Chim Hoàng Yến

Chương 45: Giao dịch




Sau khi họp xong, Lục Úc về phòng làm việc của mình, đẩy cửa phòng ra.

Phong cách trang trí trong văn phòng anh cũng không khác gì ở nhà, đều mang phong cách tối giản, văn phòng rộng như vậy mà bên trong cũng chỉ có vỏn vẹn vài vật dụng thiết yếu, ngay cả một đồ vật trang trí cũng không có.

Mà lúc này Bùi Hướng Tước chính là sắc màu rạng rỡ sống động duy nhất trong văn phòng này. Cậu đang ngồi trên một chiếc đệm mềm đầy màu sắc, ngửa đầu, lộ ra phân nửa gương mặt. Ánh đèn trong phòng quá sáng, chiếu lên nước da trắng của cậu khiến chúng trở nên trong suốt mang chút lấp lánh ánh bạc, cậu nhoài người lên bàn trà đọc sách, im lặng chờ Lục Úc.

Lục Úc chẳng kịp đặt tài liệu trên tay xuống bàn đã đi thẳng về phía cậu. Bùi Hướng Tước vừa ngẩng đầu đã thấy anh đi đến, lúc nãy còn đang buồn chán, lập tức vui vẻ hơn hẳn.

Cậu bỏ cây bút đang cắn trên miệng xuống: "Lục thúc thúc."

Lục Úc đáp lời, nhướng mày nhìn đầu bút còn dính nước miếng, bật cười: "Lại cắn bút, răng nanh em ngứa thế sao? Đồ ăn vặt mua cho em để ở trong ngăn kéo, sao lại không ăn?"

Bùi Hướng Tước có một thói xấu, lúc học bài sẽ quen thói cắn đầu bút, thói xấu này bắt đầu từ khi cậu đến văn phòng của Lục Úc. Công ty không giống như ở nhà, Lục Úc không thể ngồi trong văn phòng cả ngày, có đôi khi cũng phải ra ngoài họp hành, mà có đôi lúc Bùi Hướng Tước phải ngồi đợi trong văn phòng anh rất lâu, lại không có chuyện gì giết thời gian, cho nên vô thức cắn đần bút, Đợi đến lúc Lục Úc về, trong lòng cậu bình tĩnh lại, sẽ đem lực chú ý lên Lục Úc và bài vở, không cắn bút nữa.

Chuyện này ngay cả Bùi Hướng Tước cũng không để ý đến, Lục Úc là người đầu tiên phát hiện ra.

Cho dù đây là thói xấu nhưng Lục Úc cũng không thể dùng biện pháp mạnh ép cậu phải sửa, đành nhượng bộ, đành mua mấy loại bánh quy đồ ăn vặt cho cậu mài răng, để cậu khỏi cắn bút.

Lí Trình Quang sau khi biết rõ ngọn ngành, đã đội nắng đi mua đồ, còn nhịn không được nghĩ, săn sóc quá rồi.

Bùi Hướng Tước ngơ ngác, chậm chạp giải thích: "Quên, quên mất..."

Lục Úc bất đắc dĩ nhìn cậu, nhẹ giọng dặn dò: "Lần sau nhớ là được."

Bùi Hướng Tước gật đầu, đứng dậy, nhảy lên chẳng khác nào một chú chim sẻ nhỏ: "Tôi đi lấy, lấy canh đỗ xanh!"

Việc này lại nhớ rõ, Lục Úc ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, đỡ trán cười khổ, lại bắt đầu làm những công việc còn lại.

Mặc dù nhìn thì có vẻ khá nhẹ nhàng nhưng trên thực tế cường độ công việc của Lục Úc rất lớn, có thể có nhiều thời gian ở cạnh Bùi Hướng Tước cũng là do anh có thể tập trung hết mức để hoàn thành công việc một cách nhanh nhất. Cho nên cho dù có Bùi Hướng Tước ở đây, anh cũng chỉ tán gẫu với cậu vài lời, thời gian còn lại hầu hết đều là ai làm việc người nấy, hơn nữa hiệu suất vẫn rất cao.

Tủ lạnh nhỏ đặt ở phòng uống nước, Bùi Hướng Tước hào hứng đi ra ngoài, điện thoại trên bàn Lục Úc đã reo, là Lí Trình Quang gọi tới.

Lí Trình Quang rõ ràng cũng có chút phiền não: "Có một vị tiểu thư vừa đến, nói là tới từ Hoài Thành." Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục thông báo: "Cô ấy nói là đối tượng kết hôn của ngài."

Lục Úc nghe xong thản nhiên nói: "Cô ta nói thế thì là thế sao?"

Lí Trình Quang cũng không dám phủ nhận: "Tôi mới gọi cho lão quản gia của Lục gia xác nhận, quả thực có chuyện này, là Lục lão tiên sinh quyết định trong buổi tiệc mừng sinh nhật."

"Quản gia nói thế nào?"

Lí Trình Quang đành phải kiên trì thuật lại: "Nói là ngài tuổi không còn nhỏ, ngay cả bạn gái cũng không có, nên tìm một cô gái dịu dàng hiền thục chăm sóc cuộc sống cho ngài."

Thanh âm của Lục Úc lạnh lẽo: "Trực tiếp đuổi đi."

Lí Trình Quang cố gắng khuyên vài câu, hắn là một trợ lý, có rất nhiều chuyện cần phải lo lắng, cảm thấy Lục Úc hiện tại không nên đối đầu với Lục gia.

Trong lúc vô tình hắn có nhắc đến tên vị tiểu thư kia, khiến Lục Úc nhớ lại một số chuyện đời trước, suy tính một lát: "Cậu đưa cô ta đến phòng họp đợi trước."

Bùi Hướng Tước vừa bưng hai bát canh đỗ canh vào, Lục Úc cầm lấy một bát uống sạch, xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi có chút việc phải ra ngoài, chờ tôi về."

Trước khi đi anh còn không quên lấy một gói bánh quy, đặt trên sô pha.

Lí Trình Quang đi thang máy xuống tầng một, nhìn thấy Chu Trữ đang ngồi thẳng người trên ghế sô pha, thong thả uống trà, mỉm cười đi qua: "Chu tiểu thư."

Chu Trữ khách khí cười với hắn, tay đeo túi, cùng hắn lên gặp Lục Úc.

Cô là một cô gái rất thông minh, trong buổi yến tiệc có bao nhiêu cô gái trẻ tài sắc, nhưng chỉ có cô được Lục Thành Quốc nhìn trúng, thậm chí còn nói sẽ cho cô và Lục Úc cơ hội tìm hiểu, đánh tiếc lời Lục Thành Quốc nói là một chuyện, Lục Úc không có mặt ở Hoài Thành, thì họ chẳng thể nào gặp nhau. Nếu đã không gặp mặt thì sao có thể gia tăng cảm tình. Chu Trữ đã điều tra về Lục Úc, quan sát toàn diện, phỏng đoán sở thích của anh, rồi định ra phong cách ăn mặc ngày hôm nay, thậm chí ngay cả cách thức nói chuyện, ngữ điệu, cũng rất gần với phỏng đoán của cô về sở thích của Lục Úc.

Đợi đến khi vào phòng họp, cô trang điểm lại một lần, kiên nhẫn chờ đợi. Lục Úc đến trước cửa phòng họp, Lí Trình Quang đang đứng chờ cạnh đó, anh phân phó một câu: "Mua bánh ngọt mang đến đây đưa cho A Bùi."

Lục Úc đẩy cửa ra, cạnh bàn dài có người đang ngồi, là Chu Trữ.

Đây là lần đầu tiên Chu Trữ gặp Lục Úc nhưng lại không phải lần đầu Lục Uc thấy cô, anh có một phần nào đó chịu ảnh hưởng bởi Chu Trữ, bởi vì kiếp trước anh đã từng làm ăn với cô. Khi đó Chu Trữ gả vào một gia đình giàu có như ý nguyện, hơn nữa chồng cô không biết quản lý, hầu hết công việc làm ăn đều do cô tiếp quản, Chu Trữ làm rất tốt, thậm chí còn từng hợp tác với Lục Úc vài lần.

Trong mấy lần tiếp xúc, Lục Úc cảm thấy cô là một người có mục tiêu rõ ràng và rất thức thời, anh cảm thấy lúc này có thể cùng cô hợp tác.

Chu Trữ vừa nhìn thấy anh đã đứng dậy cười khéo léo: "Lục tiên sinh." Cô thông minh gọi xưng hô của Lục Úc ở Trữ Tân chứ không gọi anh là Lục tam như ở Hoài Thành.

Lục Úc kéo ghế dựa ra tùy ý ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhìn cô một cáu, gật đầu.

Phòng họp yên tĩnh mà lạnh lẽo.

Lục Úc ngồi trên ghế chủ tọa, dùng ánh mắt gần như đánh giá hàng hóa để nhìn cô, khiến cô cảm thấy rét lạnh.

Khóe môi đang cười của Chu Trữ cứng lại, bất đắc dĩ thu lại ý cười. Trực giác nói cho cô biết, Lục Úc còn khó đối phó hơn so với tưởng tưởng của cô gấp nhiều lần. Nhưng cô không phải một người dễ bỏ cuộc, ngược lại ngẩng mặt lên, đùa bỡn móng tay đỏ tươi, rất có phong tình hỏi: "Không biết Lục tiên sinh lần này chịu gặp tôi là có ý gì? Muốn thăm dò xem tôi có thích hợp với anh không? Hay là anh đã sớm có người trong lòng, muốn cảnh cáo tôi, để tôi mau chóng tỉnh mộng?"

Câu hỏi phía trước là cô thăm dò Lục Úc, câu hỏi sau đó lại giống như cô gái ra vẻ thông minh, mang chút nũng nịu, làm dịu bầu không khí.

Lục Úc không phủ nhận, gõ tay lên bàn: "Cô nói đúng. Tôi có người trong lòng rồi."

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chu Trữ, đầu óc cô rối bời, rất muốn hỏi Lục Thành Quốc và Lục Úc đem cô ra làm cho cười có vui không, cuối cùng lại cố gắng kiềm chế, lập tức đổi giọng, gượng gạo cười, quy củ hỏi: "Nếu đã như vậy, vị trí Lục phu nhân đã được định đoạt, vì sao lại muốn trêu đùa tôi?"

Lục Úc dừng lại một chút, ngữ điệu có phần như hòa, đây là biểu cảm chỉ có khi anh nhắc tới Bùi Hướng Tước: "Không phải phu nhân, mà là một tiên sinh." Sau đó anh lại giải thích thêm: "Là một cậu bạn nhỏ, tuổi còn bé, vẫn đang đi học, bên ngoài quá hỗn loạn nên không muốn cho cậu ấy gặp người khác."

Chu Trữ nghe xong, càng thêm nghi ngờ, cô và Lục Úc lần đầu gặp mặt, còn chưa thân thiết, huống chi người trước mặt còn là Lục Úc.

Dù sao đối với Lục Úc, cô cũng biết điều mà bỏ cuộc. Chuyện anh nói cũng chẳng có gì đáng sợ, Chu Trữ bình tĩnh lại mím môi hỏi: "Anh nói với tôi chuyện này để làm gì? Nếu anh đã muốn giấu cậu bé kia, thì ai có thể tìm ra được chữ? Cho dù tìm được, thì sai dám quấy rầy hai người?"

Dự định của Lục Thành Quốc, Lục Úc hiểu rõ, hiện tại anh đuổi Chu Trữ đi thì vẫn sẽ có người thứ hai, người thứ, phiền không chịu được. Mà cách ngăn Lục Thành Quốc làm việc này, cũng rất dễ dàng. Lục Úc đối với cục diện Lục gia bây giờ rất vừa lòng, nếu như có thể duy trì đến khi Lục Thành Quốc chết thì không gì tốt hơn.

Cho nên hiện tại, cần phải khiến Lục Thành Quốc không xáo trộn mọi việc.

Lục Úc nhìn về phía Chu Trữ, bình tĩnh nói: "Một cô gái xinh đẹp có thể làm phiền cậu ấy. Không nói chuyện này nữa, không bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi đi."

Chu Trữ vừa nghe câu này đã buột miệng hỏi: "Anh muốn tôi đóng giả bạn gái của anh sao?"

Lục Úc cười nhạo, thờ ơ đánh giá Chu Trữ: "Nếu vậy tôi cần gì phải tìm cô."

Chu Trữ dù sao cũng là một người thông minh, tâm tư tinh tế, đầu óc rất nhanh nhajym nghĩ một lúc mới mở miệng: "Ý của anh là, tôi giả bộ theo đuổi anh? Như vậy Lục lão tiên sinh sẽ không sắp xếp người khác cho cho anh nữa?"

Lục Úc buông lỏng khuôn mặt: "Chuyện này phải xem cô làm thế nào, kịch một vai này có thể diễn được bao lâu. Tôi cũng không bạc đãi cô."

Mặc dù tôi chưa từng làm ăn, nhưng cũng đã mất công học hành, tiếng tăm của Lục tiên sinh trên thương trường cũng không phải là nhỏ. Anh nói, chắc chắn sẽ giữ lời." Điều kiện Lục Úc đưa ra rất bình thường, rất có tính làm ăn, Chu Trữ thông minh lập tức đáp ứng, còn nói một câu cảm thán không liên quan: "Không biết cậu bé kia có lai lịch thế nào, người đó phải như thế nào mới khiến anh thậm chí còn không muốn thuê người khác giả làm bạn gái."

Lục Úc cười, lộ ra sự dịu dàng khắc cốt ghi tâm: "Em ấy rất tốt, khiến người khác cứ muốn giữ mãi trong lòng." Nhưng anh cũng chỉ nói một câu như vậy rồi thôi: "Yêu cầu cụ thể, cô đi gặp trợ lý của tôi bàn bạc kỹ hơn."

Chũ Trữ kín đáo cười, cho dù cô không câu được Lục Úc, nhưng chuyến đến Trữ Tân này cũng không phải không có kết quả.

Mà cậu bé kia, chính là Bùi Hướng Tước, đang đóng hộp bánh lại, chuẩn bị đi đánh răng. Bánh quy mặc dù không ngọt bằng bánh ngọt nhưng cũng dính răng. Cho nên trong văn phòng của Lục Úc ngoại trừ đồ ăn vặt còn mua thêm cho Bùi Hướng Tước một bàn chảu đánh răng.

Cậu mới ra khỏi phòng vệ sinh, Lí Trình Quang đã đẩy cửa vào, trong tay cầm một hộp bánh ngọt, nói là của Lục Úc mang tới.

Bùi Hướng Tước nhớ mình vừa mới đánh răng sau, đau khổ nhìn hộp bánh ngọt, thuận tay viết: "Lục thúc thúc phải họp sao?"

Lí Trình Quang sửng sốt, hắn vốn muốn lắc đầu phủ nhận lại do dự một hồi, lại viết lên giấy: "Lục tiên sinh đi gặp đối tượng kết hôn của ngài ấy."

Lông mi của Bùi Hướng Tước khẽ run, thật lâu mới "a" lên một tiếng.

Sau khi Lí Trình Quang rời đi, cậu cầm thìa thật lâu, chẳng muốn mở bánh ra ăn nữa.