Chim Công Trắng

Chương 47: Hương thành






Tới Hương thành, vào ở khách sạn, tài xế và trợ lý đều đi theo lão Chu, lão Thái, không biết làm gì.

Lý Mậu mang Kỷ Nguyên ngồi xe buýt hai tầng. Sắc trời dần tối, mặt trời lặn dưới một tòa nhà cao tầng.

Anh và cô không giống như du khách, mà như muốn dạo vòng quanh thế giới.

Lý Mậu nói: “Sang năm có thể đến xem triển lãm hai năm một lần.”

Kỷ Nguyên nói: “Mua một bức trái bí đỏ lớn lốm đốm sao?”

Anh nở nụ cười, nói: “Đó là pop art.”

Cô nói: “Em luôn không hiểu được phong cách avant-garde. Đương nhiên em cũng biết, có người hiểu được để vung tiền như nước. Bọn họ nhất định là rất thích trái bí đỏ lớn kia, em rất hâm mộ.”

Anh hỏi: “Hâm mộ cái gì?”

Cô nghĩ nghĩ: “Hâm mộ bọn họ có thể cảm nhận được trái bí đỏ kia.”

Tuy rằng mỗi người đều có con mắt cái mũi lỗ tai, nhưng sử dụng cũng có giới hạn.

Anh khẽ cười nói: “Sang năm nhất định phải tới, tận mắt nhìn thấy, mới biết kết quả thế nào.”

Cô nói được, nhìn đám đông ngoài xe buýt hai tầng, cách ăn mặc biểu cảm đều chất chứa hơi thở tương tự, là ý tứ của chúng sinh.

Kỷ Nguyên cười hỏi: “Bữa tối ăn gì?”

Lý Mậu đáp: “Món ăn Pháp thế nào? Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng.”


Cô hỏi: “Nhóm người lão Chu lão Thái thì sao? Có cần mua về cho bọn họ không?”

Anh nở nụ cười, nói: “Bọn họ có xã giao khác.”

Cô hỏi: “Anh sắp đặt nhiệm vụ cho họ à?”

Trước khi rời khỏi khách sạn, cô thấy anh căn dặn lão Chu và lão Thái.

Lý Mậu nói: “Ăn uống xong anh nói với em.”

Anh ngồi xe nhàm chán, thế là nghịch tóc của cô, cô mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đô thị sầm uất, rất nhiều cặp đôi còn thân mật hơn bọn họ nhiều.

Hai người tới trạm xuống xe, không vội ăn cơm mà đi dạo tiệm băng đĩa trước, tại cửa đặt một pho tượng Phật bằng đồng, một chậu khoai môn lá xanh, một cái bát sứ lớn chứa nước.

Đàn nguyễn, đàn ghi-ta, tỳ bà, đàn nhị, trên tường treo rất nhiều nhạc cụ.

Ngoại trừ mua băng đĩa, còn có thể uống cà phê, ăn bánh ngọt.

Ông chủ không nói gì là được lòng nhất, khách hàng tha hồ chọn lựa thứ yêu thích, rồi thương lượng một giá cả thích hợp, thành giao ăn ý.

Lý Mậu không mua gì cả, không lái xe ra ngoài, xách theo đồ đạc trông rất ngốc, tổn hại đến vẻ phóng khoáng của anh…

Độc thoại từ radio trong tiệm, yêu là một loại nhu cầu, một loại khiếm khuyết, yêu và được yêu đều là một loại vui sướng.

Kỷ Nguyên cách giá đĩa nhạc nhìn anh, có chút hiểu được, hóa ra cô đã lập gia đình, gả cho người đàn ông trước mắt này.

Lý Mậu không hề ngẩng đầu nhìn cô, lại hỏi: “Có phải bị bề ngoài của ông xã em mê hoặc không?”

Cô nhoẻn miệng cười, nói: “Có lẽ là vậy.”

Anh mỉm cười.

Rời khỏi tiệm băng đĩa, hai người mười ngón tay đan vào nhau, đi bộ trong đám đông, ánh đèn rực rỡ vừa phát sáng.

Bọn họ đến tòa nhà gần đó, một nhà hàng món Tây bốn tầng.

Anh phụ trách gọi món ăn, cô phụ trách ăn.

Hai người uống một chút rượu khai vị, đèn thủy tinh lóng lánh, đồ sứ ly thủy tinh phát sáng, món ăn bưng lên, ngay cả mứt táo cũng có hình dạng, thiên đường của chứng bắt buộc.

Cô ngược lại muốn ăn món Trung, cua nhồi đút lò, ngỗng hấp bia ngon ngọt, cá hai vị Hòa Thuận.

Khói lửa nóng hổi, không có trật tự, đánh sâu vào vị giác.

Lý Mậu cười nói: “Dù sao không thể ra ngoài dạo, còn được ăn tay nghề của đầu bếp Phượng thành chứ?”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, hỏi: “Lão Chu và lão Thái làm gì?”

Lý Mậu nói: “Anh bảo bọn họ tiếp xúc với một vị cổ đông lớn của điện tử Nam Thiên. Trong tay vị Khương tiên sinh kia có ba vỏ bọc tài nguyên, liên quan đến ngành phim ảnh, hoạt hình, truyền hình.”

Kỷ Nguyên nói: “Vị Khương tiên sinh kia có nhiều vỏ bọc tài nguyên như vậy, quan hệ kinh doanh chính trị nhất định rất tốt.”

Lý Mậu nói: “Công ty ông ấy chỉ có phim ảnh là có lợi nhuận, chế tác tuyên truyền tác phẩm phim ảnh, phần lớn đều do chính phủ chọn mua.”

Kỷ Nguyên hiểu được, mỗi ngày phim kháng chiến chiếu trên tivi là từ đâu mà đến.


Lý Mậu nói: “Hoạt hình và truyền hình đều lỗ lã, giá cổ phiếu luôn đi xuống. Lão tiên sinh cũng lớn tuổi, người nối nghiệp không ra hồn, hẳn là có ý định bằng lòng bán ra.”

Kỷ Nguyên nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ cần đưa ra một giá cả khiến ông ấy động lòng, nhưng làm thế có lẽ sẽ chi quá khả năng.”

Anh mỉm cười, nói: “Phần bội chi đó, anh đã nghĩ xong bổ sung từ chỗ nào rồi.”

Cô rất hiếu kỳ, nhưng anh đang thừa nước đục thả câu.

Ăn uống tại nhà hàng Tây xong, hai người bắt một chiếc xe taxi, xem cuộc thi đua ngựa ban đêm.

Lý Mậu đặt cược một con ngựa, nói là cược ít cho vui thôi.

Vào sân thi đấu, ánh đèn sáng tỏ, người ngồi tại khán đài rất nhiều, trong màn hình lớn có giới thiệu kỵ sư và ngựa đua, Kỷ Nguyên trông thấy người quen.

Hóa ra trận này là Khương Kỳ thi đấu, thắng rồi cô ta có thể thăng làm kỵ sư tự do.

Liêu Tuấn ở gần đây, nhìn thấy Lý Mậu, anh ta hô một tiếng anh hai, dáng vẻ hăng hái hồn nhiên.

Lý Mậu gật đầu, không nói gì.

Liêu Tuấn đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Anh hai, anh lấy đi lão tướng của tập đoàn, chẳng

nương tay chút nào, bước tiếp theo anh có dự định gì?” Lý Mậu mỉm cười, nói: “Dự định tối nay là xem đua ngựa, cậu và Khương Kỳ khi nào kết hôn?”

Liêu Tuấn nở nụ cười, nói: “Mới vừa đính hôn, muốn chơi thêm một năm nữa.”

Lý Mậu gật đầu.

Liêu Tuấn gọi Kỷ Nguyên chị dâu, lễ độ chẳng hề sơ suất, nói: “Gia đình chị dâu thực lực hùng mạnh, anh hai thật may mắn.”

Kỷ Nguyên mỉm cười.

Bầu không khí tại sân đua ngựa hết sức náo nhiệt, Khương Kỳ không phụ sự mong đợi của mọi người, cưỡi ngựa chạy đầu.

Câu lạc bộ cưỡi ngựa có ý bồi dưỡng một vị nữ kỵ sư, tuyên truyền thoải mái, đưa lên thành ngôi sao. Ngựa do Khương Kỳ cưỡi đều là loại cao cấp, nhưng nghĩ đến cô ta là phái nữ, khả năng thể chất bất lợi, sắp đặt này coi như cũng là một loại công bằng.

Lý Mậu lấy ra vé cược ngựa, à một tiếng, nói: “Thắng rồi, vận may của tôi thật sự không tệ, chú ba, có muốn cùng đi uống rượu không? Tôi mời khách.”

Liêu Tuấn từ chối.

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Vậy tôi và chị dâu cậu đi trước.”

Liêu Tuấn im lặng.

Lý Mậu nắm tay Kỷ Nguyên rời khỏi.

Rời khỏi trường đua ngựa, Lý Mậu quả thật muốn đến quán bar uống rượu, nói hẹn với bạn học, đều là người làm trong ngành tài chính.

Thời gian không còn sớm, nhưng đối với rất nhiều người ban đêm vừa mới bắt đầu.

Tới quán bar ngợp trong vàng son, trong ghế lô, một nhóm tinh anh đều mang theo bạn gái tạm thời không rõ lai lịch.

Có một anh bạn uống đến nỗi nói ngọng, vẫn đang ba hoa tại chỗ, trông thấy Lý Mậu, anh ta chào hỏi, thấy Kỷ Nguyên thanh tú hoạt bát, anh ta cười nói với Lý Mậu: “Cậu mới kết hôn đã dẫn phụ nữ khác ra ngoài chơi, cái này cũng quá rồi?”

Lý Mậu nở nụ cười.


Bạn học khác trêu ghẹo nói: “Lý thiếu với vị trong nhà kia khẳng định là hôn nhân chính trị, nghe nói lần này cậu chiến đấu trở về, đều là do tiền vốn của ông bố vợ tài trợ phải không?”

Kỷ Nguyên cười nói với Lý Mậu: “Hóa ra, anh và vị nhà kia của anh là hôn nhân chính trị.”

Lý Mậu buồn cười.

Bạn học nam còn rất phấn chấn, muốn chuốc rượu Lý Mậu, nói: “Phụ nữ trong nhà thì để ở nhà, Lý thiếu anh tuấn phóng khoáng như vậy, phụ nữ bên ngoài khẳng định mỗi ngày một kiểu mới rồi.”

Lý Mậu uống một ly rượu, nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh, dược phẩm Lĩnh Hoa, mua giúp tôi trước, khi nào tôi báo thì cậu hẵng bán.”

Đối phương hỏi: “Cổ phiếu thối nát kia không ai chịu lấy thì làm sao?”

Lý Mậu nói: “Không đâu, nhất định thấp thì mua mà cao thì bán.”

Người bạn thân kia nói được.

Kỷ Nguyên buồn bực, nếu Lý Mậu không định thu mua cổ phần dược phẩm, tại sao còn bảo người ta mua vào chứ?

Đám người này uống mấy lượt rượu, Lý Mậu muốn đi, nhóm người muốn giữ anh lại.

Lý Mậu nói, vị trong nhà kia còn muốn anh phải gọi điện báo cáo.

Mấy người kia nở nụ cười, ồn ào nói: “Ăn cơm mềm là phải báo cáo! Đi nhanh đi! Để tránh về nhà quỳ ván giặt đồ!”

Lý Mậu mỉm cười, kéo Kỷ Nguyên rời khỏi ghế lô, trước khi ra ngoài còn thanh toán xong xuôi cho ghế lô.

Đường phố quán bar, trên đường đầy đèn neon lấp lóe.

Hai người đi đến một ngã tư đường vắng vẻ, Kỷ Nguyên nói: “Hóa ra chúng ta là hôn nhân chính trị không có tình cảm.”

Lý Mậu nở nụ cười, à một tiếng, nói: “Thảo nào anh không có tự do.”

Kỷ Nguyên thấy anh cường điệu hóa, bàn tay nắm lấy anh muốn đánh, Lý Mậu né tránh, cười nói: “Còn thường xuyên bạo hành gia đình đấy!”

Kỷ Nguyên vừa tức vừa cười, hai người đuổi nhau đùa giỡn giống như con nít, đi tới đầu phố Lý Mậu nắm lấy tay Kỷ Nguyên, nói: “Đừng quậy nữa.”

Kỷ Nguyên im lặng một chút, Lý Mậu đứng ở bậc thang dưới, nói: “Đi lên, anh cõng em quay về khách sạn.”

Cô rất hưng phấn, nằm sấp trên lưng anh.

Anh cõng cô lên, rất vui vẻ, hai người say ngà ngà đi trở về.