Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 32: Nến đỏ, biểu diễn




“Cứ như vậy, không cần cử động, không cần lên tiếng, không cần để ý dưới đài, chỉ cần nghĩ về ta.”

“Vâng, chủ nhân.”

Trạch Ninh không giống những nô lệ bình thường khác là bị dạy dỗ sư dẫn lên đài. Y liền như vậy mà mặc tây trang lạnh nhạt đi đến trung ương vũ đài, dẫn tới một mảnh nghị luận bên dưới.

Trạch Ninh không để ý đến sự xôn xao dưới đài, y vươn tay cởi nút áo, từng nút từng nút, không quá nhanh cũng không quá chậm. Y cởi tây trang, gấp lại để qua một bên, tiếp tục cởi áo sơ mi. Tiếng nghị luận dưới đài dần dần nhỏ xuống, mọi người bắt đầu bị động tác của Trạch Ninh hấp dẫn.

Trạch Ninh mặt không chút thay đổi, giữa động tác mang theo sắc thái cấm dục cực kỳ mãnh liệt, Khóe mát hơi hơi cong cùng vòng cổ lóe ánh sáng bạc lại có thể kích phát dục vọng của mọi người. Người chính là như vậy, càng không chiếm được lại càng muốn có, càng kiêu ngạo lại càng muốn đập nát. Mọi người đều tĩnh lặng lại, tập trung tinh thần nhìn động tác của Trạch Ninh. Bọn họ khẩn cấp muốn biết, dưới lớp áo kia là khối thân thể mê người đến mức nào.

Áo trong cũng bị cởi, chỉnh tề đặt ở một bên. Nhũ hoàn dưới ngọn đèn tản ra ánh sáng hoa mỹ, thằng y băng lam bày ra vẻ yêu dị rõ rệt.

Ánh mắt của mọi người bắt đầu trở nên lửa nóng, tất cả tầm mắt đều như đèn pha đánh vào trên người Trạch Ninh. Trạch Ninh vẫn duy trì vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, tay y đặt lên lưng quần.

Dưới đài đã có người hô hấp trầm trọng lên.

Quần tây cũng bị cởi xuống, tính khí đã bán cương bị chặt chẽ giam cằm trong thằng lung không thẻ duỗi thân, dây kết băng lam đi theo động tác của Trạch Ninh đong đưa một cách bất quy tắc, gãi vào lòng mọi người.

Trạch Ninh mở ra đầu gối thẳng thân trên quỳ xuống, mu bàn tay đưa ra sau làm ra trạng thái bị trói buộc. Y buông mi mắt im lặng chờ đợi chủ nhân của y.

Cuối cùng Ngô Hạo cũng lên đài, hắn cầm trường tiên trong tay, từng bước đi chứa đựng sự uy nghiêm mạnh mẽ riêng biệt của hắn.

Ngô Hạo lấy ra hai viên thuốc màu lam nhạt cho Trạch Ninh uống xuống.

Trong radio tiếng giải thích hợp thời vang lên: “Đây là sản phẩm mới được câu lạc bộ khai phá, “Mị Lan”, chẳng những có thể kích phát tính dục còn có thể đề cao độ mẫn cảm của cơ thể, cho tiểu nô của ngươi có thể hoàn hảo lĩnh hội yêu thương của ngươi.”

Chỉ chốc lát sau thân thể Trạch Ninh đã phủ lên một sắc đỏ tình dục, y hơi hơi toát mồ hôi, hạ thân vốn bán cương đã muốn hoàn toàn cương, nhưng bởi vì thằng lung trói buộc mà không thể phóng thích.

Không biết Ngô Hạo thao tác ra sao, thằng lung trói buộc dục vọng mở ra, phân thân của Trạch Ninh một chút bắn đi ra.

Hô hấp của Trạch Ninh trở nên dồn dập, hiển nhiên đang cố gắng khống chế dục vọng của bản thân.

Ngô Hạo lấy ra một cây nến đỏ làm cho Trạch Ninh ngậm vào, sau đó châm lửa. Nến đỏ thực mềm, hơi dùng lực một chút sẽ cắn đứt, nến đỏ gãy, đốt tới chính là phân thân.

Sáp tan chảy vừa vắn nhỏ lên phân thân, đau đớn vốn không khó nhẫn lại bị dược vật phóng đại vài lần. Cơ bắp của Trạch Ninh buộc chặt, biểu tình trên mặt hơi vặn vẹo. Y thật cẩn thận khống chế chính mình, không cho mình cắn đứt ngọn nến, cũng không làm cho chính mình cao trào.

Biểu tình ẫn nhẫn của Trạch Ninh thông qua màn hình lớn rõ ràng hiện ra trước mắt từng người xem, hô hấp nơi hiện trường trở nên nặng nề nghiêm trọng, khoái cảm làm nhục theo đáy lòng mỗi người lan tràn mở ra.

Tiếp theo Ngô Hạo cho Trạch Ninh mang nhũ giáp.

Hồng anh trước ngực bị vật nặng ràng buộc hơi hơi rủ xuống, xé rách đau đớn rõ ràng rơi vào não bộ, Trạch Ninh hơi run rẩy lên.

Đến bây giờ Trạch Ninh chưa hề phát ra một tiếng, làm cho người ta hoài nghi có phải mình đang xem một bộ phim câm hay không. Vốn biểu diễn SM là đi cùng với rên rỉ liêu nhân cùng dụ hoặc tình dục, hiện tại cấm dục cùng tĩnh lặng như vậy ngược lại càng gợi lên dục vọng ở sâu trong lòng của mọi người.

Ngô Hạo cầm lấy một cái giả dương v*t sáp nhật vào cửa sau của Trạch Ninh, theo màn hình đặc tả có thể thấy được Trạch Ninh run rẩy cùng ẩn nhẫn, nhưng y vẫn như cũ không hề động, không hề rên rỉ.

Ngọn nến vẫn cháy như cũ, ánh sáng có chút chớp lên, sáp chảy đã muốn hoàn toàn bao vây phân thân của Trạch Ninh.

Ngô Hạo cầm lấy roi, trận bão roi bắt đầu rơi lên từng chỗ trên người của Trạch Ninh. Phía trong sườn đùi, nhũ tiêm, bụng, roi của Ngô Hạo rất nhanh mà lại chính xác, một chút một chút không chút nào thất bại.

Hô hấp của Trạch Ninh trở nên dị thường dồn dập, mồ hôi không ngừng chảy xuống, tóc sớm đã bị thấm ướt, sâu nơi cổ họng phát ra hiển nhiên là tiếng rên rỉ bị cực lực áp chế.

Hô hấp của mọi người dưới đài đi theo tiết tấu của roi càng lúc càng nhanh, đột nhiên roi ngừng lại, tâm mọi người bị hung hăng đánh vào, bình tĩnh như vậy sau đó sẽ phát sinh cái gì?

Cổ tay Ngô Hạo run lên, roi phát ra thanh âm phá không, ánh nến tắt.

Nháy mắt mọi người quên hô hấp, phía dưới ngọn nến chính là phân thân của Trạch Ninh, nếu táy của Ngô Hạo run một chút…Mà Trạch Ninh đối mặt với thế roi như vậy lại có thể vẫn bất động, thực làm cho người ta tán thưởng.

Ngô Hạo đem ngọn nến lấy ra khỏi miệng Trạch Ninh, kéo theo một đường chỉ bạc dâm mỹ đến nói không nên lời.

Tiếp theo Ngô Hạo đi rút thanh giả dương v*t ra. Mọi người ngưng thần chậm rãi đợi, trận dạy dỗ này có thành công hay không hoàn toàn nhìn xem Trạch Ninh có thể khống chế chính mình không bắn ra hay không, trải qua một trận quất vừa rồi mọi người đều biết tình dục cùng tự chủ của Trạch Ninh đều đã chống đỡ đến cực hạn, y thật sự có thể nhịn nữa sao?

Ngô Hạo không có thử thách khẩu vị mọi người, hắn nắm phần đầu, động tác lưu lớt rút ra.

Tâm mọi người đều nhắc tới cổ họng, nhìn chằm chằm lên đài không chuyển mắt.

Trạch Ninh kịch liệt thở dốc, cơ bắp y buộc chặc vòng quanh một đường cong mạnh mẽ. Mười giây, hai mươi giây, một phút, con ngươi của y chậm rãi khôi phục thanh minh, y không có bắn ra.

Thời gian nơi đại sảnh giống như trong nháy mắt này đọng lại, không ai cử động, tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy. Thật lâu sau, cuối cùng có người phản ứng lại, dưới đài bộc phát tiếng vỗ tay liên miên không dứt.

Trạch Ninh mang đầy thân vết roi cúi người, thành kính hôn mũi chân Ngô Hạo.

Ngô Hạo ôm lấy Trạch Ninh, chậm rãi rời vũ đài. Đúng lúc này một thanh âm dưới đài vang lên: “Nô lệ này tôi muốn! Một trăm ngàn!”