Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 30: Cứu rỗi kẻ phỉ báng (1)




Edit: Koliz

Beta: Koliz [20170825]

Chuyện Lô Viên Viên, khiến cả Chu gia đều vây kín một tầng bóng tối. Mà kết quả cuối cùng là, Lô Viên Viên vẫn báo cảnh sát, cũng không biết Quý Trần Ai trong đó có bao nhiêu tác dụng.

Chu Nghiêu Uẩn không hiểu sao cũng biết chuyện này, cậu gửi mail cho Quý Trần Ai, trong đó nói nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất định phải báo cậu biết.

Quý Trần Ai chỉ có thể đáp ứng, anh cũng hỏi gần đây cậu làm gì, Chu Nghiêu Uẩn chụp vài bức hình của cậu gửi qua, cậu so với trước đây xem ra đã gầy hơn chút, kiểu tóc rất ngắn, tay hướng về phía màn hình tạo chữ V, nhìn qua không tệ lắm.

Giá trị năng lượng tích cực của Quý Trần Ai chỉ còn cách cấp một hơn 300 điểm, khoảng thời gian này anh vừa đi thăm Lô Viên Viên, vừa nhặt rác khắp nơi, hi vọng tranh thủ trong tháng này đạt tới cấp một.

Một tuần sau Lô Viên Viên xuất viện, kỳ thực thân thể cô không có tổn thương nghiêm trọng, chỉ là tình trạng tinh thần rất không ổn, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cả người gầy đi thấy rõ.

Theo lời Vương Chi Tú, Lô Viên Viên vốn có bạn trai, thế nhưng sau khi chuyện này, ngoại trừ một cú điện thoại ra, ngay cả đến thăm cũng không đến.

Quý Trần Ai thân là đàn ông con trai, cực lực xem thường hành vi của bạn trai Lô Viên Viên, hiện tại anh chỉ cần Ánh nhìn tỏa nắng làm lạnh xong sẽ đi tìm Lô Viên Viên tán gẫu. Cũng bởi vậy quan hệ giữa anh và Lô Viên Viên trở nên thân quen.

itsukahikari.wordpress.com

Giữa sáng sớm ngày nào đó, Quý Trần Ai theo thường lệ đi tìm Lô Viên Viên tán gẫu, anh gõ cửa một cái, liền nhìn thấy Vương Chi Bình mặt đầy nước mắt mở cửa.

Quý Trần Ai nói: “Dì, đây là… làm sao vậy?”

Vương Chi Bình lắc lắc đầu, ra hiệu Quý Trần Ai tiến vào trước đã.

Quý Trần Ai đi vào phòng khách nhưng lại không nhìn thấy Lô Viên Viên, chỉ là chú ý tới cửa phòng ngủ Lô Viên Viên đóng lại thật chặt.

Quý Trần Ai hỏi: “Dì à, xảy ra chuyện gì thế?”

Vương Chi Bình sắc mặt khó coi ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách: “Tiểu Cần, những ngày nay, tại sao cứ khổ như vậy chứ.” Tiếp theo, ánh mắt bà ảm đạm thuận lại chuyện vừa xảy ra trong nhà.

Khoảng thời gian này, được người nhà an ủi, lại tự điều chỉnh tâm lý của chính mình, trạng thái tinh thần của Lô Viên Viên đã giảm bớt nhiều, cô cũng bắt đầu thử ra ngoài, thậm chí nguyện ý nói chuyện với cha mẹ.

Nhưng vài hôm trước, một tin tức trên ti vi lại khiến tâm tình Lô Viên Viên chuyển biến xấu đi.

Quý Trần Ai hỏi một câu tin gì, Vương Chi Bình nói với Quý Trần Ai, kia là tin tức một cô gái, buổi tối trở về, lại bị cường bạo, lộ ra.

Vương Chi Bình lại nói, cái tên cưỡng gian trên tin tức kia cũng không bị bắt lại trừng trị, mà Lô Viên Viên xem được, tự nhiên có cảm giác cùng chung mối thù, khoảng thời gian này Lô Viên Viên đều không ra khỏi cửa, nhưng vẫn lên mạng, khi cô thấy tin tức này phát sóng, tự nhiên vô cùng oán giận.

Song khi cô tìm tin tức liên quan với chuyện này trên mạng, cô lại bắt gặp vài bình luận khiến cô không thể nào tiếp thu được.

“Muộn vậy còn ra ngoài, khẳng định không phải loại tốt đẹp gì, bị cưỡng gian cũng đáng đời “

“Đúng, xem quần áo hở hang như vậy, chính là đi tìm việc đấy”

“Người đàn ông kia thật xui xẻo, nói không chừng là tiền làm không đủ, mới bị vu hại”…

Mỗi một bình luận này, trực tiếp kích thích thần kinh đang nhạy cảm của Lô Viên Viên, cô trong cơn giận dữ thẳng tay đập máy tính, sau đó như điên lên vọt vào phòng ngủ.

Vương Chi Bình lo lắng vô cùng, hoảng hoảng sợ sợ đi tìm chìa khóa mở cửa phòng ngủ ra, lại nhìn thấy Lô Viên Viên biểu tình cử chỉ điên rồ ngồi trước máy tính trong phòng ngủ, điên cuồng gõ bàn phím.

Vương Chi Bình vốn tưởng rằng Lô Viên Viên chỉ bị kích thích một chút, chờ tỉnh táo lại sẽ không sao, nhưng lại không nghĩ rằng, Lô Viên Viên lần này ngồi xuống chính là ba ngày, cô không ăn không uống cãi vã với những người trên mạng, thậm chí ngón tay vì không ngừng đánh chữ mà trở nên phù nề cũng không chịu buông bàn phím.

Vương Chi Bình nói xong sự tình, nước mắt lại chảy ra, bà nói: “Tiểu Cần, bình thường Viên Viên cũng chỉ chịu nói hơn vài câu với cháu, nếu có thể… Cháu đi khuyên nhủ nó đi, bác với ba nó lời nên nói đều đã nói rồi, chẳng có tác dụng gì cả.”

Quý Trần Ai gật đầu, đồng thời đi về phòng ngủ cùng Vương Chi Bình.

Giọng Tiểu Thất đột nhiên xông ra: “Hừm, cơ hội tới!”

Quý Trần Ai nói: “Có ý gì?”

Tiểu Thất nói: “Vũ nhục người khác, tất tự nhục.”

Quý Trần Ai hơi nhíu lông mày lại, còn muốn nói thêm với Tiểu Thất nhưng đã đến phòng ngủ. Sau khi Vương Chi Bình đẩy cửa phòng ngủ ra, Quý Trần Ai liếc mắt một cái lập tức thấy được Lô Viên Viên đầu tóc ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch.

Lô Viên Viên chú ý tới có người mở cửa, những vẫn cúi đầu liều mạng gõ chữ, ánh mắt cô hoàn toàn tê dại, nhìn ra được tình hình cực kỳ gay go.

Quý Trần Ai ngồi phía sau Lô Viên Viên chăm chú nhìn màn hình hồi lâu, lúc nhìn rõ Lô Viên Viên đã có vẻ phản hồi bài viết xong, mới nhẹ giọng gọi: “Chị họ?”

Thân thể Lô Viên Viên khựng lại một chút, chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn Quý Trần Ai.

Quý Trần Ai cũng không dài dòng, trực tiếp dùng Ánh nhìn tỏa nắng lên mình, anh nói: “Chị họ, chị nghỉ một lúc đi, em tới giúp chị mắng bọn họ.”

Lô Viên Viên môi run run một chút, kéo ra một nụ cười cực kỳ khó coi, cô nói: “Tiểu Cần, chị thật muốn những người này, đi chết đi, bọn họ tại sao… Không chết đi a?”

Quý Trần Ai ôn nhu nói: “Chị họ, chị trước hãy nghỉ ngơi một chút đi, chờ chị tỉnh ngủ, chúng ta lại tiếp tục mắng bọn họ.”

Lô Viên Viên nhìn chằm chằm Quý Trần Ai thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng, khe khẽ gật đầu.

Gần như trong nháy nằm lên giường Lô Viên Viên ngủ ngay, nhưng mặc dù đang ngủ, lông mày của cô vẫn hơi nhíu lên, hiển nhiên ngủ cũng không vững vàng.

Quý Trần Ai ngồi xuống trước bàn máy tính của Lô Viên Viên, lần nữa xem lại bài viết cùng bình luận cô gửi lên.

Trên internet, bởi vì đều nặc danh, cho nên đại đa số người sẽ không chút kiêng dè mà bày ra ác ý lớn nhất, chẳng hạn như bài viết trước mặt Quý Trần Ai này, bên trong thậm chí có người bắt đầu mắng Lô Viên Viên là gái điếm, nhất định là bị người kia làm gì mới kích động như thế. Mấy lời thô tục này, ngay cả con trai như Quý Trần Ai nhìn thấy trong lòng đã không thoải mái, huống chi là Lô Viên Viên đang trong tình huống nhạy cảm.

Tiểu Thất hiển nhiên cũng nhìn thấy, nó sâu xa nói: “Có lúc ấy, thật sự muốn cắt đầu ngón tay mấy tên này đi.”

Quý Trần Ai rất tán thành.

Bất quá mặc dù Tiểu Thất có lúc rất “tiêu cực”, nhưng cuối cùng vẫn là hệ thống năng lượng tích cực, cho nên vẫn chỉ có thể tạo ra trừng phạt trên tinh thần, sẽ không trực tiếp tiến hành thương tổn đối với những người này.

itsukahikari.wordpress.com

Tiểu Thất nói: “Đo lường được năng lượng tiêu cực nghiêm trọng, kiến nghị mở ra ‘Cứu rỗi kẻ phỉ báng’.”

Kỹ năng này xuất hiện từ lúc Quý Trần Ai bị bắt cóc, đến giờ vẫn chưa có sử dụng tới, anh cũng có chút tò mò tác dụng của nó, nếu giống như “Ngược tàn phế tự ngộ”, cũng không tệ.

Mở kỹ năng này còn chưa tới mấy phút, Quý Trần Ai liền nghe được một tiếng leng keng, âm thanh Tiểu Thất dịu dàng vang lên: “Chúc mừng ngài, giá trị năng lượng tích cực đã đến cấp một, mở ra kỹ năng ‘Chữa trị sơ cấp’, ‘Thánh quang của thánh nhân’ ‘Yêu thương thế giới’.”

Quý Trần Ai: “… Phục vụ cung cấp thuyết minh chứ?”

Tiểu Thất nói: “Quyền hạn của ngài không đủ để khiến tôi cung cấp thuyết minh.”

Quý Trần Ai phi thường bội phục cách nói nghiêm trang khơi gợi tính tò mò này của Tiểu Thất, rõ ràng nó có thể giải thích tác dụng và hiệu quả của kỹ năng cho mình, nhưng lại lấy lý do lịch sự từ chối.

Quý Trần Ai không nghĩ rằng gần như trong nháy mắt anh đã lấy được hơn 300 điểm năng lượng tích cực, anh nghiên cứu qua, nhìn ra được vì sao mấy người này lại cấp cho anh nhiều năng lượng tích cực như vậy… Phần lớn người  cãi nhau với Lô Viên Viên  trên mạng, rõ ràng đều là dân được thuê comment lái dư luận.

Chẳng trách hướng dư luận lại kỳ quái như vậy, dù trên thế giới này có vài gã quái dị, nhưng phần lớn vẫn bình thường, loại đàn ông nói phụ nữ đáng đời kia, nên nếm thử mùi vị bị bạo cúc.

Tiểu Thất dường như rất thấu hiểu Quý Trần Ai, nó nói: “Tôi đã tra bài biết này một chút…”

Quý Trần Ai nói: “Là ai thuê người?”

Tiểu Thất nói: “Anh còn nhớ tin Vương Chi Bình nói lúc trước không?”

Quý Trần Ai nói: “Nhớ.”

Tiểu Thất nói: “Mấy tên đó chính là do tội phạm cưỡng gian kia thuê.” Tiếp theo nó miêu tả giản lược một chút, tại sao người kia lại thuê người lên internet tạo tin đồn.

Quý Trần Ai sau khi nghe xong càng thêm không vui, hóa ra tên cưỡng gian kia chính là người cố ý tiếp xúc với truyền thông, trong này lẫn vào một chút đấu tranh bên trên nên thành ra hỗn loạn, mặc dù thân phận gã không bị tuôn ra, nhưng tình thế trước mắt rất không ổn, cho nên để khống chế ngôn luận trên mạng, nói chuẩn xác là đem phần lớn ánh mắt mọi người dời đi, gã thuê một nhóm người chuyên cãi nhau cùng những ai bất bình trên mạng.

Thời điểm người trên mạng phân tán ánh mắt lên những kẻ phát ngôn lung tung, lực chú ý sẽ dời khỏi gã.

Kế hoạch đáng ra sẽ thành công, nếu không gặp phải Quý Trần Ai và Tiểu Thất.

“Cứu rỗi kẻ phỉ báng” — khiến những kẻ phát ngôn kia tiếp tục đăng bài viết, bất quá lần này nội dung bài viết lại trở thành “Tôi được thuê nói thật nhiều điều trái lương tâm, tôi thật sự cảm thấy có lỗi với mọi người.”

Hầu lớn nội dung các bài viết là như vậy, trong đó vài người thậm chí trực tiếp khai ra tên và yêu cầu của người chủ.

Dân mạng nhìn phong trào quái dị đột ngột này, tất cả đều sợ ngây người.

Quý Trần Ai tay chống cằm, bỗng nhiên muốn hút điếu thuốc.

Lô Viên Viên gặp ác mộng, cô mơ thấy mình không ngừng chạy trong một ngõ tối, phía sau có một đám rắn đuổi theo đòi cắn cô, cô cứ chạy mãi, mắt thấy sắp ngã vào bầy rắn, thì đột nhiên tỉnh lại.

Ánh mắt mơ màng khẽ mở ra, cách một lúc lâu, ánh mắt mới tập trung lại.

Quý Trần Ai nghe được động tĩnh từ chỗ Lô Viên Viên, anh hỏi: “Chị họ, chị không sao chứ?”

Lô Viên Viên quay đầu liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, ánh mắt đờ đẫn có phần nhu hòa một chút, cô nói: “Chị không sao… Em còn đang vào bài viết sao?”

Quý Trần Ai gật đầu.

Cảm giác vừa nãy dường như khiến Lô Viên Viên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nói: “Thôi, đừng đăng nữa, có đăng mấy cũng chẳng thay đổi được cái gì, kệ mấy người kia đi, thích nói gì thì nói.”