Chim Công Trắng

Chương 19: Cát






Thời gian nghỉ trưa, Tống Mân gọi điện thoại cho Kỷ Nguyên, nói rằng cô và Thượng Phi đã hòa thuận, quyết định mùa xuân sang năm kết hôn, sau khi kết hôn thì dọn ra ở riêng.

Tống Mân nói: “Còn chưa kết hôn mẹ chồng con dâu đã bất hòa, đây không phải là cuộc sống hôn nhân trong tưởng tượng của tớ.”

Kỷ Nguyên nói: “Hoa hồng, Thượng Phi là người công bằng, anh ấy sẽ không để cậu chịu uất ức.”

Tống Mân than nhẹ một tiếng, nói: “Trước kia trong mắt sạch sẽ, không dung nạp một hạt cát.”

Kỷ Nguyên cười hỏi: “Thượng Phi không phải trân châu của cậu sao?”

Tống Mân nói: “Còn trân châu đấy! Bây giờ tớ biết hung phạm là ai rồi!”

Kỷ Nguyên hỏi: “Hung phạm gì cơ?”

“Hung phạm xúi giục Thượng Phi, bảo tớ trả lại thư tình hồi cao trung.”

“Ai thế?”

Tống Mân nhịn không được mắng: “Ngoại trừ cái tên lãng tử bác sĩ Tiểu Từ thì còn ai nữa! Cái tên tinh ranh xảo trá kia quả thực là hỗn tạp trong đống phụ nữ!”

Kỷ Nguyên cười nói: “Thì ra là anh ta, xem ra tâm địa của anh ta rất tốt.”

Tống Mân nói: “Có lòng tốt mới lạ! Tóm lại cậu đừng tin anh ta! Người này phóng túng ngang ngạnh, cũng không biết tới mức độ nào rồi. Gặp được con gái đã có chủ là đi thọc gậy bánh xe, giành được rồi thì vứt bỏ người ta, tính tình không lâu bền!”

Kỷ Nguyên suy nghĩ, nếu bác sĩ Tiểu Từ không lâu bền thì làm sao có thể học y? Đó cũng là một môn học rất gian khổ.

Tống Mân còn nói: “Đàn ông phải nói đến danh dự, dung hòa xã giao qua quýt, không lấy được vợ tốt như thường.”

Kỷ Nguyên cười hỏi: “Ai nói lời lẽ chí lý này?”

Tống Mân cười nói: “Đọc được trong sách, học ngay khoe ngay.”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.


Tan tầm, Kỷ Nguyên định đến nhà Lý Mậu làm tôm rang lá trà, nhưng Lý Mậu gọi điện nói bà ngoại bị bệnh, buổi tối anh phải về nhà lớn ở cùng bà cụ.

Cả tuần này, hai người không hề gặp mặt.

Chiều cuối tuần, Lý Mậu lái xe tới đón Kỷ Nguyên.

Lý Mậu khẽ cười nói: “Bà ngoại muốn gặp bạn gái của anh.”

Kỷ Nguyên hơi ngượng ngùng, hỏi: “Có cần chuẩn bị quà biếu không?”

Anh nói: “Anh chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Kỷ Nguyên thấy ở hàng ghế sau đặt mấy hộp quà, nói: “Anh suy nghĩ chu đáo hơn em rồi.”

Lý Mậu thấy Kỷ Nguyên hơi nghiêm túc, bèn cười nói: “Em đừng lo, bà ngoại rất dễ gần.”

Nhà lớn của nhà họ Liêu không tính là xa, lộ trình hai mươi phút là tới, cả khu dân cư hết sức tĩnh lặng, ngoài tường cây cối tươi tốt tựa như rừng mưa nhiệt đới.

Xe chạy một đoạn trên con đường tư gia, tiến vào sân rồi dừng xe lại.

Lý Mậu dẫn Kỷ Nguyên tiến vào căn nhà to lớn, đi qua phòng lớn, lên lầu hai.

Bố trí cả ngôi nhà trông có vẻ tráng lệ, khác với vườn cây vải, chủ nhà quả thật phải nói đến khí thế.

Lý Mậu đưa Kỷ Nguyên đi qua hành lang thật dài.

Phía cuối hành lang là căn phòng mà bà cụ nhà họ Liêu đang ở, Kỷ Nguyên theo Lý Mậu vào phòng, đi qua gian ngoài, tiến vào trong phòng.

Một bà cụ tám mươi tuổi nửa nằm trên chiếc giường lớn, nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như ngủ cũng không phải ngủ.

Trước giường đặt bốn cái ghế, đã có ba người ngồi, là Liêu Tuấn, Hạ Thanh Thanh, còn có một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái này nhìn chào Lý Mậu, trong ánh mắt cô ta có thêm một loại ngây thơ.

Kỷ Nguyên không nhịn được nhìn cô ta thêm lần nữa, trông thấy cô ra rất xinh đẹp, quanh thân có bầu không khí ung dung thong thả, quần áo trang sức trông đơn giản, nhưng không phải loại người bình thường có thể mua được.

Hạ Thanh Thanh nhẹ giọng nói với Lý Mậu: “Bà ngoại ngủ trưa đấy, cậu qua đây ngồi đi, Kiều Kiều chờ cậu lâu rồi.”

Cô lẳng lặng đứng đằng sau anh, anh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Kiều Kiều ngẩng đầu, mỉm cười với Kỷ Nguyên, nụ cười kia có ý sâu xa, khiến Kỷ Nguyên có cảm giác là người ngoài cuộc trong nháy mắt.

Kiều Kiều nói với Lý Mậu: “Anh không hỏi em về hồi nào à?”

Lý Mậu bình thản hỏi: “Em về hồi nào?”

Kiều Kiều nói: “Mới vừa xuống máy bay hôm qua.”

Lý Mậu gật đầu, không nói nữa.

Lúc này, có một dì tiến vào, lặng lẽ kéo góc áo Kỷ Nguyên một cái, vẫy tay. Kỷ Nguyên khẽ khàng đi nhanh ra khỏi phòng.

Dì ta nói: “Dưới lầu có người chờ cô.”

Kỷ Nguyên hỏi: “Là ai?”

Dì ta mỉm cười, nói: “Người đó nói là bạn của cô Kỷ, ở phòng khách nhỏ chờ cô rất lâu rồi.”

Kỷ Nguyên nghi hoặc, theo dì kia xuống lầu.

Tới phòng khách, Kỷ Nguyên thấy một người đàn bà xa lạ chừng ba mươi tuổi đang ngồi trên sofa, ăn mặc rất tươm tất, đang buồn chán thong thả ăn mứt hoa quả.

Người đàn bà thấy Kỷ Nguyên đứng ở cửa, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Cô là Kỷ Nguyên phải không, mau tới đây đi, ngồi chơi với tôi vui hơn nhiều. Bà già trên lầu kia đáng ghét nhất, đã ngủ trưa còn muốn kéo một đám người hầu hạ, coi mình là thái hoàng thái hậu cơ đấy.”

Kỷ Nguyên nhịn cười, trong lòng càng thấy kỳ lạ, hỏi: “Chị là?”

Người đàn bà nói: “Đã quên tự giới thiệu, tôi là bạn gái của bác sĩ Tiểu Từ, tên tiếng Anh là Crystal, tên mụ Thủy Tinh.”


Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười, bác sĩ Tiểu Từ quả thật bạn gái liên tục.

Thủy Tinh phàn nàn với cô: “Hôm nay tôi đi theo bác sĩ Tiểu Từ sắc thuốc cả buổi sáng, xương sống nhức mỏi lưng đau, thật là mệt chết người.”

Nói xong Thủy Tinh duỗi lưng, co giãn gân cốt.

Kỷ Nguyên bật cười, Thủy Tinh cũng thật sự không kiêng kị gì, làm khách tự do như vậy, chẳng hề khoanh tay bó gối.

Kỷ Nguyên hỏi: “Vậy bác sĩ Tiểu Từ đâu rồi?”

Thủy Tinh nói: “Vẫn còn ở trong phòng bếp sắc thuốc bắc, mặc kệ anh ấy đi.”

Thủy Tinh dùng ngón tay sơn móng đỏ chói vân vê một trái ô liu, rồi nhét vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngón tay dài mảnh, ngũ quan xinh đẹp, hết sức gợi cảm.

Kỷ Nguyên nhìn không dời mắt.

Thủy Tinh bỗng nhiên bỡn

cợt hỏi: “Kỷ Nguyên, cô nhìn thấy Kiều Kiều rồi nhỉ?” Kỷ Nguyên gật đầu.

Thủy Tinh cười nói: “Kiều Kiều này ấy, hồi trước không muốn kết hôn với Lý Mậu, bây giờ nói về liền về…làm sao đây? Bà cụ luôn rất thích Kiều Kiều, Kỷ Nguyên, cô không may rồi.”

Kỷ Nguyên hơi bất ngờ, bình tĩnh nói: “Nếu hai người đã nói tới chuyện kết hôn, thế thì tình cảm rất sâu sắc rồi.”

Thủy Tinh ừ một tiếng, nói: “Cô rất hiểu biết.”

Kỷ Nguyên nói: “Tôi hiểu.”

“Cô không ngại à?”

“Cái này phải xem dự định của Lý Mậu.”

“Cô rất thấu tình đạt lý.”

Kỷ Nguyên cười như không cười, nói: “Bởi vì tôi không có lựa chọn khác.”

Thủy Tinh nở nụ cười, nói: “Tiểu Kỷ Nguyên, tôi mới gặp cô một lần, đã biết cô tốt hơn Kiều Kiều kia nhiều lắm. Trông không giống như cái cô Kiều Kiều kia cả ngày giả vờ ngốc nghếch nhõng nhẽo, bên trong thì tinh ranh ghê gớm, chẳng thành thật chút nào.”

Kỷ Nguyên hỏi: “Thế tại sao Lý Mậu thích con gái không thành thật chứ?”

Thủy Tinh cười nói: “Trẻ người non dạ có cách nào chứ!”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.

Thủy Tinh đột nhiên hỏi: “Tiểu Kỷ Nguyên, cô thấy tình cảm giữa tôi và bác sĩ Tiểu Từ thế nào? Lúc trước, tôi từng ly hôn.”

Kỷ Nguyên thấy Thủy Tinh nhiệt tình, lần đầu gặp mặt cứ vậy không giấu giếm gì sao?

Kỷ Nguyên hỏi: “Bác sĩ Tiểu Từ biết chị từng ly hôn không?”

Thủy Tinh nói: “Anh ấy biết.”

“Trong lòng anh ấy có mang khúc mắc không?”

“Không, anh ấy rất thông thoáng.”

Kỷ Nguyên ồ một tiếng, nói: “Hai đương sự đều hạnh phúc, người ngoài có tư cách gì nhiều chuyện chứ?”

Thủy Tinh nhoẻn miệng cười, nói: “Nếu là người ngoài, tôi đương nhiên chẳng để ý bọn họ nghĩ cái gì!”

Kỷ Nguyên nghe không hiểu những lời này.

Thủy Tinh bỗng nhiên nói: “Bác sĩ Tiểu Từ gọi tôi, tôi đi trước. Tiểu Kỷ Nguyên, lần sau chúng ta hẹn nhau uống trà.”

Người đàn bà tao nhã đứng dậy, rời khỏi phòng khách nhỏ.

Kỷ Nguyên cảm thấy Thủy Tinh lạ lùng kỳ quái, rõ ràng không ai kêu chị ta mà.


Thủy Tinh đi rồi, Kỷ Nguyên đành phải lên lầu, đến ngoài căn phòng, bà cụ đã thức dậy, đang nói cười với bốn vị tiểu bối.

Kỷ Nguyên tiến vào, Lý Mậu đứng dậy, mặt mang ý cười giới thiệu: “Bà ngoại, đây là Kỷ Nguyên.”

Bà cụ đeo kính lão đánh giá Kỷ Nguyên một cái, cười nói: “Trông rất đoan trang, là con nhà ai?”

Lý Mậu nói: “Bạn học của Thượng Phi.”

Bà cụ nói: “Thượng Phi à, cậu ta vốn là đứa nhỏ tốt, nhưng gần đây không hiếu thảo cho lắm.”

Hạ Thanh Thanh tận dụng triệt để, nói: “Nghe nói là vì vị hôn thê, muốn ở riêng với ba mẹ. Vị hôn thê kia cũng là bạn học của Kỷ Nguyên, quan hệ đặc biệt tốt.”

Bà cụ hiền từ hỏi Kỷ Nguyên: “Cô thì sao? Cô và Lý Mậu kết hôn rồi, có thể xúi giục Lý Mậu ở riêng với bà ngoại hay không?”

Kỷ Nguyên chẳng biết trả lời thế nào.

Lý Mậu giải vây, nói: “Bà ngoại, Kỷ Nguyên còn chưa đồng ý gả cho con đâu.”

Bà ngoại mỉm cười, đặt xuống kính lão, nói: “Cô gái tốt không thể gả cho con, Kiều Kiều không ưa con.”

Lý Mậu chẳng nói gì.

Kiều Kiều dịu dàng nói: “Bà ngoại, đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, bà còn mang thù sao?”

Bà cụ nở nụ cười.

Liêu Tuấn vẫn ngồi một bên xem kịch vui, quan sát tình cảnh Kỷ Nguyên xấu hổ nhất.

Cô giữ bình tĩnh, không hề giải thích gì.

Anh ta coi khinh cô.

Mấy người trẻ tuổi cứ vậy ở cùng bà cụ cho đến khi trời tối đen, Kỷ Nguyên thấy thời gian không còn sớm, cô phải trở về.

Bà cụ nhà họ Liêu thấy Kỷ Nguyên chẳng đáng ghét cũng không tính là được lòng, không cố ý giữ cô lại ăn bữa tối.

Lý Mậu đưa Kỷ Nguyên xuống lầu, lại bị Hạ Thanh Thanh gọi lại, không biết nói mấy câu gì, Kỷ Nguyên nghe không hiểu tiếng địa phương.

Kỷ Nguyên nói: “Nơi này cách gần nhà em, em tự trở về là được.”

Lý Mậu quay đầu nói: “Anh đưa em về.”

Kỷ Nguyên nói: “Không cần, anh ở cùng bà ngoại đi, em gọi xe trở về.”

Lý Mậu nói: “Không an toàn.”

Kỷ Nguyên ngớ ra, anh luôn cho rằng cô còn nhỏ, đi đâu cũng không an toàn.

Anh tự nắm tay cô, dắt cô xuống lầu.

Thủy Tinh là mẹ Lý Mậu đó, bác này cũng “cực phẩm” ko kém gì mẹ Kỷ Nguyên.