Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 37: Vết thương cũ, xé rách




“ Ninh, thân thủ của cậu vẫn không lui bước, Quả nhiên là người mà tôi nhìn trúng.” Vệ Thanh Phong thu hồi đao quân dụng, trên mặt treo lên tươi cười đắc ý, làm cho người ta nhìn thấy vô cùng ghê tởm.

“Thanh Phong, tôi không muốn cùng anh xé rách mặt. Lần này rốt cục anh muốn thế nào?”

“Ninh, tôi chỉ muốn cậu trở về. Tên Ngô Hạo kia không xứng có được cậu.”

“Thanh Phong, anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì thay tôi phán đoán?” Thanh âm của Trạch Ninh không vang, lại chữ chưa tuyệt tình, không để lối thoát. Không phải y chưa từng tin tưởng, chính là trừ bỏ Ngô Hạo không hề có người hồi báo lại phần tín nhiệm này của y.

Vệ Thanh Phong sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ Trạch Ninh sẽ quyết tuyệt như vậy. Trong ấn tượng của hắn Trạch Ninh vẫn luôn là một người ngoài mềm trong cứng, nhưng y chưa từng làm cho ai sượng mặt. Lúc nói chuyện vẫn luôn chừa cho người ta ba phần đường sống. Cho dù có bất mãn có oán giận Trạch Ninh đều sẽ yên lặng thừa nhận, sẽ không mang đến phiền toái cho người bên cạnh.

Đây cũng là nguyên nhân mà Vệ Thanh Phong thích Trạch Ninh, người thiện lương như vậy ở trong nghề này đã không thấy được mấy ai. Nhưng hiện tại Trạch Ninh lại nói với hắn những lời tuyệt tình như vậy, vì cái gì? Vì cái gì Trạch Ninh của hắn lại biến thành như vậy? Không, Ninh của hắn hẳn phải thiện lương mà hoàn mỹ, tuyệt không đối với hắn như vậy. Nhất định là tên Ngô Hạo kia, nhất định là tên Ngô Hạo kia làm cho Ninh của hắn biến thành như vậy!

“Ninh, cậu thay đổi.” Vệ Thanh Phong nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Không, tôi không thay đổi. Thanh Phong, là anh cho tới bây giờ chưa từng tìm hiểu về tôi.” Vốn Trạch Ninh nhớ tình cũ sẽ không nói quyết tuyệt như vậy. Nhưng Vệ Thanh Phong ngàn không nên vạn không nên trói Tiểu Húc lại, chút tình cũ còn sót lại kia cũng đã bị hắn tự tay gạt bỏ.

Vệ Thanh Phong một hơi nghẹn ở ngực, hôm nay mỗi một câu nói của Trạch Ninh đều mang gai nhọn, Cuối cùng hắn cũng không còn tâm tư đóng vai quân tử, trên mặt không tự giác treo lên một nụ cười gian của tiểu nhân, đưa ra con bài chưa lật: “Ninh, cậu là của tôi. Là do tôi đem cậu từ bến tàu nhặt trở về. Chỉ có tôi không cần cậu, nhưng cậu không có tư cách rời đi tôi. Bản lĩnh của cậu đều là tôi dạy, thực lực của cậu tôi rất rõ. Muốn đứa nhỏ kia còn mạng liền ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi đi. Cậu yên tâm, Ngô Hạo không thể cứu nó ra đâu.”

Vệ Thanh Phong nói xong, cũng không nhìn Trạch Ninh, xoay người bước đi. Xé rách da mặt liền xé rách đi, bất quá cũng chỉ là món đồ chơi. Hắn quyết không cho phép món đồ chơi của mình chạy ra lòng bàn tay của hắn, giẫm lên đầu của hắn.

Tiểu Húc…Vệ Thanh Phong nói vô cùng trắng ra, cuối cùng cũng đem tầng giấy cuối cùng kia đâm thủng. Trạch Ninh nhìn theo bóng dáng của Vệ Thanh Phong phẫn hận nắm chặt quyền, móng tay cũng cắm sâu vào trong da thịt.

Y hận, y hận chính mình từng trong lòng tràn đầy đều là người này. Y hận, y hận chính mình thiếu hắn nhân tình vẫn chưa thanh toán xong. Y hận, y hận vận mệnh đối y bất công, làm cho y đụng tới người xem y chỉ là một món đồ vật. Y hận, y hận khi đó bản thân không có lực lượng, chỉ có thể vươn tay ra nhận giúp đỡ. Y hận, y hận bản thân hiện tại thế nhưng ngay cả một đứa nhỏ cũng không bảo vệ được, y hận…

Thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ, cảm xúc bi thương vì gặp Ngô Hạo mà dần dần biến mất một lần nữa bắt đầu mạnh mẽ trào dâng. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng không ngừng làn về phía tứ chi, lạnh lẽo đến tận xương. Y đột nhiên bắt đầu tưởng niệm Ngô Hạo, rõ ràng mới tách ra không bao lâu. Y bức thiết tưởng niệm cái ôm ấp kia, ánh mắt luôn thời khắc chú ý y kia, câu nói “ta sẽ không cho phép ai tổn thương ngươi” kia. Y tưởng niệm chủ nhân của y, y cần chủ nhân của y.

Trạch Ninh không đứng ngốc nữa, y giống như phát điên mà chạy về Ngô trạch, lập tức lên lầu đẩy cửa thư phòng ra. Y không nhìn A Cương đang báo cáo với Ngô Hạo mà trực tiếp quỳ xuống bên chân Ngô Hạo.

Sắc mặt Ngô Hạo trầm trầm, hắn có thể thấy rõ trạng thái của Trạch Ninh không đúng, hắn thu hồi văn kiện nói với A Cường: “Chú đi xuống trước đi.”

A Cường nhìn nhìn Trạch Ninh, bất động thanh sắc lui đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngô Hạo hạ thấp thanh âm, tay đặt lên vai Trạch Ninh, hi vọng có thể giúp y bình ổn lại.

“Chủ nhân, xin ngài trừng phạt tôi, sử dụng tôi, tôi cần ngài.” Trạch Ninh càng thêm run rẩy, trong giọng nói đều mang theo khóc âm.

Thương tổn lâu ngày như vậy cũng không dễ dàng mà chữa khỏi, tuy rằng Ngô Hạo đã đi vào tâm của Trạch Ninh, cho y yên ổn cùng bảo hộ, nhưng miệng vết thương có từ sớm bị đụng đến lần nữa vẫn sẽ đau. Miệng vết thương kết vảy chỉ có thể mở ra, lấy đi thịt thối mới có thể dần dần khỏi hẳn. Lúc trước Trạch Ninh nói y đã không hề để ý đến Vệ Thanh Phong, nhưng này có lẽ là ảo giác do năm tháng lưu lại, miệng vết thương kia bị chôn sâu dưới tro bụi của năm tháng, vẫn chưa chân chính khỏi hẳn. Mà bóng ma do năm tháng lưu lại cũng chỉ có năm tháng mới có thể tiêu trừ, chỉ có ở trong cuộc sống đem đau khổ của Trạch Ninh từng bước dẫn đi, mới có thể chân chính đem tâm của y chữa khỏi.

Ngô Hạo đem Trạch Ninh từ dưới đất kéo lên, gần như bá đao mà đặt y lên tường, tiếp theo không chút do dự mà đoạt lấy môi y. Nụ hôn bá đạo trước sau như một, giống như muốn đem Trạch Ninh nhập vào trong bụng nhét vào trong xương, không hề cấp cho Trạch Ninh chút khe hở để thở dốc.

Ở trong nụ hôn của Ngô Hạo, Trạch Ninh dần dần im lặng xuống, thân thể y không còn run rẩy nữa, chỉ có nước mắt không tiếng động từ khóe mắt y chảy xuống.

“Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?” Xác định Trạch Ninh đã thoáng bình tĩnh xuống, Ngô Hạo buông Trạch Ninh ra, ôn nhu hỏi.

Trạch Ninh chính là khóc, vẫn cứ khóc, giống như muốn đem nước mắt áp lực suốt mấy năm qua phát tiết sạch sẽ, giống hệt như lúc Ngô Hạo đánh vỡ y.

Ngô Hạo cũng không gấp, cứ như vậy mà nhìn Trạch Ninh.

“Tôi đụng tới Thanh Phong.” Khóc đủ, Trạch Nin vô lực mở miệng, ánh mắt ảm đạm. Nhắc tới Vệ Thanh Phong, tâm của y vẫn co rút đau đớn từng trận như cũ, đó là người mà y hoàn toàn tín nhiệm hoàn toàn dựa vào lúc thiếu thời. Mà y được đến lại là cái gì?

“Ninh, ngươi là gì của ta?” Ngô Hạo từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt Trạch Ninh, nghiêm túc hỏi.