Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 2: Cái này là ngoài ý muốn




Edit: Koliz

Beta: Koliz [2016.11.13]

Dịch Văn Nhạc thấy biểu tình của Quý Trần Ai, sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đập tay thật mạnh vào tay lái, cả giận nói: “Có phải do cha cậu làm không?”

Quý Trần Ai không lên tiếng.

Dịch Văn Nhạc nói: “Ông ta sao có thể làm như vậy được? Thật sự không coi cậu là con trai mà.”

Quý Trần Ai nói: “Là tớ không đúng…”

Dịch Văn Nhạc giống như tức giận, hét lớn một tiếng: “Cậu không đúng? Cậu không đúng chỗ nào, cậu chỉ là muốn cứu người! Đều do cái thằng nhãi chết tiệt kia!”

Quý Trần Ai nắm chặt tay thành quyền, anh biết Dịch Văn Nhạc đang an ủi anh. Chỉ là dường như trong mắt người khác, cái gọi là anh cứu người, bất quá chỉ là trò cười.

Hơn một tháng trước, Quý Trần Ai cùng một vài bạn học đang đi qua sông, nhìn thấy một đứa bé dưới sông cầu cứu.

Quý Trần Ai thấy thế bèn không do dự, trực tiếp nhảy từ trên cầu xuống sông, nghĩ phải cứu đứa bé chết đuối kia, chính là anh thế nào cũng không nghĩ tới, anh từ trên cầu nhảy xuống sông, trực tiếp đụng phải đáy sông, mà đứa bé vốn nhìn như chết đuối cầu cứu, lại trực tiếp đứng lên ở trong lòng sông — đứa bé kia đang giả bộ chết chìm, một trò đùa không hề tốt lành gì, phá hủy cả đời Quý Trần Ai.

Anh được người cứu lên, đưa tới bệnh viện, được cứu chữa gian nan, nhưng bởi vì va chạm nghiêm trọng, xương sống của anh đã bị thương tổn không thể cứu vớt, trừ phi xuất hiện kỳ tích, anh đời này đều không thể đứng lên nổi.

Đứa bé kia biết mình gây họa, hoang mang rối loạn vội vã chạy đi, sau đó bị cảnh sát tìm ra, thế nhưng một nhà đứa bé kia đều không thừa nhận Quý Trần Ai bị thương vì cứu người.

Dựa theo lời nói bọn họ chính là — Quý Trần Ai thuần túy bởi vì ham chơi, cùng với đứa bé nhà bọn họ không có liên hệ chút nào.

Quý Minh Trung sau khi biết chuyện này vô cùng tức giận, có điều đối tượng ông tức giận lại là Quý Trần Ai, thời điểm Quý Trần Ai vẫn còn nằm trên giường không thể động chút nào, thì ông trực tiếp chỉ vào Quý Trần Ai nói: “Tao như thế nào lại sinh ra một thằng con ngu xuẩn như mày.”

Quý Trần Ai nghe cha tức giận mắng, đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ dời về phía mẹ. Trầm Thư Nhã đối mặt với sự xin giúp đỡ của Quý Trần Ai, lại thập phần yên lặng dời ánh mắt đi.

Quý Trần Ai lại thất vọng, anh nhìn Trầm Thư Nhã, cuối cùng trầm mặc cúi thấp đầu xuống.

Đối với Quý Minh Trung mà nói, Quý Trần Ai bởi vì cứu người khác mà bị tàn tật, quả thực chính là trò cười của Quý gia, trong lúc Quý Trần Ai sinh bệnh ông chỉ đến xem qua anh một hai lần, sau đó không hề xuất hiện nữa, thẳng đến khi Quý Trần Ai xuất viện, Quý Minh Trung đều giống như chưa từng có đứa con trai này.

Ngược lại người vẫn luôn xem Quý Trần Ai như không khí, chính là ảnh cả Quý Tô Minh, thời điểm Quý Trần Ai xuất viện lại đến đưa anh về nhà.

Tuy rằng dọc theo đường đi chẳng nói lời nào, nhưng khi anh ta ôm Quý Trần Ai lên xe lăn, cũng không có bao nhiêu chần chờ cùng ghét bỏ.

Nhìn Quý Trần Ai cúi đầu không nói lời nào, Dịch Văn Nhạc thở dài, hắn nói: “Cái tính tình này của cậu, tớ cũng không biết nói là tốt hay không tốt nữa, Trần Ai, nếu cậu cảm thấy tức giận, nhất định phải nói ra.”

Quý Trần Ai gật gật đầu.

itsukahikari.wordpress.com

Cùng Quý Trần Ai từ đùa nghịch hồi nhỏ rồi lớn lên thành bạn thân, Dịch Văn Nhạc cũng nhìn ra trên người Quý Trần Ai có chút thay đổi, hắn không biết những biến hóa kia là tốt hay xấu, hắn chỉ biết là, trong vòng mấy tháng này, Quý Trần Ai cho dù có biến thành một người hoàn toàn bất đồng với trước kia, cũng là bình thường.

Trong tình huống bình thường, lại đột nhiên biến thành tàn tật, tính cách đương sự đều sẽ trở nên có chút mẫn cảm nóng nảy, giống như Quý Trần Ai trở nên ngày càng không thích nói chuyện vậy, điều này lý giải cũng rất dễ dàng.

Sau gần 20 phút đến được chỗ cần đến, Dịch Văn Nhạc ôm Quý Trần Ai lên xe lăn, sau đó đẩy anh tiến vào nhà mình.

Quý Trần Ai vừa vào phòng thì nhìn thấy mấy ngươi quen biết ngồi cùng một chỗ đánh bài uống rượu, còn có vài người vây lại nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người dừng lại một chút, nhìn về phía cửa, đúng lúc thấy Dịch Văn Nhạc đẩy Quý Trần Ai đi vào bên trong.

Vốn gian nhà vô cùng ầm ỹ, đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một lát sau, Quý Trần Ai mới nghe đươc giọng của một nữ sinh, cô nói: “Trần Ai, cậu đã khá hơn chút nào chưa? Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu.”

Nữ sinh này thường gọi là Tiểu Mộc, là bạn học của Quý Trần Ai, họ học cùng một lớp với Dịch Văn Nhạc, quan hệ mấy người trước đây không tệ lắm, thời gian Quý Trần Ai nằm viện cũng từng đến thăm anh.

Quý Trần Ai nói: “Tốt hơn một chút.”

Tĩnh lặng trong phòng lúc này mới trở lại náo nhiệt.

Thế nào cũng phải nói, phần lớn mọi người trong phòng đều rất đồng tình với Quý Trần Ai, sau khi biết sự tình của Quý Trần Ai, cũng bày tỏ phẫn nộ, nhưng cũng không phải tất cả mọi người, đều cảm thấy Quý Trần Ai đáng tiếc.

Tỷ như Hùng Dao cùng Quý Trần Ai có quan hệ vẫn luôn không thể tốt thì hoàn toàn bất đồng tình, cô quen Dịch Văn Nhạc ở trung học, cũng bởi vậy mà biết được Quý Trần Ai, nhưng sau vài lần gặp mặt, Hùng Dao bắt đầu nói xấu sau lưng Quý Trần Ai, đơn giản là cảm thấy anh giả nhân giả nghĩa, làm bộ thánh mẫu, đánh giá các mặt trái linh tinh.

Thế giới này người tốt quá ít, thiếu đến độ có người muốn làm người tốt, đầu tiên lại gặp phải hoài nghi đến từ xung quanh.

Quý Trần Ai vẫn luôn được răn dạy phải làm quân tử, mẹ anh nói với anh, trên thế giới này, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, thế nhưng chính hiện thực lại hung hăng cho anh một cái tát, đó là sai lầm lớn đến mức phải dùng cả đời để đáp trả.

Dịch Văn Nhạc hỏi Quý Trần Ai muốn chơi cái gì, có muốn lên tầng hai chơi điện tử không, Quý Trần Ai liếc nhìn bạn bè xung quanh đang đánh bài, khẽ gật đầu.

Dịch Văn Nhạc thấy Quý Trần Ai đồng ý, liền gọi người mang xe lăn của Quý Trần Ai lên. Điều kiện gia đình hắn rất tốt, thời điểm lên trung học họ còn đặc biệt mua một căn nhà cho hắn, để thuận tiện cho hắn đi học gần nhà.

Căn nhà là Dịch Văn Nhạc dựa theo sở thích của mình mà bài trí, cho nên mấy gian phòng khách ở tầng hai bèn dứt khoát dùng để chứa trò chơi điện tử đã mua.

Quý Trần Ai không cự tuyệt ý tốt của Dịch Văn Nhạc, anh biết Dịch Văn Nhạc thật sự quan tâm tới anh, không muốn anh bị hỏi nhiều, cho nên mới hỏi anh có muốn lên tầng chơi điện tử hay không.

Vào phòng, Dịch Văn Nhạc hỏi Quý Trần Ai muốn chơi cái gì, hai người chọn bóng đá giả lập, Dịch Văn Nhạc bật lên, rồi đem tay cầm đưa cho Quý Trần Ai.

Từ sau khi xảy ra sự cố, Quý Trần Ai cũng đã lâu không thả lỏng chơi đùa như vậy, anh ở nhà bất kể là làm gì, đều có người đi theo, thậm chí thời điểm đi vệ sinh, người hầu cũng chờ ở bên ngoài sợ anh xảy ra chuyện. Loại tình huống này so với bình thường chênh lệch quá lớn khiến Quý Trần Ai cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng anh tìm khắp xung quanh, lại phát hiện không có đối tượng nào để anh có thể nói hết.

Dịch Văn Nhạc là một người bạn rất tốt, hắn nhiệt tình, sáng sủa, trong đám bạn học cũng rất được chào đón, cùng với Quý Trần Ai có vòng bạn bè khá nhỏ so ra, quả thực giống như người ở hai tinh cầu khác nhau.

Tập trung chơi mấy trận, Quý Trần Ai bỗng nhiên để tay cầm xuống.

Dịch Văn Nhạc nói: “Làm sao vậy? Trần Ai?”

Quý Trần Ai nói: “Tớ đi vệ sinh.”

Dịch Văn Nhạc nghe vậy dừng lại một chút, do dự nhỏ giọng nói: “Cần tớ đi cùng cậu không?”

Quý Trần Ai lắc đầu.

Dịch Văn Nhạc còn muốn nói điều gì đó, lại thấy được cố chấp trong ánh mắt Quý Trần Ai, hắn biết rõ Quý Trần Ai vì sao không muốn để hắn đi theo, vì vậy cân nhắc một chút, hắn chỉ đứng dậy giúp Quý Trần Ai mở cửa.

Quý Trần Ai lăn xe lăn ra khỏi phòng ngủ, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Dịch Văn Nhạc sau khi thấy Quý Trần Ai đi vào, mới ngồi lên ghế sô pha, vẻ mặt của hắn có chút bi thương, nhưng rất nhanh, hắn liền điều chỉnh lại tâm trạng, treo nụ cười máy móc lên mặt.

Quý Trần Ai gian nan dùng tay chống lên bồn cầu, sau đó cởi quần ra, anh cúi đầu nhìn hai chân không hề có cảm giác, vươn tay ra nện thật mạnh lên.

Quý Trần Ai khom lưng, như một người sắp chết yểu, hồi lâu sau, anh xoa mặt thật mạnh một phen, sau đó gian nan mặc quần vào, lại di động đến xe lăn.

Lăn xe lăn ra khỏi nhà vệ sinh, Quý Trần Ai vừa thất thần, vừa đi về phía phòng ngủ Dịch Văn Nhạc bên kia.

Nhưng mà, khi xe lăn của anh vừa vặn tiến đến cầu thang tầng hai, anh chợt cảm thấy phía sau có một cỗ lực mạnh mẽ đánh tới, cả người cả xe lăn trực tiếp lăn xuống cầu thang.

Chuyện tình sau đó, Quý Trần Ai đã không còn biết, anh chỉ nghe được tiếng rít gào của một nữ sinh, sau đó là âm thanh vô cùng ầm ĩ.

Trước lúc hôn mê, Quý Trần Ai bỗng nhiên nghĩ, nếu như anh cứ chết như vậy, thế cũng không tồi.

Đáng tiếc nguyện vọng của Quý Trần Ai không thể thực hiện, anh tỉnh lại.

Mùi hơi nước tiêu độc gay mũi quen thuộc, Quý Trần Ai không mở mắt ra cũng biết, anh đã trở lại bệnh viện.

“Trần Ai, Trần Ai cậu tỉnh?” Giọng Dịch Văn Nhạc truyền tới.

Quý Trần Ai cau mày, gian nan mở mắt ra, nhìn thấy Dịch Văn Nhạc thập phần khẩn trương nhìn anh, sắc mặt thoạt nhìn rất không dễ nhìn.

Dịch Văn Nhạc nói: “Trần Ai, sao cậu lại ngã từ trên tầng xuống?”

Quý Trần Ai trầm mặc một khắc, giọng khàn khàn nói: “Có người đẩy tớ.”

Dịch Văn Nhạc sửng sốt: “Có người đẩy cậu?”

Ánh mắt Quý Trần Ai có chút chết lặng, trong giọng nói cũng đầy tử khí nặng nề, anh nói: “Văn Nhạc, người như tớ, có phải chết đi thì tốt hơn không?”

Dịch Văn Nhạc cả giận nói: “Cậu nói cái gì đó?”

Quý Trần Ai không nói tiếp nữa, hờ hững nhìn trần nhà trên đầu, phảng phất như linh hồn đã thoát khỏi thân thể.

Dịch Văn Nhạc thấy bộ dáng kia của Quý Trần Ai, cũng không biết nên nói gì, hắn muốn nói với Quý Trần Ai, cho dù người khác có bỏ rơi cậu, nhất định tớ sẽ không bỏ rơi cậu, chính là lời nói đến bên miệng, lại làm thế nào cũng không nói ra được.

Ngay tại thời điểm Dịch Văn Nhạc xoắn xuýt, người nhà Quý Trần Ai cũng đến.

itsukahikari.wordpress.com

Dịch Văn Nhạc khi Quý Trần Ai xảy ra chuyện liền lập tức gọi điện thoại cho gia đình anh, người hảo tâm nghe điện thoại là mẹ Quý Trần Ai, qua hai giờ sau, mới có một người trong nhà Quý Trần Ai đến.

Người đến là anh trai của Quý Trần Ai, Dịch Văn Nhạc không quen, chào hỏi vài câu với hắn xong, Quý Tô Minh liền bảo Dịch Văn Nhạc đi trước. Dịch Văn Nhạc mắt nhìn Quý Trần Ai, cắn chặt răng, nghĩ ngày mai lại đến thăm anh, vì thế liền đứng dậy ly khai.

Thấy Dịch Văn Nhạc đã ra khỏi cửa, Quý Tô Minh nhìn Quý Trần Ai nằm ở trên giường, giống như một cỗ thi thể không hề có sinh khí, thản nhiên nói: “Cậu sao lại thích gây phiền toái cho người khác như vậy?”

Quý Trần Ai đờ đẫn quay đầu, nhìn người anh trai này của anh, một câu không nói nên lời.

Thế nhưng phản ứng của Quý Trần Ai không biết như thế nào lại gợi niềm vui cho Quý Tô Minh, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó vươn tay vuốt ve vết giải phẫu trên da đầu của Quý Trần Ai, hắn nói: “Quý Trần Ai, cậu thật sự cho rằng, cậu tên là Trần Ai, chỉ là một sự hiểu lầm sao?”

Quý Trần Ai không động, cũng không lên tiếng.

Nụ cười của Quý Tô Minh càng sâu, chỉ có điều bên trong nụ cười này còn dẫn theo mùi vị châm chọc, hắn nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai Quý Trần Ai, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, cái tên này, là lễ vật của mẹ tôi đưa cho cậu.”