Chim Công Trắng

Chương 48: kính vạn hoa






Buổi trưa ngày hôm sau, Lý Mậu cùng lão Chu và lão Thái thương lượng tiến triển của sự việc.

Kỷ Nguyên ở trong phòng xem Tom và Jerry, Lý Mậu trở về, đứng xem một lúc, anh hỏi: “Có phải con mèo vì yêu mà chơi với con chuột, nên mới không bắt nó, còn giả ngốc chọc nó cười không?”

Kỷ Nguyên cảm thấy đúng, nhịn cười gật đầu.

Lý Mậu nở nụ cười, hỏi: “Em đoán nhóm lão Thái làm thế nào tiếp xúc với vị cổ đông lớn kia?”

Bàn chuyện làm ăn, khó tránh khỏi phải xã giao, trên bàn rượu hư tình giả ý là hạ sách, tốt nhất là tìm được điểm chung, tự nhiên một chút.

Kỷ Nguyên hỏi: “Không phải cứ thông qua học viện thương nghiệp nào đó, công ty du lịch cao cấp, hoặc là câu lạc bộ tư nhân chứ?”

Lý Mậu cười nói: “Phải cao minh một tí. Lão Thái luyện Vịnh Xuân Quyền, vị Khương tiên sinh kia cũng có sở thích này, bọn họ bái sư nghiêm chỉnh, giới này cũng nhỏ, ít nhiều coi như là sư huynh đệ.”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, nói: “Cái này cũng hiếm thấy!”

Lý Mậu mỉm cười nói: “Buổi sáng lão Thái và Khương tiên sinh cùng luyện quyền, uống trà sáng, tiện thể nói tới chuyện thu mua, đưa ra giá cả rất khách khí, tăng hai mươi phần trăm giá đóng cửa ngày hôm qua.”

Cổ đông lớn quả thật hài lòng, bàn xong giá cả, mới không đến nỗi ở hội nghị cổ đông phủ quyết thu mua. Làm thu mua, cổ đông không nói tới tình cảm, cũng có khả năng lật lọng.

Kỷ Nguyên hỏi: “Vị Khương tiên sinh kia động lòng chứ?”

Lý Mậu nói: “Khương tiên sinh có ý định bán công ty vỏ bọc, lão Thái thuận tiện nói đến việc hợp tác sau này, xem như mồi nhử.”

Bàn chuyện làm ăn giống như tổ chức bữa tiệc lớn, còn chia ra món khai vị, món chính, món ngọt.


Kỷ Nguyên tò mò, hỏi: “Anh dùng dự án gì thu hút ông ấy?”

Lý Mậu nói: “Năm ngoái anh có một dự án bị gián đoạn. Năm kia Thái Lan gặp lũ lụt, hai nhà sản xuất chính của máy móc phần cứng đều nằm tại nơi đó, công xưởng bị ngập lụt, số lượng xuất hàng giảm bớt, giá cả tăng mạnh. Có một phần cứng mới, thừa thế xông lên, lượng sản xuất từ mấy vạn tăng nhanh tới mấy triệu. Anh định hợp tác với Khương tiên sinh, thu mua một công xưởng đứng đầu.”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, nói: “Trận lũ lụt này cũng lợi hại. Điều kiện anh đưa ra tốt vậy, Khương tiên sinh không có lý nào từ chối.”

Anh nói: “Ông ấy chưa cho lời khẳng định, hẹn chúng ta ăn bữa tối.”

Cô nghĩ, cái này có lẽ có ý đồ, chỉ là còn có mấu chốt không xác định, gặp mặt đối phương mới biết được.

Bữa tối là trường hợp khá chính thức, Lý Mậu và Kỷ Nguyên ra ngoài vội vàng, không chuẩn bị quần áo chính thức, đúng lúc đi dạo phố mua sắm.

Quần áo không khó mua, hai người không cần kiểu mốt nhất, tỏ ra quá vồn vã, cuối cùng chọn màu sắc kín đáo một chút.

Lý Mậu nhiều việc, trở về phòng khách sạn, muốn Kỷ Nguyên giúp cắt bỏ nhãn mác khâu bên trong.

Kỷ Nguyên lấy cây kéo nhỏ khều ra sợi chỉ của nhãn mác, cẩn thận cắt đi, cô cười hỏi: “Cạ trúng rất khó chịu ư?”

Anh nói: “Anh không chịu nổi thứ đó.”

Cô dựa vào đầu vai anh, cười hỏi: “Thiếu gia, buổi tối ngâm sữa tắm thế nào? Thu đông khô hanh, càng phải bảo dưỡng làn da.”

Anh hỏi: “Muốn cùng nhau ngâm nước tắm không? Anh đi kiếm sữa nhập khẩu nhé.”

Cô không để ý tới anh.

Buổi tối trước khi ra ngoài, Lý Mậu giúp Kỷ Nguyên đeo bông tai kim cương, anh thích màu môi của cô, đỏ cam hòa lẫn nhau, mê người, anh nhịn không được hôn một cái, ăn luôn một miếng son.

Cô oán trách nói: “Em phải tô son lại lần nữa.”

Anh cười nói: “Anh tô giúp em.”

Cô nói: “Nếu anh cố ý giở trò, chúng ta sẽ đến muộn đó.”

Anh nói: “Không giở trò.”

Anh tô son lại cho cô, dùng phương pháp vẽ tranh, cô cảm thấy rất đẹp.

Anh còn muốn hôn cô một cái, cô né tránh, nói: “Ăn xong rồi vẽ, vẽ rồi lại ăn, thật không thể ra ngoài mà.”

Anh cười nói: “Vậy không ra ngoài là được.”

Cô nói: “Thế thì không được, em muốn biết vị Khương tiên sinh kia có ý đồ gì.”

Anh nở nụ cười, nói: “Vậy chúng ta đi xem nào!”

Tiệc tối tại ghế lô nhà hàng cao cấp, Khương tiên sinh làm chủ, không tiếp khách.

Khương tiên sinh làm ngành phim ảnh, gặp không ít nhân vật xinh đẹp, trông thấy cặp vợ chồng Lý Mậu và Kỷ Nguyên, trong lòng ông ta vẫn thấy thích.


Dáng vẻ đẹp là một chuyện, trong ánh mắt lộ ra vẻ thông minh, thái độ có chừng mực, nổi bật tính cách tỉ mỉ.

Chào hỏi một lúc, Khương tiên sinh nói sang chuyện làm ăn, nói ông ta không có lý do từ chối, mời ăn cơm là có nguyên nhân riêng.

Trong lòng Lý Mậu đã có chuẩn bị trước, không ảnh hưởng tới việc công, yêu cầu khác đều có thể nhượng bộ.

Khương tiên sinh nói: “Tôi có ba thằng con trai, hai đứa lớn theo tôi kinh doanh, làm việc cẩu thả, một đôi bất tài không đỡ nổi. Chỉ có thằng ba rất thông minh, từ nhỏ học hành giỏi giang, năm nay vừa tốt nghiệp. Tôi nghĩ, nếu nó đi theo tôi, không dám đảm bảo nó không giống hai thằng anh của nó, bị người trong công ty tâng bốc đến hư hỏng, không bằng đến công ty các cậu rèn luyện mấy năm.”

Kỷ Nguyên nghe hiểu, Khương tiên sinh muốn đưa nhân tài vào công ty đầu tư.

Việc này không tính là hiếm thấy.

Lý Mậu ưng thuận rõ ràng, nói: “Không thành vấn đề. Chỉ là tại nơi này có rất nhiều công ty đầu tư quy mô lớn hơn chúng tôi, đưa đến chỗ tôi, ngài không thể gặp mặt con trai mỗi ngày.”

Khương tiên sinh cười nói: “Đúng là không thể ở lại đây, đám bạn không nên thân của nó ăn chơi lu bù, nó đi theo xã giao, chỉ học thói xấu thôi.”

Kỷ Nguyên nghe hồi

lâu, lão tiên sinh này suy nghĩ thận trọng, quả thật giống như gửi gắm. Lý Mậu nở nụ cười.

Sự việc coi như quyết định như vậy, với nhân mạch và tư sản của nhà họ Khương, công ty đầu tư không có lý do từ chối cậu ba nhà họ Khương.

Lão tiên sinh rất hài lòng.

Việc mua công ty vỏ bọc, chỉ cần cổ đông lớn gật đầu, ký thỏa thuận chuyển nhượng quyền cổ phần, tương đương với khởi động đề xuất thu mua toàn bộ, hội nghị cổ đông tán thành rồi, trước ngày hạn chót xét duyệt thông qua, coi như hoàn thành.

Thỏa thuận này, Lý Mậu xin lão tiên sinh giữ bí mật nửa tháng, ông ta cũng đã đồng ý.

Bàn xong việc chính, cổ phần dược phẩm kia, Lý Mậu nửa che nửa đậy mua vào, Liêu Tuấn để ý, cố tình đối nghịch, ba bốn ngày, giá cả tăng cáo, khiến người ta chú ý, không ít tin đồn nối theo.

Con người luôn tin tưởng kết luận do mình suy ra, lại bị giả thuyết của mình cản trở.

Chuyện Hương thành làm xong, nhóm người Lý Mậu trở về bản địa.

Hôm nay, cậu ba nhà họ Khương đến công ty trình diện, chuyện này tới chuyện kia đều nằm ngoài dự liệu.

Lý Mậu tan tầm về nhà, bắt đầu vào mùa đông, hơi ấm bật lên, mở thêm máy tạo độ ẩm, anh nhịn không được nói: “Người anh định tuyển là nhân tài, không phải thằng hề.”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, cô quấn tấm chăn len làm tổ ở sofa, xem băng hà hòa tan trên tivi.

Lý Mậu vào phòng bếp, dùng nồi đất sắc thuốc, trở về hỏi: “Nhóc Nguyên, cổ họng còn đau không?”

Kỷ Nguyên nói: “Đau, thuốc giảm sốt không có tác dụng.”

Anh nói: “Anh nấu trà cát cánh cam thảo cho em, em uống một bát lớn rồi ngủ một giấc là khỏe ngay.”

Cô nói: “Mỗi người bản địa đều là nhà thuốc bắc.”

Anh nở nụ cười, nói: “Thằng hề kia là Khương Tử Kiện.”


Cô hỏi: “Ai?”

Anh nói: “Cậu ba nhà họ Khương.”

Cô hỏi: “Cậu ta làm rối công ty à?”

“Cũng không đến mức đó. Em đoán xem cậu ta vì sao tới trình diện? Khương tiên sinh nói nào là đứa con thông minh nhất, học kinh doanh bốn năm, thế mà chẳng biết làm ăn.”

“Cái này cũng là do cha mẹ thường có ảo giác, con cái của mình lúc nào cũng đặc biệt xuất chúng.”

Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Cậu ta muốn lãng phí thời gian cũng được, nhưng lại một lòng muốn làm họa sĩ! Cậu ta cứ quấn mãi không bỏ, muốn bên phòng đấu giá ký kết với cậu ta, nâng cậu ta lên làm tài năng mới của giới hội họa.”

Kỷ Nguyên cười hỏi: “Cậu ta vẽ vời thế nào?”

Lý Mậu khựng một chút, rồi nói: “Còn vẽ tệ hơn em.”

Kỷ Nguyên cười vươn tay đánh anh, lúc này Lý Mậu không né, anh cười nói: “Anh chỉ có thể thoái thác, chờ phòng đấu giá sửa sang xong xuôi rồi hẵng thương lượng. Cậu ta ngược lại rất tốt, cả ngày tìm các đồng nghiệp trong công ty đầu tư tán gẫu về dân ca, nói khoác lác rằng, cậu ta sáng tác lời hát bằng với ca sĩ hạng nhất, chỉ cần đưa mấy loại từ như thành thị, trẻ em, cô gái, thanh xuân vào bài hát, tiện tay viết thành một bài dân ca hay.”

Kỷ Nguyên nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Lời cậu ta nói rất có đạo lý.”

Lý Mậu lắc đầu, nói: “Anh dự định đưa cậu ta đến một phòng triển lãm làm tiêu thụ. Xem thị trường tác phẩm nghệ thuật chân chính là như thế nào, cậu ta mới có thể tỉnh táo sớm một chút.”

Kỷ Nguyên nở nụ cười, nói: “Cách này hay lắm, nhưng trên danh nghĩa cậu ta vẫn là nhân viên của công ty đầu tư, bằng không Khương lão tiên sinh cho rằng anh cố tình qua loa với ông ta.”

Lý Mậu gật đầu.

Chờ phòng bếp sắc thuốc xong rồi, để nguội hồi lâu, Lý Mậu rót ra cho cô uống, Kỷ Nguyên uống hết thuốc đắng màu đen, vị giác đi tong rồi.

Anh đút cô ăn vỏ quýt, ngon ngọt giống như mứt trái cây, cô cảm thấy tốt hơn một chút.

Anh cười nói: “Anh vốn muốn làm bậc thầy Đông y. Hồi bé đi theo bác sĩ Từ, bắt lươn làm thuốc. Đặt mồi nhử tại miệng lồng trúc nhỏ, chập tối chôn trong ruộng lúa hoặc nước bùn, hôm sau chắc chắn bắt được, dùng lửa than nướng khô, phơi nắng, rất nhiều việc vui.”

Kỷ Nguyên nhớ lại Hạ Thanh Thanh đã từng nói, từ bé Liêu Tuấn không dung tha người khác, bác sĩ Từ có ý định để Lý Mậu học y, tránh đi mũi nhọn.

Bây giờ tránh không khỏi, xem ai ổn định đến cuối cùng thôi.