếng cá, chấm đầy nước sốt, nuốt vào miệng, trong lòng cũng tốt hơn.

“Cố Anh Kiệt, anh không cần không phục, anh như vậy chính là một cây củ cải trắng lăng nhăng!” Ngữ khí kiên định chỉ trích hắn.

“Anh không lăng nhăng!” Hắn không phục.

“Anh nói xem, anh qua lại với những bạn gái đó, anh đã đưa mấy người về nhà, dự định kết hôn với mấy người? Những mỹ nữ người mẫu ngôi sao đó, gia đình anh có thể đồng ý? Anh thực sự có thể lấy sao?”

Cố Anh Kiệt há to miệng, thực sự là chưa yêu ai đến mức đưa về nhà gặp cha mẹ nói chuyện kết hôn thì đã chia tay. Gia đình hắn quả thực có yêu cầu về gia cảnh của đối tượng, nhưng hắn cho rằng quan trọng là hắn thích. Nếu như thích hắn sẽ kiên quyết, gia đình hắn cũng không thể phản đối đến cùng. “Anh mỗi lần yêu đều rất nghiêm túc.” Hắn chỉ có thể nói như vậy. “Sau cùng chia tay, cũng không hoàn toàn là vấn đề ở anh.”

“Vì vậy Cố thiếu ở đây, cũng là chân ái khó tìm sao.” Tần Vũ Phi châm chọc hắn.

Cố Anh Kiệt cau mày, lần đầu cảm thấy chột dạ. Nói yêu đương, chính là lưỡng tình tương duyệt, hai người đều vui vẻ là tốt rồi. Còn phải thế nào? Có thể tiến từng bước một, không phải thuận theo tự nhiên mà phát triển sao? Hắn chính là mỗi lần yêu chưa từng nói  tới chuyện kết hôn mà thôi. Còn phải như thế nào?

“Cố Anh Kiệt.” Tần Vũ Phi nói tiếp, “Tôi nghĩ, chúng ta thực sự không thích hợp. Tôi có nhiều khiếm khuyết như vậy, anh đều biết rõ, anh làm sao có thể không ngại? Chúng ta mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau, nếu chúng ta cùng một chổ, anh rất nhanh sẽ không chịu nổi. Mà tôi cũng sẽ nghi ngờ anh tươi cười với người con gái khác phía sau có thể có ý gì khác, tôi sẽ đề phòng anh qua lại với bạn bè của tôi, tôi sẽ vì vậy mất đi rất nhiều bạn. Cuộc sống của tôi sẽ rối loạn, tôi mỗi ngày đều có thể nghi ngờ  vô căn cứ, sẽ không vui, sau đó chúng ta lại cãi vã, oán trách lẫn nhau.”

Cô dừng lại, nhìn hắn.

“Tôi không muốn như vậy.” Cô nói.

~~~ Vở kịch nhỏ:

Tác giả: A Kiệt, màn này có lời thoại và điệu bộ rất khó, diễn rất tốt đó!

Cố Anh Kiệt: Đừng ồn, làm hỏng không khí. Cảm giác nhập vai gần như biến mất hết rồi.

Tác giả: Tôi đang cổ vũ cậu mà!

Tần Vũ Phi (trừng): Bà muốn chết sao? !

Tác giả: Không muốn.

Tần Vũ Phi (trừng): Bà muốn độc giả nghỉ đọc sao?

Tác giả: Không muốn.

Tần Vũ Phi (trừng): Vậy câm miệng!

Tác giả: Ơ… (Ở giữa suy nghĩ sâu xa: nữ chính  hung dữ như thế, có thực sự được không?)